Chương 153: Muốn bước đạt đến cửa thứ tư.
Vân Phàm đưa kiếm chém ra, phía trước đất bay lên. Một màu hắc ám linh khí hay lên cao, như một mũi thương đâm qua bên cạnh hắn.
Hắc hắc ta vẫn thông minh, hắn bước đến. Cũng không gặp công kích đợt hai, hắn lại nhìn trước mắt cánh rừng thở dài.
Hắn lại chém về phía trước, không có xảy ra công kích tiếp đến. Hừ cái này càng không có nguy hiểm càng nguy hiểm. Hắn lấy ra từ trong túi áo, một tờ giấy da.
Vừa thả xuống tờ giấy da, giấy da rơi từ từ xuống một màu đỏ, cháy từ từ.
Vân Phàm giật mình lùi ra xa vài bước, Lão Nhân một bên nhìn tức giận, cay đắng. Hắn vậy mà phá hủy toàn bộ cặn bẫy lần hai cửa thứ hai.
Cửa thứ ba thì sao a, hắn mong chờ Vân Phàm không thể qua khỏi cửa thứ ba. Vân Phàm lúc này hắn lại mang ra một giấy da.
Bước lên không gặp nguy hiểm gì hết, Vân Phàm cũng không nản chí theo đó mà tiếp tục như vậy. Làm lão nhân nhìn xa xa muốn tức chết.
Hắn cảnh giác như vậy, Lão Nhân hắn cắn chặt răng. Gặp phải như Vân Phàm người hắn không muốn đây, quá mất thời gian.
Hắn không thể nhìn thấy đối phương gào thét. Lão nhân cắn răng, nhanh chóng đi lên cửa thứ ba a.
Vân Phàm hắn đi cũng không gặp gì bất chắc, qua hơn một tiếng thời gian. Mới ra khỏi được cánh rừng, nguy hiểm.
Ngước nhìn lên cao đỉnh núi lại là một cây liễu? Còn to như vậy. Hắn nhớ tới cây liễu bên cạnh giếng nước.
Không phải là cây liễu này a? Hắn nghi ngờ nhân sinh. Cây liễu, cành dài ra tấn công hắn. Vân Phàm quang minh kiếm kỹ đưa ra chém đứt một cành liễu.
Cành liễu còn lại đưa lên cao, hướng hắn công kích: "Thanh Vân Kiếm." linh khí bao quanh lấy kiếm, một màu băng xanh trên kiếm.
Hắn chém ra một đạo, cành liễu bị đóng băng, dùng đến quyền đánh xuống băng vỡ vụn. Vân Phàm nhìn bên cạnh cành liễu lại đến.
Hắn nhảy lên, né tránh cành liễu. Nhanh chóng nhảy lên cành liễu, chạy nhanh đến gốc cây liễu.
Cây liễu có ý thức, biết được ý định hắn, cành liễu hướng hắn tấn công. Càng tăng thêm nhiều hơn trước.
Vân Phàm kiếm chém, đóng băng, Vân Phàm, đóng băng cành liễu càng nhanh, cành liễu càng tức giận, mười cành liễu cùng nhau hướng tới.
Vân Phàm trước mắt là mười cành liễu, đồng loạt đâm tới, kết hợp làm một. Nhảy nhẹ lên cao, cành liễu đâm vào chính cành liễu đóng băng, vỡ tan rơi xuống đất.
Vân Phàm kiếm khí bay đến, mười cành liễu hợp làm một bị đóng băng, Vân Phàm chân đạp hư không thân thể lao nhanh về phía trước: "Kiếm Hoá Ta, Ta Hoá Kiếm Thức Băng Kiếm."
Vân Phàm, từ thức long kiếm trở thành thức băng kiếm. Hắn chưởng khống nguyên tố cần băng chứ không là long.
Cho nên công pháp thay đổi, Kiếm trên tay Vân Phàm biến thành màu băngkiếm, hắn đưa kiếm lên cao.
"Thức Băng Kiếm, Chém." Vân Phàm hắn chém ra mười đạo băng lãnh khí tức, Cây liễu bị băng lãnh khí tức kiếm khí chém xuyên qua, đóng băng.
Đóng băng từ dưới, Cây Liẽu dần dần bị đóng băng. Vân Phàm mới thở dài, ngồi xuống dựa vào gốc cây liễu.
Phù, cuối cùng cũng giải quyết cây liễu có linh trí, chỉ là đóng băng đối phương vẫn có thể giải vây. Vân Phàm hắn nên phá băng tinh.
Vân Phàm xoay người, một đạo linh khí kiếm bay đi, không còn là băng tinh kiếm khí.
Trên cao núi, cây liễu từ màu băng tan nát rơi xuống từng mảnh cây liễu, bên trong còn có cành cây liễu.
Vân Phàm thở dài cuối cùng cũng kết thúc. Hắn đang thở dài nhẹ nhõm, cảnh liền thay đổi, lại mập mờ hư không, vừa đỉnh núi nơi cũ.
Lại là một nơi màu đỏ dung nham? Hắn khônh có rõ. Vân Phàm đang suy nghĩ hư không thay đổi, trước mắt hắn là một hang động.
Bên dưới là nham lửa? Hắn không đoán sai đây là cửa thứ tứ, giao thủ cùng Cự Nham Dung. Lão nhân cười đắc ý Cự Nham Dung ngươi không thể thâng được, trừ phi.
Một bên khác. Mạn Chi, Tô Hạo hai người quay về Tiên Đạo Tông, trên tờ giấy cũng không có ghi qua Vân Phàm rốt cuộc đi đâu nha?
Hai người nhìn xung quanh cũng không có phát hiện gì, lệnh bài hắn cũng không có nát. Vân Phàm không có gặp nguy hiểm nên hai người, không cần lo lắng thái quá.
Ngồi đợi hắn? Vân Phàm hắn gặp cơ duyên thì sao? Cho nên vẫn ngồi tu luyện đợi hắn là ân. Mạn Chi nàng ngồi xuống tu luyện.
Tinh Thần Công Kích, Thiên Sứ Âm Vang, Quang Minh Pháp Tắc. Nàng ngồi xuống vận công, quang minh pháp tắc thuộc tính, bay quanh người nàng.
Mạn Chi thở dài, quả nhiên. Nàng có quanh minh pháp tắc dễ hấp thu linh khí hơn rất nhiều, Tô Hạo bên cạnh không ngồi yên.
Hắn cũng ngồi xuống, tu luyện. Vân Phàm bên này hắn tiêu diệt xong cây liễu, bây giờ đang trong một vùng dung nham.
Hắn nhìn xuống dung nham bên dưới, sợ hãi! Đường đi còn nhỏ như vậy. Hắn nhìn trước mắt có một vết sẹo nứt! Hừ trong tiểu thuyết hay phim ảnh ta đều nhìn qua.
Biết hết tất cả cặn bẫy. Vân Phàm lấy ra thanh kiếm, buộc thanh kiếm vào một sợi dây linh khí do hắn tạo ra. Ném ra xa.
Bên trên đường nhỏ vách đá, bên dưới là dung nham. Hắn vừa ném thanh kiếm rơi xuông, đường nhỏ vách đá có tiếng rạn nứt.
Bùm.
Bị dung nham tan chảy Vân Phàm nắm chắc dây linh khí kéo chặt. Nhếch nhẹ miệng, ngươi nếu làm ra cặn bẫy có cần hay không hảo có một chút đặc sắc?
Vân Phàm suy nghĩ, Lão nhân trong nhà nhìn thấy bên trên hư ảo thân ảnh phá toái cặn bẫy, vô số người đã thiệt mạng. Hắn phá giải dễ dàng như vậy?
Không thể nào a, Lão Nhân kinh ngạc. Có khi hắn hoàn thành cửa cuối cùng? Hắn có thể để lại truyền thừa, cuối cùng tiêu thất.
Lão Nhân thở dài, cuối cùng cũng đến. Lão nhân ánh mắt lại trầm trọng cửa ải thứ sáu, hắn hay không có thể qua mới là quan trọng điều.
Lão Nhân lắc đầu, hắn ở đây cũng vài trăm năm. Chưa aai có thể vượt qua cho nên lần này hắn không mong đợi.
Vân Phàm bên trong thứ tư cửa ải, hắn nhảy qua, cắm kiếm vào vách đá dung nham bên cạnh. Sợ rằng một khi nhẫm phải cơ quan.
Rơi xuống còn có kiếm đỡ lấy thân thể. Vân Phàm đi một bước cắm lại kiếm một lần, Lão Nhân nhíu mày tức giận.
Lại, ngươi ngươi lại như vậy. Hắn công cam lòng quá mất, thời gian đã hai chương qua đi.
Chúng ta là sảng văn chứ không phải văn tiểu thuyết bình thường, Lão Nhân mặt oán tránh nhìn trước mắt hư ảo thân ảnh.
Vân Phàm bên trong hư ảo, hắn đi đến một cuồi cùng đường nhỏ, bên trong có hang động. Nhưng mà đường đi đến, chỉ là một cột đá.
Bên dưới là dung nham, hắn thở dài, cái này phải nghĩ cách. Nếu như hắn nhảy qua rơi xuống là năm mươi phần trăm.
Nếu như hắn buộc dây linh khí lên trên người, nhảy qua. Sáu mươi phần trăn có thể đi qua, bốn mươi phần trăm còn lại, hắn sẽ không chết, chỉ cần kiếm đâm sau hắn có thể nhờ kiếm khí.
Kéo hắn, tâm khống chế kiếm. Hắc hắc cứ làm như vậy nếu như thất bại nghĩ cách khác.
Hắn tạo ra dây linh khí, cắm mạnh kiếm bên vách đá. Hắn sợ một thanh kiếm không đủ, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra mười thanh.