Lưu Minh đỡ lấy thanh kiếm Vân Phàm, rống to nói: "Ha ha ta đường đường là một Luyện Khí cảnh viên mãn, lại bị một tên tiểu tử ngươi so tài, không thể đè ép ngươi."
Hắn chưa nói hết câu, Vân Phàm lui lại hai chân đạp lấy một gốc cây, thân hình hắn bay lên cầm trên tay thanh kiếm đâm tới.
Lưu Minh thấy vậy đưa thanh đao chém về phía hắn. Lần này hắn cầm hai tay dùng kích mạnh nhất chém về phía Vân Phàm.
"Đao Trảm." một luồng khí tức mạnh mẽ đánh về phía Vân Phàm, Vân Phàm cũng không hề yếu thế, hắn vừa bay thẳng đến vừa nói: "Thanh Vân Kiếm."
Thanh Kiếm trên tay Vân Phàm, xuất hiện một màu linh khí băng lãnh bao lấy, hắn đưa kiếm dương cao, một đạo chém nghiêng xuống, Đao Trảm của Lưu Minh cũng làm thanh đao hắn chuyển sang màu đen.
Một đạo đao màu đen chém xuống, hai đạo đao kiếm va chạm với nhau, hai người bốn mắt nhìn nhau, Lưu Minh: "Ngươi thật sự là ngũ giai?"
Vân Phàm hai tay đẩy mạnh lấy thanh kiếm: "Haha ta thật sự là ngũ giai, mà vừa mới sáu tuổi, ngươi nói xem ngươi có phải phế vật không?"
Lưu Minh cố kìm nén cơn tức trong lòng, hắn đẩy mạnh thanh đao chém xuống, Trảm Đao công pháp khí tức cũng dần dần lan qua thanh kiếm, băng hàn của Vân Phàm.
Vân Phàm dần dần yếu thế bị Lưu Minh đẩy lại, hắn đang cười tươi thì không kịp phòng bị, chú tâm vào trận chiến cùng Vân Phàm.
Tô Hạo xuất hiện sau lưng hắn vài mét, Tô Hạo nhảy lên cao hai tay nắm lấy thanh đao, đưa lên cao, miệng hét to: "Lão đầu chịu chết, Gió Lốc."
Tô Hạo cách xa Lưu Minh mười mét, làm Lưu Minh nghe vậy cũng không chú ý cho lắm, hắn tưởng rằng Tô Hạo đang đánh mấy tên tiểu đệ.
Bởi vì mấy phút trước Tô Hạo còn đang cùng mấy tên kia giao thủ, còn có dùng qua công pháp này.
Nhưng những điều hắn suy nghĩ đều là sai, Tô Hạo biến mất xuất hiện sau lưng hắn, một đao nhanh tay chém xuống, đao vừa chém xuống, Lưu Minh cảm nhận được sát khí.
Từ bỏ công kích Vân Phàm, cầm thanh đao né tránh sang một bên, nhưng hắn đã muộn, Tô Hạo tuy không chém trúng phần lưng hắn, nhưng hắn né sang bên trái làm tay phải Lưu Minh bị một đao chém xuống.
Đứt cánh tay, cánh tay hắn rơi xuống đất, Vân Phàm nhìn trước mắt cảnh tượng cũng hơi ngơ ngác, Lưu Minh tay đã không cònrống to, sát ý trên người Tô Hạo chưa tan biến.
Bởi vì công pháp hắn học trộm từ trong sách, vẫn chưa dừng lại. Lưu Minh hắn không còn cách nào khác liền dùng đến Cuồng Nộ.
Tô Hạo thân ảnh biến mất xuất hiện bên cạnh Lưu Minh, vô số đao chém xuống nhưng mà đều vô dụng không gây sát thương cho Lưu Minh.
Tô Hạo dừng lại lui ra xa đến bên cạnh Vân Phàm: "Haha Vân Phàm ngươi xem, ngươi cùng hắn giao thủ lâu như vậy, còn không làm hắn bị thương nặng đây. Ta vừa xuất hiện làm hắn đứt cánh tay trái."
Vân Phàm thấy Tô Hạo kiêu ngạo như vậy, giơ ngón tay cái, bản thân cũng có kiêu ngạo qua a.
Lưu Minh lúc này hắn định hình lại, Lưu Minh nhìn về phía Tô Hạo cùng Vân Phàm đứng cạnh nhau, lại nhìn xuống đất cánh tay của hắn.
"Tiểu tử, ngươi vậy mà có thể chém đứt cánh tay của tay, là do ta sơ suất ha ha, mấy tên tiểu đệ của ta ngươi giải quyết nhanh như vậy. Không hổ là Luyện Khí cảnh thất giai."
Tô Hạo nhổ nước bọt khinh bỉ: "Haha ngươi nói ta không giết được mấy tiểu cướp kia? Đúng là như vật a" hắn cười làm Vân Phàm cùng Lưu Minh tê.
Nhưng chưa đợi hai người tê thì, Tô Hạo nói thêm: "Thật sự là ta không có giết được bọn hắn, mà ta chạy được từ tay mấy tên kia."
Tô Hạo trên người tràn đầy vết thương, thân ảnh cười nói, làm Lưu Minh nghe vậy liền hộc máu, hắn không ngờ rằng tên này lại Cẩu như vậy.
Lúc này bên cạnh hắn, chín tên cướp cũng chạy đến, thấy đại đương gia vậy mà mất cánh tay phải. Chín tên cướp không giám nói lời nào, sợ đại đương gia giận.
Bọn hắn không để ý đại ca mà nhìn về phía Tô Hạo cùng Vân Phàm: "Các ngươi giám làm đại đương gia bị thương, huynh đệ chúng ta cùng lên giải quyết hai tên tiểu này."
Dứt lời xung quanh chín tên cướp đồng loạt gật đầu lao đến: "Tiến lên, giải quyết mấy tên này, báo thù cho đại đương gia."
Lưu Minh bên cạnh cũng ngơ ngác, mấy tên tiểu đệ của hắn, lướt qua người hắn cũng không hỏi thương thế của hắn ra sao.
Mà liền xông tới muốn giết hai tên tiểu tử kia, báo thù cho hắn.
Lưu Minh hắn thế nhưng chưa chết, vẫn còn sống đứng bên cạnh mấy tên tiểu đệ.
Nhưng hắn không bận tâm, mấy tên tiểu đệ đến thật đúng lúc, hắn vẫn có thể ngồi vận công chữa thương, hiệu quả Cuồng Nộ cũng sắp hết.
Máu cũng nên chảy ra, Lưu Minh chịu cơn đau mà suy nghĩ, lấy ra một mai đan dược, ngồi xuống vận công. Bên này chín tên cướp xông đến, Tô Hạo vỗ vai Vân Phàm.
"Huynh đệ chúng ta cùng lên, song kiếm nam bích." nghe vậy Vân Phàm da thịtnổi lên gợn sóng, ngươi vậy mà cùng nam nhân nói những lời này.
Không hổ là Tô Hạo, Vân Phàm cùng Tô Hạo bước chân lao nhanh đến, Tô Hạo hắn đứng nguyên tại chỗ, Vân Phàm chạy nhanh đến. Chín tên cướp cũng đồng loạt lao đến.
Vân Phàm nhìn cảnh trước mắt, tay nắm chặt thanh kiếm chém, Tô Hạo bên cạnh nhìn thấy vậy không nói gì. Hắn đưa thanh đao lên cao chém ra một đạo đao khí.
Đạo đao theo sau Vân Phàm mà công kích lao, Vân Phàm nhảy lên cao né tránh đạo đao, chín tên cướp còn không biết đạo đao này, chín tên cướp thấy Vân Phàm hăng hái tiến lên.
Chín người bọn hắn cũng theo đó mà lao đến không hề chú ý đằng sau Vân Phàm thế mà là một đạo đao khí tức mạnh mẽ.
Thấy rõ thân ảnh Vân Phàm nhảy lên cao, đạo đao bay đến xuyên qua chín người.
Tuy không thể giết chết ai trong chín người nhưng đều làm chín tên cướp hiện rõ một vết đao chém ngang ở ngực.
Chín người đồng loạt kêu rên, cúi người quỳ gối ôm ngực, Vân Phàm hắn nhảy lên cao thanh kiếm biến mất, xuất hiện là một thanh đao.
Vân Phàm chuyển qua cầm đao, nhảy đến bên cạnh một tên cướp đang kêu gào đau đớn, một đao bổ xuống, tên kia vừa quỳ xuống ôm ngực thì bị Vân Phàm chém đầu rơi xuống đất.
Máu chảy. Tám tên còn lại ý thức được nguy hiểm cố gắng đứng dậy lui ra xa, Vân Phàm không hề dừng lại, hắn ngước đầu lên nhìn tám tên còn lại cười tà mị.
Kiệt Kiệt, các ngươi chuẩn bị lĩnh đao pháp của ta, tám tên cướp còn lại thấy vậy bên dưới chân run run, bởi vì Vân Phàm máu dính lấy mặt, mặt tà ác nhìn bọn hắn.
Tám tên cướp kia liền cầm trên tay vũ khí sợ hãi, chạy đến bên cạnh Lưu Minh đang ngồi vận công.