Vân Phàm lắc đầu, mặc kệ ai nói hắn như thế nào cũng được, nhưng nghĩ cách đã quá muộn.
"Chúng ta Lên." Vân Phàm băng nguyên tố cũng bước đến Đại Thành viên mãn, không lâu nữa có thể bước lên viên mãn sơ kỳ trên còn có, tinh thông, cực hạn.
"Băng Tố Lam Phương." dứt lời tay trái Vân Phàm nắm giữ băng nguyên tố hiện ra một đạo màu băng xanh chiếu rọi chói mắt, từ xung quanh vết nứt.
Từng đạo màu xanh băng nguyên tố bao phủ lấy riềng xích nhốt Lộ Xà, Lộ Xà ánh mắt nhìn đạo băng nguyên tố: "Yên Yên, nhân tộc bằng hữu giúp ngươi, chúng ta có khả năng sẽ là không chết, nhưng."
Nhân Yên trên miệng vết thương, nàng đưa tay lau sạch sẽ: "Lộ Xà ngươi sẽ không chết." Lộ Xà gật đầu rắn, dần dần bị băng nguyên tố bao phủ.
"Ân, Nhân Yên, không đúng Yên Yên chúng ta ắt sẽ gặp lại." chưa đợi nàng nói xong, một đạo chướng khí mạnh mẽ xâm nhập lộ xà cơ thể.
Lộ Xà, thân thể chướng khí bao phủ, xung quanh nổi lên từng đường vân, gầm thét: "Yên Yên không được mau giết ta chướng khí mấy ngày nay muốn phát tác."
Chưa đợi nàng nói xong, Vô Ngạn bay tới: "Lộ Xà bằng hữu, để ta giúp ngươi."
Nàng bay trên cao: "Lôi Minh Uy Thế." Từ trên cao màu trắng sương mù, đánh xuống lôi kiếp.
Ầm ầm.
Từng tiếng đạo lôi kiếp đánh xuống Lộ Xà cơ thể, Lộ Xà cơ thể chướng khí vậy mà bị đánh thu lại cơ thể, lôi kiếp cũng đánh xuống nàng cơ thể, Vô Ngạn cơ thể lôi nguyên tố bao phủ.
Tay phải hiện ra một đầu lôi trường thương, Vô Ngạn đưa lên cao ném trường thương xuống to lớn băng nguyên tố bao phủ đầu xà dài sáu mươi mét.
Băng tinh bao phủ gần hết nàng, bên trong còn có riềng xích thủy nguyên tố, mà Vô Ngạn ném vào trong đạo lôi thương, có thể giảm xuống chướng khí.
Một khi phong ấn Lộ Xà nơi đây, các nàng có thể rời đi.
Vô Ngạn ném xuống đạo lôi, băng tinh bao phủ bên trong chỉ còn tiếng ầm ầm đạo lôi kiếp, Nhân Yên thấy vậy, thở dài:" Lộ Xà đợi ta tỉnh lại đem ngươi phong ấn, ta cũng nghĩ cách cứu ngươi Tiểu Xà."
Xanh biếc y phục nữ tử, mất cân bằng trên cao, người gần nhất là Vô Ngạn, trước mắt là to lớn băng tinh bao phủ toàn bộ cơ thể Lộ Xà.
Nhân Yên mất cân bằng ngã xuống, Vô Ngạn nhanh chóng bay tới đỡ nàng đáp xuống bên cạnh hồ nước, Vân Phàm cùng ba người lúc đầu.
Mỗi người một hướng, Vân Phàm ánh mắt nhìn Vô Ngạn đỡ trên tay xanh biếc y phục nữ tử linh khí không còn bao nhiêu.
"Ngạn Nhi, ngươi thành công hấp thu nha." Nhân Yên đưa tay lên nói: "Nếu như ta không tỉnh lại, biến thành một đầu bé nhỏ cá, ngươi nhớ phong ấn lại lộ xà."
Nàng nói xong, ánh mắt nhắm lại, Vô Ngạn ngơ ngác trên mặt không ngừng khóc lóc, Khuynh nước khuynh thành vẻ mặt khóc lóc, Vân Phàm nhanh chóng đáp xuống.
Vô Ngạn trên tay là Nhân Yên, nàng quay đầu nhìn Vân Phàm: "Vân Phàm, ta không biết làm sao, thấy Nhân Yên tỷ tỷ ngất đi, ta lại nước mắt rơi."
Nàng muốn lau nước mắt, mà hai tay đều ôm chặt lấy Nhân Yên tỷ tỷ, trên người vảy cá còn rất ít, Nhân Yên tỷ tỷ rất thê thảm, không biết diễn tả như thế nào.
Đây cũng quá thê thảm, nàng nước mắt không tự nhủ, không ngừng rơi xuống, Vân Phàm băng lãnh y phục, cúi người đôi tay chạm qua nàng mặt, lau nàng nước mắt.
"Nàng là chúng ta ân nhân, chúng ta nợ nàng ân huệ, muốn cứu sống nàng." Vân Phàm nhìn bên cạnh hồ nước, lại nhìn Nhân Yên.
"Nhanh chóng bỏ nàng xuống nước, hồ nước này khả năng có năng lực chữa trị, Nhân Yên từng nói, mỗi lần nàng đều đem xuống linh thảo, thảo dược."
"Chúng ta ở đây, ai cũng không quen thuộc linh thảo, chỉ còn cách này." Vô Ngạn gật đầu, đứng dậy ôm kiểu công chúa Nhân Yên, nàng bước ra mấy tảng đá ngăn chặn trước hồ lớn.
Chân phải chạm xuống nước, màu xanh biếc nước còn truyền đến từng đạo sóng nhỏ, mà trước mắt chính là thác nước từ trên đổ xuống.
Nàng chân vừa chạm xuống, thân thể bỗng nhiên nhanh chóng chìm xuống, Vô Ngạn ánh mắt mở to, vẻ mặt khuynh nước khuynh thành ngơ ngác.
Màu tím môi, nhanh chóng phai mờ, tóc màu tím trôi lên cao, mà màu tím y phục đang mặc trôi lên, thân ảnh ngã xuống nước, không thể động đậy.
Xung quanh là xanh biếc nước, Nhân Yên tỷ tỷ còn không có phát hiện? Nàng từ đầu đã làm rơi Nhân Yên sư tỷ. Đôi mắt không tin nổi, cảnh giới vừa bước đến Nguyên Anh cảnh ngũ giai lại muốn vẫn lạc ở đây?
Vô Ngạn ánh mắt nhìn lên cao, nàng trên miệng nổi ra bong bóng, Vân Phàm bên trên nhìn xuống không rõ mấy người, bởi vì thác nước rơi xuống, cũng như đạo sóng nhỏ.
Vân Phàm loay hoay có nên đi xuống hay không, Vô Ngạn đã đi xuống được một nén nhang, nàng khả năng có hay không gặp chuyện bất chắc?
Thấy rõ bong bóng nổi lên, Vân Phàm trầm tư, không thể cảm nhận bên dưới linh khí, hồ nước khả năng cao có bí ẩn, Vân Phàm bỗng dưng run nhẹ.
Khối băng tinh hắn tạo thành muốn bị phá vỡ, quay đầu lại thấy to lớn băng tinh hiện ra từng vết nứt, mà riềng xích màu xanh thủy nguyên tố thuộc tính.
Triệt để tiêu thất, ngay cả lôi nguyên tố thuộc tính Vô Ngạn đánh ra đều không còn, đầu xà dài sáu mươi mét ánh mắt đỏ ngầu nhìn hắn, một bên mắt bị chướng khí hoàn toàn không chế.
"Nhân tộc bằng hữu, nhanh giết ta. Ta không thể áp chế được bao lâu, nhân cơ hội Yên Yên xuống dưới hồ, nhanh giết ta để nàng không thể thương tâm."
Lộ Xà một bên ánh mắt đỏ ngầu nhìn hắn, Vân Phàm gật đầu rút ra Băng Thanh Kiếm: "Băng Tố Lam Kiếm." là hắn công pháp thay đổi.
Một dây leo từ bên cạnh Vân Phàm bay qua bên cạnh hắn, một thanh kiếm từ trên dây leo băng rơi xuống, màu băng kiếm được dây băng siết chặt.
Từ dưới đất, Lộ Xà đang đứng, vô số dây băng từ quanh người hắn siết chặt lấy nàng, băng tinh dần dần bao phủ. Lộ Xà cười nhẹ: "Nhân Tộc bằng hữu giết ta, đa tạ."
Vân Phàm không nói nhiều, thân ảnh nhanh chóng bay tới, thanh kiếm còn tỏa ra băng nguyên tố, Vân Phàm tới gần đầu Lộ Xà nhìn nàng ánh mắt thống khố.
"Nhân Yên ta sẽ lo cho nàng, ngươi gọi Lộ Xà đúng không? Đa tạ ngươi. Yên Yên sẽ không chết theo ngươi, ta sẽ bảo hộ nàng."
Lộ Xà ánh mắt phát sáng: "Nhân tộc nam nhân, nhất định phải bảo vệ tốt Yên Yên, Yên Yên là một nhân ngư hiền lành."
Nói xong Lộ Xà nhắm mắt, băng tinh bao phủ toàn bộ người nàng, Lộ Xà nhắm mắt, Vân Phàm băng kiếm do công pháp tạo ra, một kiếm chém ngang.
Một đường vân kiếm, chém qua bên dưới thân rắn dài, ý định chém đứt đối phương đầu cách biệt với thân xà, Vân Phàm chém ra một đạo.
Lộ Xà chướng khí lại tiêu thất, Vân Phàm thở dài dù là Xuất Khiếu cảnh, không phòng bị hắn một kiếm vẫn mạnh như vậy.
Vân Phàm thở dài, định đáp xuống Băng Kiếm Thần truyền đến âm thanh: "Vân Phàm cẩn thận, ngươi vừa chém đứt nàng thâm rắn gắn với đầu, chướng khí đã hoàn toàn bao phủ nàng cổ rắn."
"Nàng thân thể đại lớn rắn, khả năng rằng chỉ bị thương nhẹ." đúng như Băng Kiếm Thần lời nói, to lớn đại xà lung lay, băng từ nàng thân thể vỡ tan.
Đuôi lớn xoay nhẹ, tấn công Vân Phàm, Vân Phàm băng kiếm ngăn chặn trước mặt, không ngờ tới kiếm vừa đến đã đem hắn đánh bay.