Chương 184: Chương 184: Vô Nhạn truyền thừa

Ưu Linh nhớ rõ câu này, nàng chưa bao giờ tháo ra khăn che mắt. Ha Ha, che mắt sao. Ta nhìn qua tấm che mắt này, giống như tấm khăn che mắt này chưa từng có vậy.

Cũng đúng, bởi vì nó là Thiên giai pháp bảo đây, che dung nhan. Tăng cao tinh thần, hiệu quả còn lại nàng không có rõ.

Ưu Linh không suy nghĩ nhiều, ngồi xuống tu luyện. Nàng từng tu luyện qua, dễ dàng tăng cao cảnh giới đáng tiếc.

Ưu Linh lại không muốn, nàng muốn tự thân lĩnh ngộ ra thứ hai chân thân. Siêu việt các tỷ muội.

Đêm tối đến.

Lăng Thanh trong động phủ, Vô Nhạn ngồi bên cạnh nàng.

"Tiên Đạo Tông ta nói ra có ba đại trưởng lão cảnh giới lần lượt là Kim Đan, Nguyên Anh, Nguyên Anh."

Nàng cùng Lăng Thanh giao hảo vài câu liền nói ra: "Tam đại chưởng lão cảnh giới là như vậy, lão tổ ta chỉ biết có hai vị, cảnh giới chỉ biết rõ một vị."

"Trong đó một vị ta biết được là Xuất Khiếu Cảnh." Vô Nhạn ngồi trên giường bình tĩnh nói ra.

Lăng Thanh thấy nàng độc đan không phát tác, Vô Nhạn nàng là nói thật. Lăng Thanh thở dài.

"Thánh nữ đại nhân, ngươi biết nhiều như vậy!" Vô Nhạn cười khẽ: "Cũng là ta từ nhỏ đi đến Tiên Đạo Tông a."

Vô Nhạn cười khẽ, nhìn Lăng Thanh không cao bằng nàng, Lăng Thanh chiều cao khoảng một mét sáu mươi sáu, nàng một mét bảy mươi bảy.

Lăng Thanh nếu biết được nàng suy nghĩ khinh thường, ta đây chỉ là giả dạng. Thấp hơn bình thường cũng đúng, ngươi cao như vậy thì khoe khoang?

Lăng Thanh ta cũng chưa đến tuổi trưởng thành, chưa cao thêm. Lăng Thanh lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một viên đan dược.

Vô Nhạn nàng ta độc đan cũng sắp hết: "Nuốt xuống, độc đan giải trừ!" Vô Nhạn nhìn sơ qua gật đầu, nàng linh khí cũng đã không ổn định do độc đan sắp phát tác.

Nàng nuốt xuống, trong người linh khí nhanh chóng khôi phục. Đan dược tăng độ phục hồi thật nhanh, các nàng bí mật phải hỏi tra rõ.

Đáng tiếc về sau ta đã là nàng phu nhân, không hỏi nàng ta cũng nói cho đây. Vô Nhạn phục hồi linh khí hồi lâu.

Lăng Thanh nhảy nhào đến đè nàng xuống giường, Vô Nhạn mặt thẹn thùng...

...

...

Sáng sớm hôm sau, Vô Nhạn nàng rời khỏi, tâm tình hơi run. Lăng Thanh nàng ta không có nam nhân vật đó.

Tay nàng ngón tay dài như vậy, nàng run nhẹ. Không quan hệ nàng, đi tìm Vô Ngạn cáo từ đi đến đỉnh núi thứ ba.

Vô Ngạn trước thác nước, đang ngồi tu luyện. Vô Nhạn từ trên cao nhảy xuống: "Vô Ngạn, muội ra đây!"

Vô Ngạn mở mắt, nàng hôm qua sư tỷ rốt cuộc làm gì? Nàng bên dưới sung sướng run rẩy nhẹ. Vô Ngạn lắc đầu, sư tỷ chắc chắn có việc gì đó.

Nàng đứng dậy, một chân đạp xuống bay đến: "Sư tỷ, ngươi đến từ biệt ta?" Vô Nhạn gật đầu, đưa tay nhỏ xoa xoa đầu nhỏ nàng.

"Sư muội, ta đi ngươi hảo hảo sống tốt." Vô Ngạn ánh mắt kèm theo nước mắt rơi xuống, nàng cuối cùng vẫn phải xa tỷ tỷ.

Hai người hàn thuyên hồi lâu, Vô Nhạn rời đi, đỉnh núi thứ ba truyền thừa chi địa ta đến.

Đỉnh núi thứ ba dưới chân núi, Vô Nhạn đã đến. Nàng vừa bước đến, một kết giới khổng lồ ngăn cản nàng đường đi.

Vẫn như cũ tráng lệ ngày nào, hướng đông mắt nàng nhìn là một dãy núi, ngươi nghĩ đây là dãy núi bình thường?

Hắc hắc đây chính là Độ Kiếp cảnh truyền thừa, nàng quay đầu bước vào hướng đông dãy núi.

Đi đến một bụi rậm cỏ, đẩy ra một hang động hiện ra. Hừ ta mất thời gian truyền thừa ba năm, mới tìm ra ngươi Độ Kiếp Cảnh.

Vô Nhạn đưa ra lệnh bài, kết giới ngăn cản biến mất, Vô Nhạn bước vào trong, dần dần nàng đi qua hang động, không phát hiện gì khác biệt.

Cười nhẹ, chỉ cần một lúc nữa, ta sẽ đến. Chưa kịp nói thêm câu, trước mắt nàng xuất hiện một nơi giống như đại điện.

Mười cột đá to, giữ vững đại điện, bên cạnh bát đại tượng đá binh sĩ, cầm đại kiếm.

Bát đại cột đá đều giống nhau, không khác biệt là bao, tượng đá cầm kiếm đưa ra trước mắt. Nhìn thanh kiếm, hai tay nắm chặt.

Tượng đá đội mũ sắt, giống như binh lính. Vô Nhạn nhìn xung quanh, ngước đầu qua mười cột đá, một đường thẳng đi đến, nàng không có nhìn rõ.

Vô Nhạn đặt một chân đến, từng đạo đuốc trên vách tường giống, như đại điện khu vực thắp sáng, Vô Nhạn mới nhìn rõ trước mắt đường đi.

Tượng nàng có thể dùng thần thức nhìn dễ dàng, đáng tiếc truyền thừa chi địa. Vô nhạn lắc đầu.

Bước đến một bước, nàng nhìn xung quanh đại điện to lớn. Tượng đá binh sĩ to lớn, thân thể thấp bé nàng bước từ từ đi đến.

Vô Nhạn thân ảnh bước đến cuối cùng, đi lên ba bậc thang là một hồ nước. Hồ nước không nổi lên gợn sóng, bên dưới nước không nhìn rõ đáy hồ?

Vô Nhạn nàng nhíu mày, suy nghĩ, thân thể nhảy xuống. Vừa nhảy xuống chi địa, nàng thân thể lơ lửng trong nước, thấy rõ được một đạo công pháp lơ lửng trong nước.

Vô Nhạn nắm lấy công pháp, hư không xuất hiện hư ảo, nàng sắc mặt không tốt. Một nay nắm lấy chặt cuộn công pháp.

Làm bằng tre, nối lại với nhau bằng dây, hư không hư ảo xuất hiện. Vô Nhạn đầu đau nhức, ôm đầu lơ lửng trong nước.

Không biết thời gian qua bao lâu, nàng mở mắt ra đứng dậy, bên trong đại điện to lớn là một mình nàng thân ảnh. Không có cửa đi ra, một đại điện không có cửa?

Vô Nhạn lắc đầu, bởi vì đây là đại điện nàng vừa bước vào thấy qua, tê. Đây là truyền thừa chi địa hư thực? Vô Nhạn nàng nhìn lại tượng đá.

Đã thay bằng lơ lửng từng cuốn công pháp, Vô Nhạn nàng bước từ từ đi qua, nhìn rõ. Có kiếm pháp tu luyện, đao pháp tu luyện công pháp.

Vô Ngạn nàng đi hết một dãy năm cột đá, quay người đi phía tây hướng cột đá, nàng vừa đi đến giữa hai cộtđá, lơ lửng trên cao.

Lôi thuộc tính công pháp tu luyện, Vô Nhạn ngước đầu lên cao: "Ha Ha, ta cuối cùng cũng tìm ra, Độ Kiếp cảnh truyền thừa, lôi thuộc tính công pháp."

"Ta Vô Nhạn một bước thành đế." nàng mở ra công pháp, từng chữ, hình ảnh vẽ trên giấy, làm nàng chóang ngợp.

Vô Ngạn mắt to mà nhìn, nàng trực tiếp ngồi xuống tu luyện.

Đỉnh núi thứ hai lúc này.

Vân Phàm hắn nằm trên ghế, suy tư: "Kết thúc tỷ thí ta không biết thế nào hoàn thành việc thứ hai!"

Hắn thân người địa cầu, không có khả năng một mực chán nản, Vân Phàm suy tư, vẫn tu luyện là tốt nhất.

Hắn ngồi xuống, vận công. Linh khí bay quanh hắn, một màu xanh băng linh khí bao quanh hắn thân thể.