Vô Nhạn đứng trước hàng rào gỗ, hai tay đặt lên, quay đầu, tóc bay theo gió: "Các nàng chắc chắn có, Lăng Thanh, Lăng Liên, đều có Lăng đầu tiên tên, Lăng Thần."
"Ba người này, hai người thân thích sư tỷ, sư muội, nếu như ta may mắn. Chỉ cần đáp ứng một vị, vị thứ hai không khác biệt."
Vô Ngạn, ánh mắt nhìn sư tỷ: "Ngươi thật không tiếc bất giá nào, không tốn sức lực lấy được truyền thừa?"
Vô Nhạn cười khẽ, hai chân bước tới, sau lưng nàng sư muội. Hai tay dang rộng ôm lấy cổ Vô Ngạn từ sau lưng.
Nói khẽ vào tai nàng: "Sư tỷ nói cho ngươi biết, Tiên Đạo Tông sáng lập lão tổ, là một Độ Kiếp cảnh viên mãn!"
"Ta muốn là Độ kiếp cảnh truyền thừa, ngươi nghĩ ta một lần đến đỉnh núi thứ ba, lại không từ bất kỳ giá nào tiến đến lần thứ hai?"
"Ha Ha độ kiếp cảnh viên mãn, sáng lập lão tổ chúng ta cũng không thể đạt đến, đột phá còn vẫn lạc."
"Ta nhận hai truyền thừa, khả năng thành thần rất cao!" Nàng nói khẽ bên cạnh Vô Ngạn tai.
Bỏ hai tay lui ra sau, quay người rời khỏi: "Vô Ngạn, sư muội ngươi thích Vân Phàm a, cố gắng lên. Ngươi trở thành hắn lão bà, chúng ta Vô gia một bước lên mây."
"Vân Phàm độ kiếp cảnh viên mãn truyền thừa, Thiên Thanh Mạn Chi thiên sứ thần đời tiếp theo lão tổ."
"Độ kiếp cảnh viên mãn, đi đến dễ như trở bàn tay."
Vô Ngạn, không nói lời nào. Nàng vẫn ngồi trên ghế: "Tỷ tỷ, ngươi vẫn còn là ta tỷ tỷ sao, mấy ngày nay ngươi khác xa tỷ tỷ thường ngày, vui vẻ."
"Độ Kiếp cảnh viên n mãn truyền thừa, có thể thay đổi tính cách của một người sao?" nàng thông minh lanh lợi cũng không rõ.
Sư tỷ, ngươi quay về a. Đừng vì thực lực mà lâm vào nguy hiểm, muội muội vẫn theo sau ngươi.
Vô Ngạn ánh mắt quay đầu nhìn thân ảnh Vô nhạn rời đi, tỷ tỷ. Không thể nào, ta đi tìm Vân Phàm, mong hắn nghĩ cách giúp.
Không thể để sư tỷ như vậy mãi, nàng đứng dậy bước ra khỏi cửa. Cổ Hà đứng trước cửa.
"Vô Nhạn, nàng cuối cùng cũng ra khỏi." Cổ Hà thân ảnh cúi người, mang theo một bó hoa, trên miệng ngậm một bông hoa.
Vô Ngạn tê, ngươi lại nhận lầm người, đáng tiếc ta còn có việc rời đi trước . Nàng bước đi bên cạnh hắn rời khỏi.
Cổ Hà nói ra một câu Vô Ngạn nàng liền dừng lại: "Vô nhạn, thật ra ta có việc muốn nói với nàng."
Vô Ngạn nghi hoặc nghiêng đầu? "Ngươi muốn nói cái gì, nói nhanh lên ta có việc rời đi."
Cổ Hà, hắn thấy nàng phản ứng như vậy thở dài: "Vô Nhạn thật ra ta ban đầu không hề thích nàng, chỉ vì gia tộc trọng trách. Cho nên mới như vậy, lần này ta nói cho ngươi biết."
Vô Ngạn thở dài: "Ân truyện này ta đã biết ngươi rời đi đi." Cổ Hà ngạc nhiên: "Ngươi đã biết còn làm gì đây?"
Vô Ngạn thở dài: "Ta cùng ngươi thật sự không có hảo cảm, ta thấy ngươi tội lỗi cũng không đuổi ngươi đi. Gia tộc đè ép ta hiêu ngươi có thể rời đi."
Cổ Hà giọng nói khác biệt, không còn là cao ngạo đại sư huynh: "Ta thật ra cũng đã một phần ưu thích nàng, nếu như ta tiếp tục mãi như vậy."
"Ta sẽ không kiểm soát được bản thân, cho nên ta đến đây là nói cho nàng tất cả. Ta Cổ Hà không muốn ưu thích nàng quá độ, bắt nàng đây."
"Cổ Hà ta đây cũng không muốn làm người khác phiền não, hai mươi mấy năm theo gia tộc sắp đặt, ta cũng đã không có tình cảm."
"Một mực theo gia tộc sắp xếp mà làm, đến nỗi sư muội ta. Nàng cũng không thích ta, phụ mẫu cũng muốn ép buộc nành thành thân."
"Đáng tiếc nàng lắc đầu, nàng tư chất cao hơn ta. Thế nên phụ mẫu đều hảo hảo yêu thương nàng, phụ mẫu không ép buộc ta."
"Phụ mẫu không bỏ rơi ta, Cổ gia người người đều nói rằng chúng ta nhờ vào thành thân kết minh hữu, Cổ gia ta không phải như vậy."
"Cổ gia có sắp đặt, nhưng đều là tự nguyện. Ép buộc Cổ gia tộc nhân không đồng ý dễ dàng, nên ngươi đừng hiểu lầm ta Cổ gia."
Vô Ngạn nghi hoặc: "Ân, ngươi đã nói như vậy. Ta cũng nên nói cho ngươi biết, ta không phải Vô Nhạn."
Cổ Hà giật mình, ngước đầu nhìn nàng: "Ngươi không phải Vô Nhạn, vậy ngươi là ai?'
Vô Ngạn thở dài: "Ta là nàng song sinh tỷ muội, Vô Ngạn." Cổ Hà giật mình, không thể tin vào tai mình đang nghe, hắn lắc đầu, không thể tin vào mắt mình.
Nhưng đây là sự thật, nhìn nàng khác xa hai mươi mấy năm Cổ Hà hắn nhìn ra khác biệt nhỏ, nhưng không biết là khác biệt thứ gì? Khác biệt về người a.
"Ha Ha, quả nhiên liếm chó hai mươi mấy năm không có cảm tình cao hơn, hóa ra là ta nhầm người, như vậy cũng tốt."
"Ta một phần yêu thích nàng cũng coi như biến mất." Cổ Hà đứng dậy, quay người rời đi, Vô Ngạn thở dài.
Thật là một nam nhân có dũng khí, đáng tiếc ta không thích ngươi. Người ta thích là Vân Phàm.
Nàng quay người rời đi, Cổ Hà một bên bước đi quay đầu nhìn lại, bóng lưng Vô Ngạn rời đi.
"Như vậy, hơn hai mươi năm qua, ta thích ai? Ta như vậy mê mẩn nàng, vì gia tộc mới liếm nàng, giờ sao? Ta đây thích nàng?"
"Nhưng ta không biết, ta thích là ai?" Cổ Hà thở dài, suy nghĩ. Hắn đang bước đi, thân thể bước đi trên hành lang gỗ, đơ người.
Đây là nơi nào, Cổ Hà nhìn xem quanh đây vậy mà là một mảnh hư không. Cổ Hà cảm nhận trên mình thực lực không còn?
Ngạc nhiên, Cổ Hà cúi người lấy từ trong áo một kiện lục phù, dịch chuyển phù. Xé rách, tấm lục phù rơi xuống.
Không có một chút nào xảy ra, Cổ Hà thân thể run nhẹ: "Các hạ rốt cuộc là ai?" Cổ Hà suy nghĩ thốt ra.
Một giọng nói băng lãnh truyền đến: "Cổ Hà, ngươi muốn Vô Nhạn, Vô Ngạn hai nữ tử này yêu ngươi?"
Giọng nói không biết từ nơi đâu truyền đến, Cổ Hà quay đầu nhìn lại không phát hiện ra tung tích người nào.
Cổ Hà hắn quay người một vòng cũng không gặp ai, rốt cuộc là? Cổ Hà không ngốc theo như giọng nói, thì bản thân hắn cũng đoán ra đối phương không tốt lành gì người.
Cửu Bạc ma hóa, chắc chắn từ nàng mà ra. Hắn âm thanh sợ hãi che dấu: "Ta không muốn các nàng yêu ta, chỉ cần các nàng hạnh phúc."
Âm thanh nữ nhân lại vang lên: "Ha Ha, ngươi ngốc nữ nhân yêu hai mươi năm, cứ như vậy muốn từ bỏ? không cần biết ngươi ưu thích là ai, chỉ cần nhận ta ma khí."
"Bổn đế giúp ngươi bắt lấy hai nàng, gạo nấu thành cơm Vô gia còn từ chối ý ngươi sao? Thế nên một công đôi việc, ngươi gia tộc cũng rất hãnh diện về ngươi!"
Cổ Hà kinh thường: "Không đời nào, ta cho dù chết, không thể nào làm truyện thất đức như vậy."
Giọng nói nữ nhân mang theo phần tức giận: "Cổ Hà, bổn đế cho ngươi cách nói chuyện cùng ta, ngươi không muốn uống rượu mời? Muốn uống rượt phạt?"
Cổ Hà đứng thẳng người, bỗng nhiên ngã xuống đất. Cỗ linh khí đánh xuống.
Cổ Hà cười nhẹ.