Chương 20: Chương 20: Đuổi theo hai tiểu hài tử

Tám tên cướp chạy đến thở dài mệt mỏi nói: "Đại đương gia không xong, chúng ta không địch lại."

Lưu Minh nghe vậy vỗ mặt, các ngươi đúng là phế vật, ta tưởng rằng các ngươi vì ta hi sinh. Nhưng bây giờ là ta quá mê muội rồi.

Hắn ngừng vận công, đứng dậy Lưu Minh cầm lấy cánh tay phải bị chém đứt, chỉ còn lại một phần lưng, không có nổi một cánh tay dài.

Lưu Minh rất tức giận, nhưng đành kìm nén, nhìn trước mắt Vân Phàm cùng Tô Hạo, cầm thanh đao bên cạnh, xung quanh hắn tám tên cướp thấy đại đương gia cầm thanh đao.

Thì đồng loạt từ sợ hãi chuyển biến thành kiêu ngạo: "Haha các ngươi sẽ chết, đại đương gia uy vũ." Lưu Minh không để ý bọn hắn mà nhìn trước mắt Vân Phàm Tô Hạo.

Lui lại gần sát với nhau, tránh bị tập kích. Lưu Minh thật sự khinh thường hai tên tiểu tử này đi, vậy mà bị hai tên tiểu tử dắt mũi, không thể tin nổi. Nhưng cũng phải tin bởi vì nó đang diễn ra trước mắt hắn.

Lưu Minh cầm trên tay thanh đao, bên tay trái đưa lên cao, tám tên cướp xung quanh đều đồng loạt xông lên, Vân Phàm Tô Hạo thấy trời cũng đã sắp sáng, nhìn nhau rồi gật đầu.

Vân Phàm quay người lại, nhìn về phía xa xa con đường đưa tay lên hét to nói: "Các huynh đệ chạy." Tô Hạo cũng nhanh tay quay người cầm vũ khí trên tay, chạy nhanh về phía sau.

Lưu Minh cùng tám tên cướp ngơ ngác, ba giây sau liền định hình lại: "Trời sắp sáng, hai tên tiểu tử kia muốn chạy, chúng ta đuổi bắt hắn."

Xung quanh ngay cả Lưu Minh cũng phải gật đầu, không thể không nói đám tiểu tử này, hắn liền nhanh chân vận dụng linh khí đuổi theo sau hai người.

Vân Phàm cùng Tô Hạo chạy nhanh đi, quay đầu lại thì thấy Lưu Minh cùng tám tên cướp hét to nói: "Nhanh như vậy mà đuổi theo, cứu ta."

Vân Phàm chạy nhanh đến, Tô Hạo bị bám theo sau, Tô Hạo thấy vậy nói: "Vân Phàm ngươi vậy mà không có võ đức, chạy nhanh như vậy."

Tô Hạo cố gắng chạy theo sát Vân Phàm, hai người cứ như vậy cố gắng chạy. Theo sau mấy tên cướp đều thở hồng hộc, hai tên tiểu tử này vậy mà chạy nhanh như vậy.

Lưu Minh hắn dùng cả linh khí nhưng cũng không đuổi kịp hai tên tiểu tử này, hắn đang suy nghĩ thì một trong tám tên cướp còn sót lại tăng tốc độ, đuổi kịp gần đến Vân Phàm.

Hắn chạy nhanh chân chạy đi, như một tên lửa lao nhanh đến, Lưu Minh nhìn lại: "Hảo ngươi nhanh chân chạy đến ngăn lại hai tên tiểu tử kia."

Tên cướp kia gật đầu nhanh chân chạy đến thì, Vân Phàm hắn đang chạy nhìn xuống dưới vậy mà có một hòn nhỏ đá, hắn cười nhìn về phía Tô Hạo: "Huynh đệ ngươi xem dưới chúng ta nhiều hòn đá như vậy."

Tô Hạo đang gắng gượng chạy nghe vậy ngước nhìn Vân Phàm, tỏ ý hiểu hắn luôn ám toán Vân Phàm khi cùng nhau đi ra ngoài, hay giao thủ cho nên đều biết cách chơi đây.

Trong cánh rừng.

Hai thân ảnh hài tử, chân vừa chạy vừa đạp nhiều hòn đá ra sau, tên cướp chạy nhanh như một tên lửa, chân bước nhanh thì va phải một hòn đá.

Đầu cắm ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự, mấy tên cướp còn lại cùng Lưu Minh nhanh chân chạy qua hắn.

Tên cướp kia lúc này, một chân đưa lên cao, đầu bị cắm xuống dưới đất, Lưu Minh thấy vậy liền nói: "Ngọa Tào các ngươi giám cùng lão tử chơi đùa."

Lưu Minh nắm chặt thanh đao ném xoay đến, Tô Hạo vừa quay đầu, thấy thanh đao to lớn xoay nhanh đến, hắn giật mình nhảy lên rồi: "Vân Phàm nhanh chạy, đao lao đến."

Vân Phàm nghe vậy gật đầu, thân ảnh chạy nhanh thêm về phía trước, mấy tên cướp đằng sau thấy Đại Đương gia uy vũ thì thanh đao bay về phía trước, không khỏi cảm thán đại Đương gia.

Mấy tên cướp ngay cả Lưu Minh cũng không biết rằng, hắn đã bị Tô Hạo cùng Vân Phàm chơi, không biết rằng đang trúng kế của Vân Phàm, Tô Hạo.

Thanh đao bay về phía trước, nhưng xoay đến không hề trúng Vân Phàm cùng Tô Hạo, hai người chạy quá nhanh.

Thanh đao xoay xoay về phía sau, làm Lưu Minh: "Ngọa Tào ta quên mất, ta đang theo sau, nếu đao không trúng sẽ nhận thêm sát thương."

Lưu Minh liền dừng lại nằm xuống, bảy tên cướp còn lại đang chạy nghiêng đầu nhìn về phía Lưu Minh nghi ngờ nhân sinh, mặt không hiểu truyện gì xảy ra.

Nhưng bọn hắn đang suy nghĩ, thanh đao bay đến. Thanh đao dài một mét xoay xoay quay lại, chém qua mấy tên cướp, may mắn thay ba tên kịp thời cúi xuống, ba tên còn lại nhảy lên.

Đen thay cho một tên cướp chạy nhanh nhất, bị thanh đao xoay đến, mắt to nhìn thanh đao bay đến trước mắt, xoẹt qua cổ hắn.

Nam nhân đầu rơi xuống đất, đầu rơi xuống còn mở mắt, có thể nhìn thấy hắn không cam lòng.

Thân thể cũng vì lý do đó mà ngã xuống, bên cạnh còn lại sáu tên cướp cùng một tên ở cách xa xa, vẫn còn đang chạy đến, Lưu Minh nhanh tay bay đến bên cạnh nắm lấy thanh đao.

Tiếp tục truy đuổi Tô Hạo cùng Vân Phàm nhưng mà khi hắn nhìn lên trước mắt là hai con đường, trái phải. Hắn không ngốc mà nhìn xuống dưới đất: "kiệt kiệt dấu chân vậy mà qua bên phải."

Lưu Minh phất tay xung quanh hắn bảy tên cướp theo hắn tiến vào con đường bên phải, Tô Hạo cùng Vân Phàm đang trên cây lúc này.

Tô Hạo: "Vân Phàm ngươi thế nhưng chuẩn bị lá cây đủ chưa?" Vân Phàm gật đầu, quay lại lúc nãy.

Khi Vân Phàm cùng Tô Hạo chạy nhanh né tránh được thanh đao của Lưu Minh bay đến, hai người quay người lại thì thấy mấy tên cướp đều nhanh chân nằm xuống đất.

Hai người lại nhìn trước mắt hai con đường thì nở nụ cười, tạo nên dấu chân qua bên phải đường, là đường hai người đi. Nếu là người khác sẽ trốn tránh không để lại dấu chân nhưng hai người.

Có thù phải tất báo, nên muốn giết tận Lưu Minh cùng bảy tên cướp, lao lên một cành cây. Chuẩn bị vô số lá cây làm phi tiêu đây. Còn để lại một thanh kiếm dưới đất, trên đó còn có linh khí.

Khi ai chạm vào sẽ gây ra khói sương mù, xung quanh liền mù mịt không thấy đường, hai người đều chuẩn bị xong vô số kiếm cùng lá cây.

Bỗng nhiên hai người nhìn xa xa thấy Lưu Minh cùng mấy tên cướp, hai người cười nhẹ mắc mưu.

Lưu Minh đang cùng mấy tên cướp đi đến, hắn một tay cầm theo thanh đao kéo lê trên con đường đất, mắt không mù, thấy trước mắt có một thanh kiếm.

Lưu Minh mắt tỏa sáng, đây là kiếm tên tiểu tử kia haha, các ngươi chạy không thoát.

Lưu Minh xoay người một đạo đao chém ra xung quanh, đạo đao chém lan ra xung quanh, đều tỏa ra khí tức đạo đao mạnh mẽ.

Lưu Minh nhìn xung quanh không thấy dấu tích đi đến bên cạnh thanh đao, trên cành cây, Tô Hạo cùng Vân Phàm không khỏi cảm thán.

May mắn hai người lao lên đến trên cành cây, không thì bây giờ chắc chắn chết, bên này Lưu Minh vừa chạm vào thanh kiếm.