Chương 152: Nghi Ngờ, Cử Ải Đầu Tiên.
Nhân Ma Thi quỷ cầm trên tay xương ngã xuống, xung quanh cũng không còn Ma Nhân Thi. Vân Phàm rút kiếm một chân đạp hư không.
Đứng trước trung niên lão nhân: "Hừ, ngươi định lừa ta, không hẳn là yêu thú mà là ma thú, ngươi rốt cuộc là ai."
"Với một lão nhân như ngươi, không cách nào tiến vào núi như vậy. Ở đây rất nhiều Nhân Ma Thi thường thấy."
"Ngươi rốt cuộc là ai, không khai ra ta sẽ giết ngươi?" Vân Phàm ánh mắt kiên định mũi kiếm hướng lão nhân mà nói.
Lão nhân còn muốn biện minh: "Thiếu hiệp ta chỉ là một lão nhân mà thôi, làm sao có thể là yêu thú hay ma thú đây."
Vân Phàm hừ nhẹ: "Dù ngươi có biện minh như nào, ta đã nhìn qua ngươi linh hồn thể không hải là phàm nhân?"
Lão nhân lắc đầu: "Thiếu hiệp ngươi chắc lầm a, ta là tuổi đã già cho nên ngươi nhìn mới như vậy."
Vân Phàm đưa kiếm lên, không tin lời lão nhân nói. Lão nhân đưa hai tay ngăn cản trước mắt.
"Ta thật sự không phải, nhà ta chính là ở hướng kia." hắn chỉ tay cách đó không xa, Vân Phàm nhìn qua, đích thực là một căn nhà.
Nhưng hắn không giám tin tưởng, kiếm vẫn không thu hồi: "Ngươi dẫn ta qua đó!" Lão nhân gật đầu.
Lão nhân đứng dậy, hắn bước đi phía trước. Vân Phàm suy nghĩ, nếu như trước mắt là hang ổ nói, hắn muốn đồ sát!"
Cao thâm hơn cảnh giới nhờ đến Vân ca, không thể không nói hắn thông minh như vậy. Trong đó là sào huyệt yêu thú hay ma thú.
Có rất nhiều bảo vật, hắn vừa đi vừa liếc mắt nhìn xung quanh. Cũng không phát hiện ra manh mối khả nghi.
Linh khí ở đầy dài đặc, không cảm nhận được? Chắc chắn đây là yêu thú sào huyệt, hay ma thú sào huyệt hắc hắc.
Lão nhân trước nắt, không phải là lão nhân bình thường, một là ma thú hai là dưới chướng ma thú đứng đầu nơi đây.
Vân Phàm cười nhẹ, lão nhân dẫn hắn đến trước cửa, Vân Phàm đi đến thấy trước mắt là một nhà gỗ.
Trước mắt hắn là vườn xung quanh ngăn chặn, cửa trước đơn sơ. Không có gì đặc sắc.
Hắn thân xuyên việt người biết rõ, nơi càng u ám càng không đáng sợ, nơi không đáng sợ càng đáng sợ nhất.
Lão nhân mở ra cửa vườn, Vân Phàm bước theo hắn đi vào. Lão Nhân đứng thất thần.
Vân Phàm hắn nhìn lão nhân thất thần, nắm chặt trên tay kiếm, chuẩn bị ứng phó nguy cơ xuất hiện.
Hắn nhìn bên trong vườn, góc trái là một vườn nhỏ, có một cây liễu, bên dươi cây liễu. Như vậy bố trí chắc chắn có ma quỷ, cây liễu cũng không phải tốt lành gì cây.
Cây Liễu cành cây rủ xuống, bên cạnh còn là một giếng nước, bên phải hắn không có gì đặc sắc.
Lão nhân thất thần hồi lâu, quay đầu nhìn Vân Phàm: "Thiếu hiệp ta ở đây một mình, cũng không có gì khác!"
Vân Phàm gật đầu nhẹ, lão nhân bước đi đến. Trước mắt là một căn nhà đơn sơ, u ám.
Bên cạnh là ngô? Vân Phàm mắt to mà nhìn, còn có tỏi cái này hắn kiếp trước mới thấy được. Huyền Tiên đại lục vậy mà có?
Không thể không ngạc nhiên, Lão nhân bước đến thân hình già nua cúi người mở ra cửa. Một cổ khí tức làm Vân Phàm run nhẹ người.
Quang Minh Kiếm Kỹ, hắn kiếm trên tay xuất hiện màu vàng, bước vào trong. Hắn vừa bước vào đã cảm nhận được, đáng sợ khí tức.
Không cách nào thoát khỏi đây, hắn vừa đặt chân vào trong vườn. Linh khí đã kém đi rất nhiều giống như cảnh giới bị đè ép.
Nếu như hắn là Kết Đan, cảnh giới bị đè ép xuống Trúc Cơ cảnh viên mãn. Vân Phàm hắn bước theo lão nhân đi vào trong nhà.
Trong nhà cũng không bầy trí nhiều đồ vật. Đồ đạc, góc tường có một giường rơm. Phía trước hắn vài một cái bàn, cách đó không xa.
Là một nơi thờ cúng, bên cạnh là một khăn che đường vào, hình như là nhà bếp. Hắn suy nghĩ, lão nhân mời hắn ngồi xuống, Vân Phàm tiến tới ngồi xuống kiếm trên tay cũng không để rời.
Hắn sợ rằng bản thân bị bỏ thuốc độc mê, đã đâm một kim vào sau lưng cổ. Lão Nhân bước vào trong phòng bếp, hắn đưa khăn màu xanh che lại phòng bếp.
Vân Phàm nhìn xung quanh, không có gì đáng nghi, nhưng linh khí nồng đậm hắc ám khí tức. Rốt cuộc là tại sao?
Lão nhân cũng không có gì cảm giác người tu luyện, trừ phi đối phương cao thâm cảnh giới hơn hắn.
Vân Phàm run nhẹ, cắn chặt răng. Lão nhân mở ra tắm khăn che lại phòng bếp, mang theo một khay thức ăn đi đến.
Hắn đặt từng món lên trên bàn, Vân Phàm nhìn thấy. Hừ ngu mới ăn, chắc chắn có độc, Lão Nhân nhìn hắn khập khiễng nói.
"Thiếu hiệp nhà ta cũng không có gì, ngươi có hay không hảo ăn cơm a!" Vân Phàm lắc đầu đứng dậy, đỡ lão nhân.
"Lão Nhân ngươi đã có tuổi, không cần tiếp đón ta như vậy! Ta người tu tiên cũng không cần ăn cơm, ngươi giữ cho ngươi là hảo!"
Vân Phàm hắn suy nghĩ, cho dù ta chết đói cũng không ăn. Lão nhân thấy Vân Phàm khônh ăn mà lại giảng võ đức.
Lão nhân tiếp tục nịnh nọt: "Thiếu hiệp, ngươi giúp ta giết Nhân Ma Thi, cái này cũng là ta báo đáp!"
Vân Phàm nếu như là huyền tiên đại lục người mà nói, lời này hắn sẽ tin. Hắn thế nhưng là ai xuyên việt người.
Một phàm nhân như lão nhân gia, làm sao biết đến Nhân Ma Thi, hừ hừ bổn đại gia cực kỳ thông minh.
"Lão nhân, ngươi nên nghỉ ngơi cái này ngươi để ăn a, với ta cũng không phải ăn xin người. Giúp người chính là chúng ta tu tiên việc nên làm!"
Lão Nhân thấy không thể lừa gạt hắn, đành thở dài: "Đa tạ thiếu hiệp!" Vân Phàm thở dài hắn không còn việc gì, ta chắc cũng nên rời đi.
"Lão nhân, ngươi tránh gặp phải Nhân Ma Thi đừng nên sinh sống ở đây!" Hắn vẫn nghi ngờ đối phương là Nhân Ma Thi, nhưng vì an toàn.
Vẫn nhắc nhở đối phương vài câu, Lão nhân gật đầu, Vân Phàm cáo từ quay người rời khỏi.
Hắn vừa bước ra khỏi cửa, Lão nhân cười khẽ, ngươi hoàn thành được ta cửa ải đầu tiên, vậy cửa tiếp theo như thế nào.
Hắn cười khẽ, Vân Phàm bước ra khỏi cửa, trước mắt như cũ vườn đường hư ảo. Vừa xuất hiện sương khói, một khu vực mới, thay đi hư ảo vườn cũ.
Hắn không hiểu sao, hoa mắt sau. Đưa ra một châm, đâm sau lưng cổ. Ý thức không được mất, mất coi như chết.
Lão nhân ra tay, hắn muốn kêu gọi ra Vân ca giúp đỡ, không hắn không thể nhờ Vân Ca việc gì mãi. Hắn cần mạnh mẽ.
Vân Phàm cắn chặt răng, vườn trước mắt biến mất, xuất hiện mà một cánh rừng, hắn bước đi một bước.
Không gặp nguy hiểm gì, quay đầu lại cũnh không thấy ngôi nhà lão nhân kia nữa. Vân Phàm thở dài lão nhân động thủ ngươi chạy nổi sao?
Còn không nhìn rõ đối phương cảnh giới, có thể sống như vậy không gặp phải Nhân Ma Thi tập kích cũng không ngốc người. Lần này hắn phòng bị nhưng vẫn bị lừa.
Lúc đầu giúp xong chạy vẫn hảo, không gặp như bây giờ tình thế, lão nhân mời hắn đến nhà, nên rời đi ngay lúc đó đây. Hắn quá ngu ngốc Vân Phàm vò đầu chán nản
qua đi hồi lâu.