Lăng Liên kinh ngạc, nhưng ý thức ra chủ nhân nói ra tên nàng vậy rằng chỉ có một việc, chủ nhân có kế sách mới.
Chủ nhân nói tới Ngọc Thần Châu, bảo vật này có trong Tiên Đạo Tông sao? Tuyết Liên kinh ngạc hỏi lại.
"Ngọc Thần Châu, Tiên Đạo Tông có?" Thiên Thanh Nhi không còn ẩu dấu: "Tuyết Liên, Ngọc Thần Châu Tiên Đạo Tông không ai biết!"
"Ta thần thức, tinh thần lực xem qua Tiên Đạo Tông nội tình. Ngọc Thần Châu, vậy mà bị ném ở một nơi, trong căn phòng đầy bụi!"
Tuyết Liên nghe vậy tê: "Vậy, người muốn là đoạt Ngọc Thần Châu?" Thiên Thanh Nhi gật đầu: "Ta giúp ngươi phá toái kết giới một lỗ nhỏ, ngươi thi quỷ dịch chuyển hư không!"
"Chúng ta rời đi nơi này, một mực cướp là hảo!" Nàng kế sách rất đơn giản, cướp đoạt Tiên Đạo Tông.
Không thể trực tiếp tiến tới, phá hủy kết giới. Nàng tinh thần xuyên qua kết giới dễ dàng! Lại yếu thế, không thể phá hủy kết giới nhanh chóng.
Thiên Thanh Nhi, kết giới nàng phá hủy cần rất nhiều thời gian, cho nên nàng không cần phải như vậy.
Mà ngu ngốc điều, xuyên phá để bị phát hiện, cả tông môn truy đuổi còn không có được bảo vật. Thiên Thanh Nhi bỗng nhiên nhớ tới.
Nàng cướp đoạt Ngọc Thần Châu mà không gặp nguy hiểm, dễ dàng. Vậy tìm cách để cả tông môn truy đuổi nàng, rời đi Tiên Đạo Tông mà như vậy lớn.
Cùng với Tiên Đạo Tông đang suy yếu, đệ tử Hồ Ly Nữ nhiệm vụ, đi tới Vân Quốc hơn nửa.
Hắc hắc, quả nhiên nàng thông minh. Rời đi cũng để lại sâu xắc Tiên Đạo Tông a Tiên Tông.
Các ngươi nắm giữ Ngọc Thần Châu vậy mà không biết sử dụng,
Thiên Thanh Nhi cười nhẹ, Tuyết Liên gật đầu: "Hảo, Chủ nhân theo ngươi phân phó!" Hai người bên trong động phủ bày ra kết giới.
Ngăn cản thiên cơ nhìn trộm, Thiên Thanh Nhi vẫn ở thân thể trạng thái Lăng Thanh, chỉ là nàng tên gọi quay về dễ dàng xưng hô.
Thiên Thanh Nhi tay trái mang theo bông hoa bỉ ngạn, đưa ra trước mắt. Một màu vàng ánh sáng xuyên phá qua nàng cánh tay trái.
Bông hoa theo ánh sáng màu vàng truyền vào, dần dần thay đổi trở thành màu vàng hoa. Thiên Thanh Nhi phất tay, một đạo linh khí màu vàng.
Đỉnh núi thứ ba, cửa vào, lại bay qua bầu trời. Xuyên phá đến nhà gỗ nơi, kết giới ở đây cũng là thấp kết giới.
Thiên Thanh Nhi dễ dàng xuyên phá qua một hố nhỏ, Tuyết Liên nhìn thấy như vậy gật đầu: "Tiêu Nhiên, đến phiên ngươi!"
Tiêu Nhiên gật đầu, nàng thân ảnh hiện rộ ra ngoài. Tiêu Nhiên thân thể bay trên cao, không phải là mặc áo cưới thi quỷ.
Nàng giờ đây tóc đen, đôi mắt màu đỏ, lông mày đen nhánh đẹp đẽ, phối hợp cùng màng đôi mắt đỏ càng thêm mê người.
Tiêu Nhiên nàng y phục là đỏ y phục, bay trên cao: "Hư Không Lĩnh Vực." xung quanh thân thể Thiên Thanh Nhi, Tuyết Liên.
Xuất hiện một đạo linh khí, hai người bước trong đó, trong động phủ. Một màu hư không xuất hiện ngay hai người.
Thiên Thanh Nhi bước vào trong đó, nàng một chân đưa vào trong, đỉnh núi thứ ba nhà gỗ, tấm gỗ.
Một hư không mở ra, một chân xuất hiện, mang trên mình dép cỏ, Thiên Thanh Nhi hai chân bước vào trong, nàng la lỵ thân ảnh xuất hiện bên trong.
Tuyết Liên theo sau bước đến, trong động phủ hai người, đạo hư không vẫn còn nguyên, sau lưng Thiên Thanh Nhi, Tuyết Liên hư không vẫn còn.
Tuyết Liên, Thiên Thanh Nhi nhìn sơ qua nhà gỗ. Đây là một căn nhà gỗ bình thường trước hai người là một bàn bày linh bài, đây chắc là tiên Đạo Tông lão tổ.
Thiên Thanh nhi cười nhẹ, cũng không thất đức đến nỗi đi đạp người khác linh đường. Nàng quay người mắt ngước nhìn xung quanh.
Là nhà, cột gỗ, Ngọc Thần Châu nàng có thấy qua. Thiên Thanh Nhi mắt hướng linh bài, nàng hai chân nhỏ bước đến, linh bài trước mắt.
Tám linh bài ở trước, sau là chín linh bài, chín linh bài sau lưng lại mười linh bài, ba hàng dài linh bài, đặt trên một bàn gỗ dài.
Bên trên khắc tên, nàng cũng không quan tâm đều là Tiên Đạo Tông lão tổ, còn có ba đạo lư hương, nến vẫn cháy. Bên cạnh là hai nến cháy.
Cột gỗ, quanh nhà có treo một tấm gỗ, đặt trên là nến đốt cháy. Thiên Thanh Nhi, trước mắt lư hương, hương không còn nàng cười nhẹ.
Ta nếu như là Tiên Đạo Tông, ta vẫn có thể giúp các ngươi thắp hương! Thiên Thanh nhi lại lắc đầu, nàng bước qua bàn dài linh đài.
Thấy sau lưng, là một bức tường, Thiên Thanh Nhi, thiên sứ quang minh nguyên tố thấy rõ ràng, một kết giới ngăn cách.
Thiên Thanh Nhi tay nàng phát sáng, một đạo màu vàng linh khí, nàng đưa tay xuyên phá qua bức tường, bức tường hình vuông hiện ra.
Hình vuông này cũng thật lớn, trước mắt nàng là một hộp gỗ.
Trong căn nhà gỗ đỉnh núi thứ ba, sau linh đài, một nữ tử cao một mét sáu mươi bảy nàng nhiều cao tăng cao hơn trước.
Thiên Thanh Nhi nàng tay trái đặt trên bức tường, đôi mắt nhiều màu nhìn trăm trú.
Đôi mắt phát sáng, thấy rõ ràng trong mắt nàng là hộp gỗ. Hộp gỗ to, giống như là rương để vàng bạc, kinh thành từng đựng vành bạc châu báu.
Đáng tiếc rằng hộp gỗ nhỏ hơn, nữ tử thân hình mảnh mai, lấy ra hộp gỗ, Thiên Thanh Nhi quay đầu, thân hình mặc xanh lam y phục.
Mang theo hộp gỗ nàng trước bụng là buộc một bao quanh giây, giữ vững nàng áo, bên trên được khoác một lớp áo bên trong.
Thiên Thanh Nhi, tay áo dài, ôm theo hộp gỗ, không một vết bụi bẩn còn mới tinh bước ra.
Tuyết Liên nàng bước qua xung quanh tủ gỗ, để từng công pháp Tiên Đạo Tông, tóc đen dài thiếu nữ, nhìn xung quanh.
Mắt không rời, váy dài nàng tung bay, xuất hiện vài món cao giai pháp bảo, nàng còn tiện tay thu vào trong tay áo.
Quay đầu thấy mảnh mai thiếu nữ Thiên Thanh Nhi, chủ nhân cũng không quay về nữ tử dạng.
Tuyết Liên miệng nói nhỏ: "Chủ nhân, ngươi ý muốn hoàn thành?" Thiên Thanh nhi gật đầu, hai người bốn mắt chạm nhau.
Tuyết Liên cúi đầu, hộp gỗ trên tay Thanh Nhi, cũng minh bạch chủ nhân đã nắm được Ngọc Thần Châu. Rời đi không thể kéo dài.
Hai người quay người, bước đến hai đạo hư không. Sau hai đạo hư không là một cánh cửa gỗ, hai người không có đi ra. Mà suy tư.
Thiên Thanh Nhi một chân bước vào, thân ảnh nàng biến mất. Tuyết Liên theo sau, nàng vừa bước vào hai đạo hư không tiêu thất.
Căn phòng gỗ đỉnh núi thứ ba, mất đi pháp bảo vũ khí. Đều bị Tuyết Liên thu lấy, nàng thu đi đều là ít nhìn thấy pháp bảo vũ khí, Thiên Thanh Nhi nàng đoạt lấy Ngọc Thần Châu.
Động phủ Thiên Thanh Nhi, Tiêu Nhiên bay trên cao, vẻ mặt nhăn nhó, hai người đi ra từ trong hư không lĩnh vực, thở dài.
Không có bị phát hiện, Tiêu Nhiên nàng linh trí đã có. Tuyết Liên vừa đi ra, bước nhẹ tới, nắm lấy Tiêu Nhiên ngồi xuống giường nệm.
Xoa xoa nàng đầy nhỏ, động phủ bên trong, trên giường là Tuyết Liên xoa xoa Tiêu Nhiên đầu nhỏ.
Cách nàng không xa, bàn đá. Thiên Thanh Nhi đặt lên bàn đá hộp gỗ, đang suy nghĩ làm cách nào mở ra hộp gỗ.