Chương 305: Chương 305: Mạn Chi thua

Vân Phàm cười nhẹ, không thể nói rằng hắn quá bá, dù cho thế nào bản thân vẫn mạnh, hắc hắc.

Vân Phàm hắn lại tự đại.

Thiên Thanh Mạn Chi bay trên cao thân ảnh thiên sứ sáu cánh bên dưới múa nhẹ đường kiếm trong đêm tối gió bay qua, cũng như các nàng đẹp đẽ cảnh tượng.

Thiên Thanh Mạn Chi sáu cánh tự nhiên hiện ra, vỗ cánh bay trên cao tiếng đàn cũng như muốn kết thúc, tiếng đàn âm vang dần dần thấp đi.

Mà âm vang nhân ngư tộc, cũng thấp xuống không còn nghe đến, Thiên Thanh Mạn Chi cười nhẹ nhân ngư nhất tộc, thật mạnh.

Nàng chỉ cười cho qua, cuối cùng vân là nàng thua sao? Đối phương vậy mà cùng nàng đồng cảnh giới, Xuất Khiếu cảnh tam giai.

Ba đầu mà một đầu, đã đem nàng nghiền ép âm vang thành dạng này, Thiên Thanh Mạn Chi, vẫn nên hỏi Thiên Sứ Thần, nhân ngư nhất tộc rất hiếm.

Không có nghi nhiều trong sổ sách, Thiên Thanh Mạn Chi bình tĩnh thu hồi sáu cánh đáp xuống, giọng nói nhân ngư cũng tiêu thất.

"Thiên Sứ Thần đại nhân, có thể cho ta hỏi một điều sao?" Thiên Sứ Thần điện bên trong, trước thiên sứ tượng, thân ảnh thiên sứ sáu cánh mặc quần áo ngủ, còn đột mũ.

Đáng tiếc nàng chỉ là thân ảnh màu vàng thiên sứ, nếu như là thuần chỉ có da thịt khả năng nàng vẻ đẹp mỹ lệ tăng cao.

"Ngươi không cần nói, ta cũng biết." Thiên Sứ Thần đưa tay ra che miệng ngáp nhẹ: "Nhân Ngư nhất tộc, ta cũng không rõ nhưng dù chúng ta."

"Thiên sứ thần tu luyện âm luật, không thể thắng nổi Nhân Ngư nhất tộc trời sinh đỉnh cấp âm luật, cho nên đối phương nghiền ép ngươi về âm luật."

"Là đương nhiên." Thiên Sứ thần ngáp nhẹ, lại tiếp tục đi ngủ, nàng không quan tâm nhiều lắm, ngủ vẫn là quan trọng hơn a, Thiên Sứ Thần màu vàng linh hồn.

Cầm theo gối nhỏ, nằm xuống thiên sứ thần điện, ngủ.

Thiên Thanh Mạn Chi cũng nhìn ra ngơ ngác, ngươi là linh hồn thể cũng cần ngủ? Thân là Thiên Sứ Thần lại như vậy? Không thể thứ!

Nàng dậm chân.

Thiên Thanh Mạn Chi dù tức giận, vẫn giữ ổn định tâm trí. Hừ Thiên Sứ Thần, chắc chắn sẽ không tha cho người, muốn đè ép người xuống kêu gọi hai từ chủ nhân.

Thiên Thanh Mạn Chi hai tay khoanh trước ngực, màu vàng thân ảnh đứng trên đồng cỏ xanh.

Đại lục dù một ngày qua đi, không có náo động truyện gì lớn.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Ba đầu thủ lĩnh thừa dậy, Sói Lang thủ lĩnh màu xanh nhạt lông nói trước: "Các ngươi hôm qua, có nghe được tiếng đàn với âm vang sao?"

Đại Bàng nằm bên gốc cây, tối hôm qua hắn vừa đi ngủ, hai chân còn nắm chắc lấy cành cây, nghe đến tiếng đàn cũng như âm vang trong trẻo.

Thân thể không còn khí lực, ngã xuống ngủ thiếp đi dù ai có đánh lén, căn bản không thể chạy thoát.

Đầu Cự Hùng đầu ong ong: "Âm vang, tiếng đàn nếu như cùng một loại, chúng ta có thể ngăn cản hồi lâu, đây chính là tinh thần công kích."

"Ta biết sớm, tối hôm qua đã kháng tính lại tinh thần âm vang tiếng đàn, đột phá kinh mạch Cự Hùng ta, trở thành đầu Xuất Khiếu cảnh nhất giai."

Hai đầu còn lại Sói Lang, Đại Bàng thủ lĩnh đều giống như Cự Hùng lòng cắn rứt không thôi, Thiên Thanh Mạn Chi bước tới ý định giúp mấy người cũng có thể.

Đáng tiếc đối phương tự đột phá, sẽ tốt hơn nhờ nàng hỗ trợ, như vậy về sau cảnh giới càng là nắm chắc, nàng mượn nhờ sức mạnh từ thần.

Vẫn phải tự thân mỗi lần đột phá, không thể mãi mượn nhờ sức mạnh so tài đồng cấp, vẫn khó khăn. Không phải là cứ hoàn thành khảo nghiệm cảnh giới tăng cao mãi.

Như vậy sẽ không thể đột phá, khiêu chiến đồng cấp lợi hại hơn, Thiên Thanh Mạn Chi biết được cần ít nhất phải tự thân đột phá một cảnh giới.

Thiên Thanh Mạn Chi nhớ lại, nàng không có tăng cao cảnh giới đã tiếp nhận tiếp theo truyền thừa mượn nhờ sức mạnh, kết quả ra sao.

Bây giờ nàng cũng lĩnh hậu quả, một năm không thể nhận tiếp theo truyền thừa. Thiên Thanh Mạn Chi bĩu môi, ta quên mất không được sao?

Ba đầu đại yêu thấy là Mạn Chi tới, nhao nhao cúi đầu: "Tiền bối." "x3

Mạn Chi nàng gật đầu nhẹ: "Các ngươi không cần quan tâm tiếng vang tối hôm qua, là ta cùng nhân ngư nhất tộc so tài."

Ba đầu thủ lĩnh ngạc nhiên nhìn nàng: "Các ngươi không cần mong đợi, ta thua. Các nàng trời sinh đỉnh cấp âm luật."

Ba đầu còn lại yêu thú tê: "Chẳng lẽ là?"

"Đúng vậy, ba đầu nhân ngư đều đồng cấp cùng ta Xuất Khiếu cảnh tam giai, một đầu đẽ nghiền ép ta. Khả năng chiến thắng cao hơn ta tưởng tượng."

"Sợ rằng ba đầu hợp lại, Hóa Thần cảnh hậu kỳ cũng có thể giải quyết." Ba đầu yêu thú tê, ngay cả vừa đột phá cảnh giới Vân Phàm cũng không tự nhủ nói.

"Không thể nào a, như vậy các nàng nhân ngư nhất tộc có bá quá hay không?" Thiên Thanh Mạn Chi bình tĩnh đáp.

"Ngươi nghĩ trời sinh đỉnh cấp âm luật, há có thể như ngươi Vân Phàm ca ca ham chơi lêu lổng?"

Vân Phàm bị nói trúng tim đen, chỉ có thể cúi thấp đầu. Không biết phản bác ra sao? Nói trúng tim đen còn có thể phản bác sao?

Vân Phàm không nói gì, Mạn Chi lại lườm hắn: "Chúng ta đi, hồ nước. Ta quên mất hỏi các ngươi hồ nước đó lớn đó tên gì?"

Đại bàng thủ lĩnh nhanh chóng đáp: "Là Nhân Ngư hồ, hồ nước chảy qua ngoại trung tâm sông nước."

Cự Hùng nhìn sang phía tây sông nước cũng là gần hắn khu vực: "Chúng ta, phía tây sông nước cũng chính là Nhân Ngư Hồ chảy đến."

Mạn Chi gật đầu: "Chúng ta đi các ngươi cũng là sống mấy trăm năm yêu thú, gặp các nàng quen thuộc còn có thể nói chuyện, ta ngoại lai sợ rằng các nàng xuống dưới hồ nước."

Ba đầu yêu thú gật đầu.

Nhanh chóng đi tới, không biết qua bao lâu.

Mấy người đã gần tới nhân ngư hồ, vừa đi vào gần trung tâm hồ xung quanh cây xanh hay cột đá đều mang theo một loại nguyên tố thủy lạnh lẽo.

Ba đầu yêu thú run nhẹ, đây chính là các nàng lãnh địa sao? Quả nhiên nhìn từ xa khác biệt nhìn gần, Thiên Thanh Mạn Chi bước tới.

Vân Phàm ánh mắt nhìn xung quanh, cũng nhìn phía tay trái hắn dòng sông nước chảy xanh biếc, không có gì?

Vân Phàm lại nghi hoặc, rốt cuộc là sao nha, chả lẽ là ngâm qua các nàng nhân ngư thân thể hóa thành màu xanh thủy?

Vân Phàm không rõ, nhưng màu xanh như vậy thủy nói rõ nguồn nước không bị ô nhiễm yêu thú khả năng uống nước từ sông này.

Dù có săn giết lẫn nhau, cũng không thể độc tố dòng sông. Vân Phàm cùng mấy người đã nhìn thấy hồ lớn, xuyên qua bụi cỏ thấy trước mắt xanh biếc mặt hồ.

Chính giữa còn có cột đá, một đầu nhân ngư nhìn hắn, Vân Phàm run nhẹ. Nàng vậy mà nhìn hắn?

Vân Phàm ánh mắt nhìn xình đẹp nhân ngư nữ tử, ánh mắt xanh nhạt lấp lánh ánh sao, môi còn có màu xanh nhạt màu tóc xanh biếc?

Vân Phàm run nhẹ, ánh mắt nàng không hề rời qua hắn, mà màu xanh biếc y phục không có ướt sao? Vân Phàm nghi ngờ!

Vân Phàm suy nghĩ, đầu hắn chưa hiểu rõ xung quanh nhiều như vậy người, không đúng là năm đầu, hai nhân ba yêu.