"Ngươi lúc nào từ bỏ có thể thoát ra, không cần miễn cưỡng." Vân Phàm gật đầu không nói gì.
Không biết qua bao lâu, lúc này Vân Phàm thân thể xuất hiện vô số vết băng nứt, mạch máu hiện rõ màu xanh băng, ánh mắt Vân Phàm càng là kiên định, xung quanh băng tinh lan ra ngoài.
Ánh mắt hắn tràn đầy sợ hãi, mang theo vẻ mặt vui mừng, lại không ngờ tới trên đầu hắn, một hình tròn băng xuất hiện, một kích đem hắn đè ép xuống hư không.
Hư không đều là băng tinh, thân thể trần trụi Vân Phàm, siết chặt răng tiếng ken két, do răng hắn va chạm gây nên. Vân Phàm một tay chống xuống!
Tinh thần lực hư không Vân Phàm bên trong, hắn ánh mắt không thể tin nổi, trên đầu là một đạo hình tròn băng tinh, uy áp từ trên đánh xuống không ngừng.
Vân Phàm trần trụi thân thể, bị băng tinh hư ảo bao phủ hai chân quỳ trên đất. Hai tay chống đỡ lấy thân thể, ánh mắt nhìn xuống mảnh hư không!
Trầm mặc, đau khổ, sợ hãi, vui vẻ? Mang rất nhiều tâm trạng không hiểu thấu, bởi đây là hắn cuối cùng đi tới ngưỡng cửa đột phá.
Vân Phàm chống cự, xung quanh là màu xanh băng gió bay qua, mỗi lần băng gió thổi qua là cơn đau khó tả truyền đến.
Vân Phàm không biết diễn tả ra sao? Chỉ biết được cơn đau, toàn bộ lẫn áp hắn thân thể. Thân thể không cử động được, bị đông cứng? Đây chính là cái chết?
Chết lạnh hắn từng trải qua sao? Hóa ra mỗi lần người chết cóng, đều cởi hết quần áo, đây không khác biệt thái dương nhiệt độ cao chiếu xuống thẳng mặt.
Vân Phàm cười nhẹ.
Quay lại bên này, Vân Phàm nhìn Đường Tạm, bị hắn băng tinh đánh xuống dưới hang. Vân Phàm miệng hơi dương lên cao nhìn Đường Tạm trung niên nam nhân!
Nằm trên đất, vẻ mặt bình tĩnh, nắm chặt đại chùy lớn màu đỏ huyết, đưa chùy lên cao hướng Vân Phàm mà tới.
Vân Phàm vẻ mặt vẫn bình tĩnh, băng tinh vẫn còn rơi hắn không cần sợ.
Bên trong hang động, một khu vực rộng lớn, bên cạnh là bị treo lên Thiên Thanh Mạn Chi, Cổ Thần, Liễu Long.
Chính giữa hang động là một màu to lớn băng tinh, rơi xuống như mưa đóng băng hầu hết hang động, hầu như màu đỏ huyết đều bị băng tinh bao phủ.
Trên cao là hình tròn băng tinh, hiện ra là băng tinh linh khí in khắc.
Bên cạnh một đường đi lên cao, cũng như đường đi ra hang động, Tô Hạo ôm chặt Hạ Cơ, mình Vân Phàm hắn có thể giải quyết. Tô Hạo ánh mắt đảo qua, tóc đen nữ tử, cười nhẹ!
Vẻ mặt hơi dương lên, nàng bình an là hảo, không thể như lão cha làm mẫu hậu mất đi, không có thực lực bảo vệ. Tô Hạo nhớ tới ngày cùng nàng kết hôn!
Vân Phàm đích thân tới cả thành náo loạn, Tô Hạo phụ thân ngồi trên cao, nhìn xuống nhi tử cười nhẹ, còn nói với hắn vài lời.
"Tô Hạo ngươi là nam nhân tốt, dù đối phương đã có một đời phu quân, ngươi vẫn nguyện cưới đối phương."
"Ta thân là cha ngươi, không có quyền ngăn cản tùy ý ngươi làm." phụ thân Tô Hạo cười cười, ngồi trên ghế đưa lên cao chén trà.
Mời Vân Chiến, cũng như Tô Hạo bằng hữu, các quốc gia thế lực: "Ta Tô Ảnh hôm nay, thay mặt nhi tử mời các vị, không say không về."
Bên dưới vô số bằng hữu cầm lên ly rượu gật đầu.
Hai tay đưa lên cao chén rượu: "Cung hỉ, chúc mừng Tô thiếu gia."
Tô Hạo hắn biết nên bảo vệ nàng thế nào, chưa an toàn không thể thả nàng.
Bên này, Vân Phàm nhìn xuống băng tinh xuyên qua Đường Tạm, hắn vậy mà tay cầm băng tinh rút ra từ thân thể ném đi, trên cao băng tinh rơi xuống.
Từ trước đó tiêu thất huyết, vây quanh thân ảnh trung niên nam nhân ngăn chặn băng tinh, đáng tiếc dưới đất vẫn là đóng băng
Đường Tạm hét to: "Vân Phàm, nhận lấy ta chùy."
Dứt lời thân ảnh trung niên nam nhân, nhảy lên cao xoay nhẹ chùy, một kích đem băng tinh công pháp Vân Phàm tiêu thất.
Vân Phàm cảm thán, vậy mà đem hắn công pháp phá hủy.
Quay lại vào giây trước.
Đường Tạm hét to, nhảy lên cao màu đỏ chùy, hai tay nắm chặt xoay thành vòng, băng tinh rơi xuống như mưa.
Trung niên nam nhân xoay vòng màu đỏ huyết theo chùy lớn xoay vòng, cư nhiên phá hủy đi băng tinh, màu đỏ hình tròn làm toát ra khác biệt trong hang.
Trong hang động, trước đó còn là màu đỏ huyết toàn bộ đều đã bị băng tinh bao phủ, mà đột nhiên lại xuất hiện một hình tròn huyết đỏ phá hủy băng tinh?
Bây giờ Đường Tạm xoay chùy băng tinh bị phá toái, hắn ánh mắt hiện ra tia đỏ ngầu nhảy lên cao, chùy lớn toát ra màu đỏ huyết.
Một chùy đánh xuống băng tình hình tròn, hình tròn băng tinh, rơi xuống dần chậm lại, hình tròn băng tinh xuất hiện rạn nứt, kéo dài!
Không qua bao lâu, trực tiếp tan nát.
Vân Phàm vẻ mặt kinh ngạc, mà trung niên nam nhân ánh mắt đỏ ngầu, vẫn là nhìn qua Vân Phàm, nở ra nụ cười kinh thường.
"Khặc Khặc, quả nhiên ngươi vẫn là thấp kép, ngươi muốn so tài? Giết chết ta sao? Với thấp kém Hợp Thể cảnh ngũ giai như ngươi?"
Vân Phàm vẻ mặt tuy bình tĩnh, nhưng nội tâm gào thét: "Hắn vậy mà, trang bức không có não sao? Không sợ bị ta giết sao? Đây quá giống kiếp trước ta nhìn sảng văn, văn học mạng tiểu thuyết."
Vân Phàm nuốt một ngụm khí lạnh, bất quá nhanh chóng thu hồi, Vân Phàm không hề biết rằng từ đầu đến cuối. Hắn căn bản không có giải quyết được.
Là một quân cờ vẫy vùng, bị thâu tóm dưới chướng người khác.
"Đường Tạm, ta không biết ngươi công pháp hấp thu hay lấy được từ đâu, hay học được từ đâu, ta quan trọng nhất là!"
"Ngươi bắt Mạn Chi sư muội, nếu như ngươi trong hang động, không phải cao thâm kết trận ngăn cản, ta sợ rằng người giết ngươi không thể nghi ngờ là nàng."
Vân Phàm nhìn xác ba người trong Ma Nữ Tông, có chưởng môn lần trước, cùng với hai người, hắn đều biết. Không sợ đối phương lừa sao? Ha ha!
Vân Phàm cười nhẹ, linh khí đối phương quá quen thuộc, dù chết linh khí ra sao hắn vẫn minh bạch, làm sao không biết đây, Vân Phàm thở dài.
Các nàng làm sao bị giết? Vân Phàm ta không rõ quen thuộc linh khí, không sai vào đâu được chính là các nàng!
Mà Thiên Thanh Mạn Chi làm sao xuất hiện ở đây, hắn chưa kịp hỏi thăm, trước hết giết Đường Tạm a.
Đường Tạm nắm trên tay chùy lớn đỏ huyết, Vân Phàm băng tinh bao phủ hai cỗ uy áp va chạm vào nhau, kịch liệt oanh tạc nổ ra.
Vân Phàm hừ nhẹ một đạo băng tinh từ người hắn bay đi, Đường Tạm không nói nhiều, một đạo huyết bao trùm chùy lớn, đưa chùy lớn ra bên cạnh.
Xoay người một chùy đánh ra, Vân Phàm nhìn liên tưởng tới kiếp trước đánh bóng, bằng gậy gỗ nhưng đây là đối phương dùng chùy đỏ.
Đánh nát băng tinh hắn, Vân Phàm không giám khinh địch, băng tinh lại bay đi như mưa.
Đường Tạm vẫn là xoay chùy toàn bộ đều đánh bay hắn băng tinh, màu đỏ huyết băng tinh trên tay hắn, có chút bị màu xanh băng nhuỗm.
Đường Tạm ánh mắt kinh bỉ dù tâm tình bị khống chế, đều là ngu dốt không chế, để Vân Phàm tự cao, cuối cùng dễ dàng đạt được mục đích.