"Ha Ha, cho dù ta chết các ngươi ma tông ước muốn không thể thành công." Cổ Hà cười khinh bỉ nói.
"Ngươi không hổ là một chính nhân quân tử, lần này ta tha cho ngươi, lần sau ta gặp lại ngươi, mạng cẩu khó thoát."
Nàng tha mạng cho Cổ Hà đều có nguyên do, thứ nhất hắn nếu như báo cáo Tiên Tông chưởng môn. Tiên Tông sẽ không tìm nàng thanh toán.
Bởi vì Tiên Tông đã nghi ngờ, Cửu Bạc tự thân lĩnh ngộ ra ma khí, học trộm Ma tông công pháp.
Cổ Hà mà thông báo cáo trạng , Cổ Hà hắn thân phận ma tông coi như bộc lộ. Thứ hai giữ hắn lại có ích.
Cổ Hà mạng cẩu còn có ích, nắm bắt lấy hắn tấn công Hoa Quốc, Hồ Ly Nữ bảo vật xuất thế, cũng là đến lúc nàng rời đi nơi này.
Thiên Thanh Nhi thân ảnh biến mất, hư không biến mất. Cổ Hà mới thở dài, hắn muốn chạy ra khỏi đây, đến đại điện báo cáo.
Từ trong căn nhà gỗ cửa mở ra, một thân ảnh dựa trên cánh cửa. Một trong chân truyền đệ tử, biệt hiệu áo bào đen nữ nhân.
"Cổ Hà, ngươi nghĩ kỹ?" Cổ Hà quay đầu lại thấy được thân ảnh nữ tử áo đen, nàng là một trong chân truyền đệ tử ít nói nhất người.
Nàng tên cũng chưa nói qua bao giờ, biệt hiệu là Nữ Tử Áo Đen: "Ngươi muốn làm gì?"
Nữ tử áo đen cười nhẹ: "Ngươi truyện ta đã nghe qua, ta khuyên ngươi một câu, Vô gia không có ngươi Cổ gia cần tìm."
Cổ Hà nghiêng đầu? Vô gia ta cần chính là gia tộc nàng. Ngươi lại nói không cần, thường ngày như vậy nói chuyện hắn sẽ tức giận.
Đáng tiếc Cổ Hà hắn không có tâm trạng: "Ngươi lén la lén lút nghe lén, như vậy ta cũng không trách ngươi."
Cổ Hà lắc đầu: "Ngươi cũng không cần quan tâm ta." nữ tử cười nhẹ: "Ta không quan tâm ngươi, ta quan tâm ngươi gặp phải nữ nhân thần bí."
"Ngươi cáo trạng chưởng môn, ngươi nghĩ ngươi có thể sống sót? " Cổ Hà nghi hoặc quay đầu nhìn lại cửa gỗ, dựa vào góc cửa nữ tử.
"Ngươi nói như vậy là?" Nữ tử áo đen cười nhẹ: "Ngươi không biết?" Cổ Hà nghi hoặc: "Biết cái gì? Ta không biết rõ ngươi đang nói thứ đồ gì?"
Nữ tử áo đen cười khinh thường: "Ngươi thân là đại sư huynh? Như vậy ma hóa cũng không biết." Nghe thiếu nữ khinh thường.
Cổ Hà suy nghĩ, ma hóa ma hóa. Hắn ngồi xuống ôm đầu suy nghĩ, đầu đau như búa bổ, Cổ Hàkhông nhớ rõ.
Thức hải hắn không có nói qua, không đúng hắn từng nắm rõ. Cổ Hà hắn lòng đau như cắt, từ bỏ bản thân mình yêu nhất người.
Không thể suy nghĩ cái gì, cái này chính là vì yêu mà đau đớn? Hắn cũng nhìn qua vài cuốn tiểu thuyết, Cổ Hà nhớ ra.
Nếu như Ma Hóa người, một khí bản nguyên nguyên tuổi thọ mất hết, ma khí bên trong đan điền thi thể, tự động giải trừ bay đi.
Quay lại nơi... Quay lại nơi, Cổ Hà chợt nhớ ra, thân hình đứng dậy ánh mắt nhìn nữ tử áo đen.
"Ngươi nói như vậy là tốt cho ta?" Nữ Tử Áo Đen cười nhẹ: "Ân, ngươi thông minh rồi nha, không hổ là Cổ gia đại thiếu gia."
"Ngươi cáo trạng chưởng môn, bản thân ngươi không chết mà nơi, ngươi vận khí đã tốt."
Cổ Hà gật đầu: "Ta nên quên việc này a, không có ngươi ta cũng không nghĩ ra được, không trừng bây giờ nhốt trong đại lao Tiên Đạo Tông."
Nữ tử áo đen cười nhẹ: "Ngươi trú ý lần sau suy nghĩ trước khi làm đây, quên mất ta quên nói."
Nàng môi liếm lấy ngón tay, hai mắt nàng che lại bởi một vải đen. Lộ ra miệng, mũi. Tóc màu xanh dài, ngực hơi vểnh về trước.
Cổ Hà nuốt nướng miếng, ở gần ta một vị đẹp như vậy nữ tử, ta ưu thích Vô Nhạn, Vô Ngạn?
Cổ Hà đứng dậy đi đến gần nữ tử áo đen: "Ngươi cho ta biết ngươi tên có hảo? Ngươi tiến tăng chân truyền đệ tử, đệ tử Tiên Đạo Tông cũng đã mười năm."
Cổ Hà, muốn thay đổi người hắn yêu, Vô Nhạn hắn liếm hơn hai mươi năm. Nàng một câu nói yêu hắn cũng không nói ra.
Nhớ lại từ khi nữ tử áo đen tiến tăng nội môn, một ngày tăng cao đến chân truyền đệ tử.
Cổ Hà hắn gặp tình cảnh nguy hiểm, nàng ra tay giải cứu? Người tốt như vậy mắt chó hắn không nhìn ra? Tốt như vậy nữ tử ngay bên cạnh ngươi?
Ngươi lại đi yêu mến người không yêu mến ngươi, tuy nàng gia tộc không có. Vẻ mặt không có ưu nhìn.
Nàng tốt như vậy nữ tử, hắn không quan trọng nàng mặt mũi, khuynh nước khuynh thành hay không. Gia tộc có hay không, không quan trọng.
Các yêu cầu nho nhỏ, đối với Cổ Hà không còn quan trọng, ta cần người tốt tính. Hắn không muốn bị tổn thương.
Bản thân cố gắng hơn hai mươi năm, nhận lại câu "ta không có thích ngươi!"Ngươi còn theo đuổi nàng sao?
Hắn không ngốc đến như vậy! Cổ Hà ta đường đường là Cổ gia đại thiếu gia, hôm nay bỏ nàng song sinh tỷ muội, nữ tử trước mắt này.
Mới là ta thích nhất người. Nữ tử áo đen nhìu mày? "ngươi biết ta tính cách, còn hỏi ta tên?"
Cổ Hà cúi đầu: "nữ tử áo đen, ngươi danh hiệu, ta có thể hay không để biết tên nàng?"
Nữ tử áo đen suy nghĩ, đành như vậy về kế hoạch thứ hai. Nàng ẩn dấu mười năm, không hoạt động nhanh chóng, cũng là đợi chủ nhân đến.
Chủ nhân người đã đến, nàng nhìn qua Vô Nhạn điều tra, như vậy tối hôm nay. Vô Nhạn tìm đến hai người, hắc hắc, kế hoạch đại thành.
"Ngươi muốn biết ta cũng nói ta tên, tên ta đặt theo sư tôn nàng từng đặt. Người ưu thích linh thảo, thảo dược, ta gọi Ưu Linh, ưu trong ưu thích, linh trong linh thảo."
Cổ Hà mắt sáng, một cái tên đẹp. Hắn mong chờ, cùng nàng giao hảo đây: "Ưu Linh, thật là một cái tên hay."
Ưu Linh gật đầu: "Tên ta rất hay, đáng tiếng sư tôn ta đã vẫn lạc, người không cách nào đột phá Kim Đan mà vẫn lạc."
Nàng nói ra, ánh mắt sướt mướt. Một trong đệ nhị ma thần kế hoạch thực thi.
Cổ Hà thấy nàng phản ứng, cùng nàng trải qua bao nhiêu trận chiến. Chưa thấy nàng như vậy, hắn ân cần hỏi han: "Ưu Linh, sư tôn ngươi làm sao mà vẫn lạc?"
Ưu Linh nắm lấy một tấm khăn tay, nàng lau nước mắt, Cổ Hà sót thương nàng khóc.
Cổ Hà hắn đổi lòng nhanh như vậy sao? Hắn cũng đã minh bạch ý bản thân mình, Vô Nhạn, Vô Ngạn theo gia tộc kế sách muốn dùng nàng kết phu thê.
Nắm lấy Vô gia, đáng tiếc hắn lúc đó nhỏ tuổi, nghe lời phụ mẫu gia tộc. Làm theo gia tộc lời nói, cuối cùng tiêu hao bao nhiêu đan dược linh thạch.
Hơn hai mươi năm, số linh thạch đan dược cũng đủ bồi ra một vị thiên kiêu. Cổ Hà coi như đây là một phần nhỏ đưa tặng Vô Nhạn.
Lịch luyện chi địa, mấy năm trước. Vô Nhạn một thân một mình xông phá, hắn bị thương nàng giúp hắn băng bó vết thương sao?
Không đời nào, là Ưu Linh băng bó vết thương, một nữ tử như vậy gần hắn bao nhiêu năm?
Cổ Hà không có rõ? Lại đi ưu thích Vô Nhạn, từ từ sinh ra tình cảm? Ha ha đúng là ta Cổ Hà ngu ngốc thời.