Chương 306: Chương 306: Nhân Ngư Nhân Yên

Nàng lại nhìn mỗi mình hắn?

"Nhân Ngư nhất tộc, giọng hát hôm qua âm vàng chính là của ngươi?" Mạn Chi mở đầu trước tiên.

Một giọng nói nhỏ nhẹ, dễ chịu truyền đến tai mấy người: "Chính xác là ta, ngươi tiếng đàn rất hay, phù hợp ta âm điệu."

"Đa tạ ngươi đã khen ngợi, nhưng ta có một ý kiến không biết cô nương có ý kiến?" đầu nhân ngư xanh biếc tóc, chỉ có thân thể nhô lên.

Mà dưới chân đuôi lớn cá, vẫn không ngừng bơi.

"Ngươi cứ nói, thất bại dưới tay ta." Thiên Thanh Mạn Chi cũng không nhận ra bí ẩn nữ tử dưới nước, làm nữ tử càng vui mừng.

"Chúng ta muốn tấn công, Rừng Rậm Chi Vương cũng chính là các ngươi tộc nhân, giống như các ngươi. Các ngươi liệu có thể gia nhập ta đồng minh?"

Nàng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Các ngươi không cần giết chết tộc nhân, kéo dài thời gian ta sẽ ra tay."

Nữ tử dưới nước đang trầm tư gì đó, mà từ dưới nước lại có bong bóng, hai đầu nhân ngư nữ lại nhô lên đều là xanh biếc tóc bên tai có vảy cá.

Trên cánh tay đều có vảy cá, một đầu mắt đỏ ánh sao là phân biệt dễ nhất các nàng, cũng như màu xanh biếc ánh sao mắt.

Các nàng môi mắt khác biệt là dễ nhận biết, nhìn chằm chằm năm đầu, hai là nhân tộc còn ba là yêu thú.

"Chúng ta kế sách đột phá thất bại, tỷ muội các ngươi đã nhìn ra nên mới có ý định đó?"

Người nói là mắt xanh biếc nữ tử, môi cũng xanh biếc, Thiên Thanh Mạn Chi không hề nhận ra mấy người thở dài: "Đúng vậy, các ngươi không cần giấu diếm ta đã biết."

Xanh biếc mắt ánh sao nữ tử định nói gì, lại bị màu xanh nhạt nhân ngư tộc chen vào: "Các ngươi muốn tấn công Rừng Rậm Chi Vương biết đối phương cảnh giới sao?"

Vân Phàm bình tĩnh trả lời: "Hóa Thần cảnh bên trên hậu kỳ?" Màu xanh nhân ngư nhìn hắn, màu xanh nhạt ánh sao hiện ra vẻ nhu thuận.

"Đúng như ngươi nói, đối phương là Hóa Thần cảnh viên mãn, mà bên cạnh đó hai đầu nhân ngư nam nhân không rõ."

Năm người tê, không ngờ thật sự là Hóa Thần cảnh viên mãn, nhìn xuống ba thân thể nhân ngư đuôi lớn không ngừng lắc lư dưới nước.

"Vậy ba cô nương, liệu có thể cùng ta kết làm đồng minh?" Thiên Thanh Mạn Chi trực tiếp đi vào ý chính, không đồng ý thì thôi, nàng quay đầu rời đi là hảo.

Hai đầu nhân ngư còn lại phản ứng gay gắt: "Các ngươi muốn tấn công Rừng Rậm Chi Vương với cảnh giới cao nhất là Xuất Khiếu cảnh tam giai?'

"Tự tìm đường chết sao? Chúng ta không muốn cùng các ngươi tham gia, tự đi lĩnh con đường chết."

Giọng nói nhỏ nhẹ nữ tử, mang theo phần tức giận. Vân Phàm nhìn ra đây là màu xanh biếc mắt ánh sao nữ tử lời nói, nhìn nàng hẳn là tam muội trong ba người.

Mà nhân ngư luôn nói nhỏ nhẹ, êm tai giọng nói hẳn là đại tỷ, mà đầu nhân ngư đỏ ánh sao mắt là nhị tỷ, Vân Phàm nhìn sơ qua liền minh bạch.

Vân Phàm ta khả năng nắm bắt vẫn rất cao, ha ha.

"Ta biết, các ngươi đồng tộc giết nhau còn là ít như vậy nhân ngư tộc tất khó khăn."

Mạn Chi đang nói thêm, giọng nói nhẹ nhàng êm tai truyền đến: "Các ngươi nếu như có thể thêm vài đầu Xuất Khiếu cảnh chiến thắng đối phương cao hơn."

"Chúng ta có thể gia nhập các ngươi liên minh." Nàng vừa nói ánh mắt không ngừng đảo qua Vân Phàm, Mạn Chi to lớn não minh bạch.

Đối phương như vậy sống mấy trăm năm nhân ngư, vậy mà nhìn cái đã yêu thầm Vân Phàm.

Như vậy cũng tốt, có thể cho như vậy tài trí nữ nhân theo hắn, Ngu dốt Vân Phàm nên tăng cao đi, còn có Vô Ngạn hai đầu tài trí nữ nhân, đi theo còn không có tăng cao trí óc.

Vân Phàm ngươi chính xác là ngu đến mức không thể chữa trị. Thiên Thanh Mạn Chi thở dài: "Hảo, như vậy chúng ta có thể có vài đầu Xuất Khiếu cảnh nhất giai."

"Chúng ta là đồng minh nên cũng giới thiệu a, ta gọi Thiên Thanh Mạn Chi cảnh giới Xuất Khiếu cảnh tam giai." nàng không cần phải che giấu.

Đối phương muốn ám toán, nàng chạy không được sao? Không chạy được thì chết vậy thôi, không có gì đáng sợ cả.

Sói Lang thủ lĩnh gầm thét: "Ta là Sói Lang thủ lĩnh gọi Lang Hắc." Đại Bàng to lớn vỗ cánh: "Ta gọi Đại Bằng." Cự Hùng to lớn gấu ngước đầu lên cao.

"Ta gọi Cự Tâm là Cự Hùng thủ lĩnh nhất tộc." Đầu màu xanh nhạt nữ tử ánh mắt kèm theo ánh sao: "Ta gọi Nhân Yên, còn màu đỏ ánh sao mắt là ta nhị muội."

"Nàng gọi Nhân Nhu, Nhân là chúng ta Nhân Ngư tộc Nhu là trong nhu nhã mà muội muội ta chính là Nhân Nhã là tam muội."

"Ta gọi Nhân Yên cũng là yên ổn nhu nhã sinh sống.'' Vân Phàm nghĩ đến tên mình, không có ý nghĩa, đối phương tên đều có nghĩa.

"Ta gọi Vân Phàm." Vân Phàm chắp tay nói, Nhân Yên nàng nhảy lên khỏi hồ, đuôi lớn cá thay bằng chân người, kèm theo quần ngắn.

Nàng đáp xuống, màu xanh biếc vảy cá hiện ra trên nàng chân, mà nàng căn bản không đi dép mà chân trần bước đi.

Tóc xanh biếc, vẻ mặt ưu nhìn nữ tử trên mặt còn có nhân ngư vảy, ở bên cạnh hai má. Sau tai còn có vảy cá màu xanh, tai cũng có vảy cá.

Vẻ mặt nhìn Vân Phàm, ánh mắt nàng ánh sao xanh nhạt nhìn Vân Phàm không chớp mắt: "Ngươi nha, Vân Phàm tên không hay gì hết đây."

"Về sau ngươi gọi Tiểu Nhiên a?" Vân Phàm tê nàng vậy mà gọi ta là Tiểu Nhiên, không khỏi giống nữ tử đi.

Vân Phàm không thể cãi lại, bởi Mạn Chi ánh mắt sắc bén nhìn hắn, còn lại hai đầu nhân ngư nhảy lên không khác biệt đầu tiên đại tỷ mấy người.

"Nhân Yên tỷ tỷ, không cần vui đùa cùng nhân tộc nam hài tử, ngươi quên sao." Cao lãnh giọng nói là nàng nhị muội, Nhân Nhu.

Nhân Yên quay đầu nhìn lại: "Nhị muội, không cần cao lãnh như vậy hắn là chúng ta đồng minh, cho nên gần gũi cũng là đương nhiên."

Trong hồ nước, Nhân ngư lãnh địa, trước hồ nước là vô số hòn đá nhỏ bao quanh lấy hồ nước, có một con sông kéo dài, nước cũng chảy qua con sông.

Sau lưng mấy người, là một đỉnh núi nước chảy từ đỉnh núi xuống hồ nước, tiếng nước chảy xuống.

Cũng làm ầm ĩ nơi đây, Vân Phàm hắn đứng bên cạnh Nhân Yên, Nhân Yên còn không ngừng châm chọc hắn.

Vân Phàm không biết phải làm sao, nhìn trước mắt ba màu y phục váy dài xanh

biếc nữ tử, còn mang theo màu xanh nhạt ánh sao mắt.

Màu đỏ ánh sao mắt Nhân Nhu còn không ngừng nói tỷ tỷ đi ra xa nhân tộc nam hài, Thiên Thanh Mạn Chi vậy mà không thể cảm nhận gì sao?

Một bên Nhân Nhu vừa nói lại không ngừng suy nghĩ nhìn Thiên Thanh Mạn Chi, tối cao thân phận là như vậy nha, hoàn toàn biến thành một thân phận khác.

Thân thể cũng là khác, tính cách cũng thay đổi mà công pháp cũng thay đổi, một lúc có thể học tập nhiều công pháp, không lo bạo thể.