Chương 369: Chương 369: Đường Tạm sơ xuất

Đường Tạm trên cao ánh mắt nhìn xuống.

Cách đó không xa, Mạn Chi thấy vậy.

Bên trong hang động, cách không xa bị treo lên thôn phệ linh khí, Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt thấp thỏm, tay cố gắng lấy ra đồ vật.

Một viên ngọc: "Vân Phàm nhận lấy, có thể cấm chế sử dụng chân thân, lĩnh vực hậu quả là hai bên, đều không cách nào dùng."

Vân Phàm ngạc nhiên, đây là? Ma Nữ Tông đồ vật Mạn Chi sư muội sao lại có? Không hỏi nhiều, trước tiên xử lý đối phương.

Ánh mắt hắn nhìn qua, viên ngọc bay tới, Đường Tạm không ngăn cản.

Ánh mắt kinh thường từ Đường Tạm, một viên ngọc có thể làm gì hắn? Bất quá chỉ là một viên ngọc thấp bé mà thôi! Căn bản không đáng ngại.

Bên trong hang động.

Đều là màu đỏ huyết, cung cấp hắn sức mạnh. Vân Phàm một bên tay đưa ra nắm chặt lấy viên ngọc bay tới, nhìn viên ngọc phát sáng trước mắt.

Đây chính là Lăng Thanh nghĩ ra sao? Quả nhiên là chứa đầy sức mạnh, hắn cảnh giới bây giờ cũng không rõ: "Băng Kiếm Thần ta Hợp Thể cảnh ngũ giai, không rõ bên trong đây rốt cuộc có gì đồ vật?"

"Có thể ngăn cách, đối phương công pháp lĩnh vực, chân thân?" Băng Kiếm Thần thở dài, hắn sống vạn năm lão nhân, sống lâu như vậy.

Mấy trăm năm, không có hiểu biết về cách dùng viên ngọc, như hoạt động của viên ngọc ra sao? Băng Kiếm Thần truyền đi một đạo băng tinh, xâm nhập viên ngọc.

Trong hang động, đứng trên cao đường xuống cuối cùng hang động, rộng lớn vô số đường huyết, với thân ảnh trung niên nam nhân Đường Tạm.

Vân Phàm nắm trên tay viên ngọc, phát sáng, một đạo băng tinh truyền vào trong viên ngọc, tinh thần Băng Kiếm Thần rò xét xem xung quanh.

Băng Kiếm Thần dùng đến thần thực lực, mới có thể xâm nhập được viên ngọc, đi vào trong lại không phát hiện cái gì?

Ánh mắt nhìn xung quanh hư không, đều là màu vàng: "Quang minh nguyên tố thuộc tính, cảm giác rất quen thuộc, giống như phát hiện ở đâu."

Băng Kiếm Thần không rõ, bên trong màu vàng viên ngọc hư không. Màu băng thân ảnh, hư ảo nhìn xung quanh băng tinh, từ hắn tỏa ra.

Lại không cách nào đánh bay quang minh, quang minh lại tiến tới xâm nhập hắn tinh thần. Băng Kiếm Thần thấy tình thế không ổn, nhanh chóng thu hồi tinh thần, bay ra bên ngoài!

Vân Phàm nghi ngờ hỏi: "Băng Kiếm Thần, rốt cuộc bên trong là? Ta cảnh giới không đủ, tinh thần xâm nhập."

Băng Kiếm Thần lắc đầu: "Không rõ, bất quá biết được bên trong không có gì nhiều, đều là quang minh thuộc tính."

Vân Phàm gật đầu, nhìn Hạ Cơ nhảy lên cao, to lớn hư ảo móng vuốt đánh xuống Đường Tạm. Đường Tạm trung niên nam nhân, hừ nhẹ!

Hắn đưa tay lên cao, xung quanh màu đỏ huyết, vây quanh hình thành một chùy lớn, chùy lớn hiện ra màu đỏ huyết, ánh mắt Hạ Cơ kinh ngạc.

Vừa bay lên cao, màu đen tóc với thân ảnh, vẻ mặt ưu nhìn, toát ra vẻ kinh ngạc, không hiểu rõ hư ảo to lớn Huyết Thổ Long biến mất.

Trước mắt nàng, long lanh ánh mắt phản chiếu trung niên nam nhân, cầm lớn chùy huyết đánh xuống nàng.

Tô Hạo đứng cách đó không xa.

"Hạ Nhi." nghe Tô Hạo hét to, Vân Phàm giật mình.

Thảo.

Nàng vậy mà, một mình chạy lên từ khi nào? Làm sao ta không rõ? Quả nhiên ta vẫn là không biết, tác chiến xung quanh đồng bạn.

Vân Phàm không suy nghĩ nhiều, bóp nát viên ngọc. Từ trên tay hắn, viên ngọc hình cầu, vỡ nát chiếu sáng màu vàng, hình tròn màu vàng từ thân thể hắn xung kích ra ngoài.

Hạ Cơ đang kinh ngạc, thì một đạo vàng quang minh đánh bay đi ra, làm nàng thân thể lùi về sau? Có phải là màu nâu đất ánh mắt, là Tô Hạo!

Hắn kéo lại nàng, ôm chặt Hạ Cơ đáp xuống đất, màu vàng linh khí bay đi. Đường Tạm cùng lúc chùy đánh xuống, cư nhiên bị phá hủy dễ dành.

Đường Tạm thân thể trọng thương lùi về sau? Trên cao màu đỏ huyết, lĩnh vực Đường Tạm cư nhiên không còn dùng được.

Vân Phàm hừ nhẹ.

Thiên Thanh Mạn Chi cách đó không xa, tàn tạ thân ảnh cười nhẹ.

Vân Phàm bên này, nhảy xuống dưới, rộng lớn bên trong hang động, bên cạnh là thi thể vô tội người, với lại có tội người.

Vân Phàm trên tay xuất hiện băng tinh, Hợp Thể cảnh cửu giải? Hắn ngũ giai! Sợ? Không đời nào, Vân Phàm ta mấy năm nay, tu luyện chính là nguyền ép cảm giác.

"Hàn Băng Lộ." dứt lời, từ trên đầu Vân Phàm, hình tròn băng tinh biến mất, bay lên cao mở rộng, xuất hiện là hình tròn, kèm theo băng tinh rơi xuống như mưa.

Mỗi đạo băng tinh rơi xuống, mang theo đóng băng tình trạng, Vân Phàm tùy thời dịch chuyển tới nơi cần muốn.

Đường Tạm dù bị viên ngọc uy áp đánh bay, vẻ mặt kinh thường nhìn Vân Phàm, mới từ trên cao đáp xuống. Trung niên nam nhân, vẻ mặt nhìn Vân Phàm.

Đôi mắt hiện ra sát ý: "Hừ, là do ta sơ xuất, kinh thường viên ngọc." Hắn thật sự sơ xuất, không có cảm giác uy hiếp từ viên ngọc, giống như một viên đá.

Đặt trên đất, không có người ném đi là vô hại, trừ khi ngươi ngu ngốc, sẩy chân ngã xuống mà thôi, lại không ngờ tới vậy mà phong bế lĩnh vực.

Chân thân, không thể ngờ tới a, ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn trước mắt, hừ nhưng mà đối phương cũng vậy mà thôi, dù lĩnh vực biến mất.

Ta cũng muốn giết chết ngươi, tay phải Đường Tạm cầm màu đỏ chùy, hừ nhẹ, đánh ra một đạo mạnh mẽ chùy. Vân Phàm tay lưu loát, nhanh chóng đáp trả một đạo băng tinh.

Thân ảnh đột nhiên biến mất, trên cao băng tinh rơi xuống như mưa, xuyên qua Đường Tạm cơ thể, chùy lớn màu đỏ huyết, không thể đỡ được?

Băng tinh Vân Phàm tu luyện đã đến trình độ nào? Vân Phàm dịch chuyển một hướng khác, thân ảnh màu xanh băng, y phục tung bay.

Ánh mắt hiện ra màu băng sát ý: "Băng tinh mạnh mẽ của ta, ngươi muốn ngăn chặn?" hắn băng tinh tu luyện đâu phế.

Nhớ lại mấy năm trước.

Ngồi trong phòng Vân Phàm, thân thể bị rạn nứt, băng tinh bao phủ toàn bộ phòng, ánh mắt tràn đầy sợ hãi, băng tinh lan ra ngoài, Vô Ngạn bên cạnh lôi nguyên tố.

Ngăn chặn, không để hắn băng tinh lan ra ngoài, Vân Phàm hắn từ bỏ tu luyện kiếm, chuyển qua băng tinh, đâu phải là ngu ngốc lựa chọn a.

Đây là hắn lựa chọn chính xác, bên trong hư không tinh thần tu luyện, Vân Phàm trần trụi thân thể, kháng chịu băng tinh, xung quanh là băng tinh bay đi.

Giống như gió, bay qua hắn thân thể, có thể thấy rõ bên trong tinh thần Vân Phàm. Bao phủ đều là màu xanh băng tinh, bay đi qua hắn thân thể.

Hiện ra như mưa, trần trụi thân thể Vân Phàm, da thịt hiện ra xanh băng, băng tinh bay qua cứa qua hắn da thịt, màu đỏ huyết chảy xuống màu xanh băng.

Vân Phàm run rẩy, thân thể run không ngừng. Đôi môi siết chặt lông mày với đôi mắt đều là bị đóng băng, hắn run rẩy! Vân Phàm tâm tình quá lạnh, muốn từ bỏ.

Băng Kiếm Thần, bay quanh hắn: "Vân Phàm, ngươi có thể từ bỏ, đã ba ngày ngươi thân thể da thịt, muốn bị phá nát."

Vân Phàm đôi môi run rẩy, đều là do băng tinh, tím tái do quá lạnh.

Ánh mắt Vân Phàm cười nhẹ, nhìn Băng Kiếm Thần: "Băng Kiếm Thần ngươi không rõ, ta muốn mạnh."

"Vì Nhân Yên, ta bắt buộc phải vì nàng, tăng cao cảnh giới."

Băng Kiếm Thần không nói gì, để Vân Phàm tự thân đột phá, hắn để lại một câu, nhanh chóng tiêu thất.