Chương 183: Chương 183: Đáng tiếc một hài tử si tình

Mạn Chi hiếu kỳ: "Tam đại Kim Đan cảnh yêu thú, Thiên Sứ Thần đại nhân ngươi biết ở đâu sao?"

Thiên Sứ Thần truyền âm: "Ta đưa cho ngươi truyền thừa khảo hạch, làm sao không biết, Hồ Ly Nữ phía Tây Bắc Tiên Đạo Tông."

Thiên Thanh Mạn Chi gật đầu, Tiên Đạo Tông khu vực không giống nàng Vân Quốc hình vuông khu vực.

Mà là một nơi kéo dài khu vực, chia làm hai khu vực, bên trên gọi Phía Tây, dưới gọi Phía Nam, Tiên Đạo Tông tam đỉnh núi ở phía Nam.

"Thiên Sứ Thần, ta minh bạch." Thiên Sứ Thần bên trong thiên sứ thần điện gật đầu, nàng lại nhắm mắt.

Tam Khảo A, ngươi hoàn thành cảnh giới có hay không tăng cao. Ta linh hồn thể cũng sắp tiêu thất, không thể trợ giúp ngươi, chỉ bằng ngươi tự thân thực lực.

Hoàn thành cửu khảo Thiên Sứ Thần, thiên địa đang thay đổi. Thanh Như Yên ngươi kế hoạch cuối cùng thực hiện sao?

Thành lập thần giới, Thiên Sứ Thần nàng nhắm mắt, Vân Phàm ngồi xuống, nhìn bóng lưng Thiên Thanh Mạn Chi, quang minh nguyên tố thuộc tính.

Từ thân thể nàng, từng đạo màu vàng nhỏ hình tròn linh khí bay quanh nành, Vân Phàm nghi hoặc: "Vân Ca, nàng đây là?"

Băng kiếm Thần được hắn cho phép, nhìn ra ngoài, suy ngẫm: "Thiên Sứ Thần, khảo hạch tiếp theo mở ra đây."

Vân Phàm tê: "Vậy ta tam khảo có hay không?" Băng Kiếm Thần cười nhẹ: "Ngươi cửu khảo đã có, ta sợ ngươi một lần làm hoàn thành tất cả khảo hạch."

"Một bước đến thần, cảnh giới sợ rằng không đủ nắm chắc, cho nên ta mới ẩn dấu. Ngươi nếu như biết cái...!"

Vân Phàm nghiêng đầu: "Vân ca, ngươi đang nói đến cái gì?" Băng Kiếm Thần cười nhẹ: "Ta là bản nguyên linh hồn còn sót lại."

"Một Khi linh hồn tiêu thất, ngươi cửu khảo được biết sẵn, khi đó ngươi một mực hoàn thành cửu khảo, không có ta trợ giúp!"

Vân Phàm run nhẹ, không có Băng Kiếm Thần đại ca đây, hắn sao có thể hoàn thành nhanh chóng.

Vân Phàm run nhẹ nói ra: "Vậy ngươi có hay không, linh hồn thể sắp tiêu thất?" Băng Kiếm Thần cười nhẹ.

"Không đời nào, ngươi thức tỉnh Băng Thần thánh thể, linh khí dồi dào, ta sống thêm vạn năm linh hồn thể còn có thể!"

Vân Phàm thở dài.

Hồi lâu đi qua, quảng trường bao quanh khán đài. Đệ tử rời đi trong tiếc nuối, Vô Nhạn bên trong nhà gỗ chưa rời đi.

Nàng cười tà mị: "Ha Ha, Độ Kiếp cảnh truyền thừa ta đến." Trên tay nàng là một tấm lệnh bài do Tiên Đạo Tông khi nãy.

Dưới mắt nhìn đệ tử đưa cho nàng, đây là lệnh bài đi vào đỉnh núi thứ ba, coi như phá bỏ kết giới bảo vệ từng đạo truyền thừa.

Tiên Tông chưởng môn còn đưa nàng một tấm bản đồ, trước mắt mọi người. Vô Nhạn nàng không kìm nổi.

Háo hức, muốn nhanh chóng đi đến Tiên Đạo Tông đỉnh núi thứ ba nhận truyền thừa, Vô Nhạn linh khí cũng không cạn kiệt.

Vô Nhạn, nhờ tài trí trao đổi đan dược, công pháp. Ngay cả bản thân cũng ném, nhận được truyền thừa độ kiếp cảnh.

Hừ hừ tối nay ta đi đến gặp nàng, yêu cầu như vậy nếu như là nam nhân, ta không giết hắn đã may mắn cho hắn.

Nữ đệ tử a, như vậy ta còn có thể suy nghĩ. Vô Ngạn nhìn sư tỷ, như vậy thở dài: "Sư tỷ ngươi trao đổi cùng hai nàng bí mật là gì đây?"

Vô Nhạn cười nhẹ, vẻ mặt vui vẻ khác thường dựa trên hàng rào gỗ: "Sư muội ngươi không thể biết, đây là bí mật, một ngày nào đó ta ra khỏi đỉnh núi thứ ba!"

"Ngươi sẽ biết." Vô Ngạn không ngốc, sư tỷ nàng một khi nhận được truyền thừa, với nàng tính cách không cảnh giới cao thâm.

Không bao giờ ra khỏi, nàng thở dài.

Một phòng nhà gỗ khác, Cổ Hà mang theo một đóa hoa, gõ cửa: "Ưu Linh ngươi rời đi hay chưa?"

Ưu Linh ngồi trên ghế suy nghĩ, chủ nhân Lăng Liên cách làm. Tiếng gõ cửa làm nàng bỏ qua, Cổ Hà.

Nắm thót, hắc hắc, nàng đứng dậy. Thay đổi vẻ mặt, cầm theo một khăn tay. Từ từ bước đến mở cửa.

Giọng nói băng lãnh: "Cổ Hà, ta đã nói với ngươi, như vậy nơi không gọi ta tên sao?"

Cổ Hà cười nhẹ: "Ưu Linh, ta nhìn xung quanh không có người ta mới kêu nàng tên a, quên đi ta mang tặng nàng một đóa Thanh Ngân."

Mùi thơm tỏa ra từ Thanh Ngân Hoa, Ưu Linh mắt to nhìn: "Đây là Thanh Ngân Hoa, rất hiếm ngươi lấy từ đâu nha?"

Cổ Hà cười tươi đưa Thanh Ngân Hoa, đặt trên tay nàng: "Ta dùng linh thạch mua tặng nàng, đây là ta tặng nàng."

Cổ Hà cười tươi, thu lại tay. Ưu Linh gật đầu nhận lấy, đưa lên mũi ngửi thử, hoa thật thơm, đáng tiếc hoa này nàng ngửi đã ngán ngẩm.

Vẫn phải trang: "Thật thơm, Cổ Hà đa tạ ngươi."

Cổ Hà thấy Ưu Linh vui vẻ, tâm tình vui vẻ vạn phần. Ưu Linh thích là hảo, Cổ Hà làm sao hắn không tặng nàng đan dược, bởi Ưu Linh cảnh giới Kết Đan cảnh viên mãn?

Ngươi tặng nàng, nàng có thể phục dụng sao? Kết Đan cảnh giới đây là quan trọng nhất tăng tiến công pháp.

Từ tam lưu đến nhất giai công pháp, tùy tư chất mà tăng cao. Kết Đan cảnh cũng cần lĩnh ngộ ra tự thân chân thân.

Lúc này phục dụng đan dược, cũng bằng không. Cổ Hà hắn nắm rõ nên không có tặng nàng, miễn nàng vui là hảo.

Nàng suy nghĩ, Cổ Hà hắn tâm tình vẫn còn lưu luyến Vô Nhạn, hai mươi mấy năm hắn cứ như vậy bỏ là bỏ được sao? Không thể nào!

Cổ Hà hắn hai mươi bảy niên, Vô Nhạn hai mươi niên. Cổ Hà hắn vào tông môn sớm nhất, nhưng đối với nàng sống ngàn năm lão nhân mà nói.

Vẫn là tiểu hài tử: "Cổ Hà, ngươi có thể hay không, giúp ta tìm kiếm ma hạch nha, ta có thể lĩnh ngộ ra chân thân."

Cổ Hà, suy nghĩ hồi lâu. Ưu Linh nhờ vả hắn, Cổ Hà liền gật đầu: "Ân hảo, ta giúp ngươi tìm kiếm."

Ưu Linh vui mừng, Cổ Hà gật đầu rời đi nhanh chóng. Nàng nhìn bóng lưng Cổ Hà rời đi vẫy tay: "Cổ Hà ngươi bảo trọng."

Cổ Hà cười vui tươi, suy nghĩ nhân sinh. Nếu như là Vô Nhạn mà nói, hai nàng nhận xong chạy, không có quay đầu nhìn hắn.

Mà Ưu Linh nữ nhân tốt như vậy, ở cùng hắn. Đáng tiếc Vô Nhạn là ta gia tộc hai mươi năm trước giao phó, ta nếu như gặp nàng tốt biết bao.

Biết như vậy, ta sẽ không liếm chó thánh nữ. Cổ Hà nhanh chóng rời đi, Ưu Linh nhìn bóng lưng hắn rời đi.

Cảm thán: "Thật là, hài tử ngu ngốc, si tình một nữ nhân hai mươi mấy năm. Muốn thay đổi rất khó, còn là nam nhân yêu mến nàng như ngươi!"

"Thay đổi rất khó, ta một trong Thất Ma Ảnh, tâm tính đã không còn. Không có thể có một tia cảm xúc!"

Nàng cười khẽ, đôi mắt che bởi lớp vải đen. Máu chảy xuống, không hiểu sao nàng rơi lệ, còn là màu máu lệ.

Ưu Linh nàng không nhớ rõ, nàng còn không nhớ rõ chủ thương hạ thấp nàng cảnh giới.

Nhập Môn cảnh, cách đây bao nhiêu năm nàng không nhớ rõ. Chủ thượng xóa đi nàng khí ức, Ưu Linh khí khí ức đau buồn tiêu thất.

Ưu Linh nàng mỗi khi không hiểu truyện gì, nước mắt cứ rơi. Nàng không có cảm xúc, chỉ cười giả trang cho qua.

Mắt nàng cũng chưa ai nhìn qua bao giờ, Chủ thương nhìn qua: "Ưu Linh là tên của ngươi, về sau ngươi dùng tấm vải đen, che lại mắt ngươi."