Đạo ánh sáng màu xanh bay thẳng lên trời cao, biến mất hoàn toàn.
Bên cạnh tảng đá, đạo hư không dẫn đến bí cảnh, vô số màu đen lệ khí bay ra ngoài. Tiên Tông hắn nắm lấy thanh kiếm.
Ngăn cản lệ khí, chém đứt đôi lệ khí. Lệ khí tiêu tan, lệ khí tuy mạnh mẽ hơn về khống chế làm mất lý trí.
Nhưng lại dễ dàng chém, chúng đệ tử sau lưng. Có vị không cách nào ngăn cản, bị lệ khí xâm nhập cơ thể, chúng đệ tử lòng hoang mang.
Tiên Tông quay đầu nói: "Các ngươi chỉ cần đánh hắn bị thương, mất đi ý thức lệ khí tự nhiên bay ra ngoài, khỏi hắn thân thể."
Nghe vậy, đệ tử xung quanh một vị nam đệ tử, dùng gậy đánh mạnh đầu nam đệ tử trước mắt.
Lệ khí vừa xâm nhập hắn thân thể lại bay lên cao, một vị khống chế lôi nguyên tố thuộc tính, một mũi tên bắn xuyên qua lệ khí.
Lệ khí trực tiếp tiêu tan, chúng đệ tử còn tưởng rằng lệ khí đáng sợ đây. Vân Phàm nghe chúng đệ tử nghe vậy cười.
Cái này các ngươi nghe không đáng sợ, chỉ tiếc rằng các ngươi không biết.
Lệ khí, xâm nhập được thân thể cao thâm cảnh giới, vị cao thâm cảnh giới, càng là mất đi lý trí, sát sinh người vô tội.
Như vậy, lệ khí nhìn như vậy thật ra là rất đáng sợ, Vân Phàm quang minh kiếm kỹ, chém đôi lệ khí, Tiên Tông ngăn cản trước hư không.
Lệ khí bay ra, Lăng Thần cách đó không xa, vẻ mặt chán nản: "Lăng Thần ngươi vận khí, cơ duyên như cái rắm."
"Còn tưởng rằng đi qua đạo hư không, tiến tới bí vảnh. Không ngờ lại có lệ khí."
Sư tôn hắn than thở truyền âm nói. Lăng Thần cũng không biết cãi lại ra sao, bởi sư tôn hắn nói quả chuẩn mực.
Không có cách nào cãi lại. Lăng Thần kiếm chém đôi lệ quỷ, lệ quỷ tiêu thất. Hoa Vũ một quyền đánh bay Lệ quỷ.
Lưu Vân nàng ánh mắt sắc bén, đạo kiếm khí bay ra liên tục. Nành càng hưng phấn, lệ quỷ, một kiếm là tiêu thất, cành yếu thế thực lực.
Lưu Vân ánh mắt càng sắc bén, trong thung lũng nhỏ. Lưu Vân bước nhẹ tới, chém đôi hai đạo lệ quỷ từ trên cao bay xuống công kích nàng.
Lưu Vân tay phất nhẹ, một đạo hư không chém ra. Lưu Vân cười nhẹ, quả nhiên như nàng đoán, mấy lệ quỷ này. Cảnh giới cực kỳ thấp, không bằng nàng.
Lưu Vân càng tức sôi máu, nhảy lên cao, lệ khí từ đạo hư không bay đến, nàng dễ dàng công kích. Làm đối phương lệ quỷ tiêu thất.
Chúng đệ tử nhìn thấy một thân ảnh nữ tử, từng đường múa kiếm đẹp đẽ, làm ai cũng si mê nàng.
Tiên Tông một bên trước hư không màu xanh, từng đạo lệ quỷ bay ra. Không cách nào toàn bộ ngăn cản, trước mắt hắn lệnh bài cách xa.
Tiên Tông một tay kết ấn, một phòng hộ màu xanh ngăn cản trước hư không màu xanh, Tiên Tông suy nghĩ, làm cách nào mà không thể nào a.
Tiên Tông đang bối rối, một thân ảnh cao ráo nữ tử nhảy đến nắm lấy lệnh bài, nàng chính là Lăng Thanh, Tiên Tông mắt to, có đệ tử nhặt được như vậy chỉ cần ném hắn lệnh bài.
Tiên Tông dễ dàng phong ấn, khóa lại bí cảnh. Tiên Tông gật đầu, thầm đắc ý. Hắc hắc bản thân ta không hổ là thông minh não trí.
Tiên Tông quên mất hình tượng chưởng môn bản thân, Lăng Thanh nhìn cúi thấp bản thân chưởng môn.
Hai tay kết ấn, trước mắt tảng đá là đạo hư không, xung quanh là lệ khí bay ra. Nàng ngước nhìn xung quanh đệ tử, có người bị lệ khí bao quanh lấy thân thể.
Trở thành mất trí, lệ quỷ. Bị đệ tử khác dùng kiếm đánh ngất, lại giết chết lệ quỷ bay lên cao. Lăng Thanh lắc đầu, như vậy thật sự không có vui vẻ.
Lăng Thanh nhìn trên tay, Tiên chữ lệnh bài, bước nhẹ đến.
Chúng đệ tử lúc này, ánh mắt cũng đảo qua nàng, thấy rõ ràng một nữ tử, cao trừng một mét sáu bảy, tóc đen dài, ánh mắt nhiều màu môi đỏ.
Nàng tay áo dài, cầm theo lệnh bài đi đến trước tảng đá hư không bí cảnh mở ra. Chưởng môn Tiên Tông vẻ mặt già nua biến sắc.
Vẻ mặt hắn nết nhăn càng dày đặc: "Vị đệ tử, này ngươi định làm gì, đưa ta lệnh bài ta có thể phong ấn."
"Ta thân chưởng môn ra lệnh cho ngươi." Lăng Thanh nhìn Tiên Tông vẻ mặt già nua biến sắc nhìn nàng.
Lăng Thanh lắc đầu: "Chưởng môn, người còn nhớ ta sao?" Tiên Tông nhìn nàng ánh mắt, nhớ đến mấy tháng trước gặp qua nữ tử.
Nhìn nàng: "Người là, nàng sư muội, cho dù ngươi có lông hồ ly, cũng không cách nào ngăn cản."
Tiên Tông nói bằng giọng nói thương cảm, Lăng Thanh lại lắc đầu: "Chưởng môn, người nhớ ra ta là tốt a, đa tạ ngươi."
Tiên Tông không biết nói nên lời nào, vị Lăng Thanh đệ tử đây. Nàng bước lên cao, chư vị đệ tử giải quyết toàn bộ lệ khí xâm nhập đệ tử.
Đứng cách xa ánh mắt rưng rưng, Thiên Thanh Mạn Chi hét to: "Ty tỷ, không ngươi không được." nàng từ đám đông bước ra, nước mắt rưng.
Lăng Liên nàng bước đến sau lưng Thiên Thanh Mạn Chi xoa xoa nàng đầu: "Mạn Chi, ngươi đừng lo, sư muội chắc chắn không sao."
Thiên Thanh Mạn Chi ánh mắt nhìn Tuyết Liên. Tuyết Liên sư tỷ, đây là ngươi kế sách sao? Nàng nhìn qua ánh mắt Tuyết Liên sư tỷ.
Không có một giọt nước mắt, minh bạch rồi nhưng thân tâm vẫn không cam lòng. Cổ Nhược Ca thân thể run run bước ra khỏi đám người, đám người tránh né nàng, để thân tỷ muội mấy người a.
Còn giải quyết, lệ khí đang bay đến, Cổ Nhược Ca nàng một tay cầm lấy tấm khăn tay, thân thể khóc lóc bước nhẹ tới.
Băng Huyền diễn kỹ còn đỉnh hơn, nàng một chân quỳ xuống đất, ngã trên đất, hai tay dựa trên đất mắt nhìn sư tỷ: "Lăng Thanh sư tỷ, không."
Na Na khóc cành thảm thiết, nàng nằm xuống đất khóc lóc.
"Sư tỷ, không, không thể. Ta không muốn mất đi sư tỷ." Lăng Liên thân thể không ngừng lau nước mắt, nàng tay phải đưa lên lau nước mắt.
Nàng tay áo dài, lau lấy lau để. Chư vị đệ tử dù cho đang chiến đấu vẫn cảm thán không thôi, thật là hảo hảo tỷ muội.
Lăng Thanh lắc đầu: "Ta xin lỗi, không cùng các ngươi thành thần." nàng quay đầu.
Trên tay lệnh bài bằng sắt, bay ra trước mắt. Miệng nàng lẩm bẩm: "Tiên Đạo chúng sinh cùng bình đẳng, vì một chữ tiên đạo, thủ hộ chúng sinh."
Dứt lời, từ trên tay nàng một đạo ánh sáng bay đến lệnh bài, Tiên Tông ánh mắt kinh ngạc, nàng vậy mà có thể sử dụng Tiên Đạo Tông lệnh bài cao tầng?
Tiên Tông thân chưởng môn không trong mắt hắn thấy rõ ràng từng đạo riềng xích từ sau lưng tảng đá bắt đầu quấn quýt lấy đạo hư không.
Lăng Thanh nàng linh khí truyền mạnh mẽ vào trong lệnh bài.