Chương 127: Chương 127: Băng Kiếm Thần Truyền Thừa

Chương 127: Băng Kiếm Thần Truyền Thừa

Vân gia sáng lập lão tổ: "Cái này sau khi ta xung kích thần, các nàng cũng xung kích thần theo đây. Thanh Như Yên a, Thanh Như Yên với tính cách của nàng."

"Chắc chắn Cửu Vĩ Hồ Ly nàng ấy bị nàng đánh giết qđây." Vân Phàm nghi hoặc hỏi: "Lão tổ cho ta hỏi, Cửu Vĩ Hồ Ly là tên nàng hay là chín đuôi hồ ly!"

Vân gia sáng lập lão tổ truyền âm nói qua: "Đây cũng chính là tên nàng, cũng chính là nàng hồ ly tộc. Ta cũng nói cho ngươi biết hồ ly không chỉ có chín đuôi."

"Một khi đã đạt đến chín đuôi, cần tu luyện lại từng đuôi để có thể viên mãn xung kích mười đuôi, phá bỏ hồ ly hoàng tộc tiến tới hồ ly thần tộc."

Vân Phàm gật đầu, quả nhiên một vạn năm trước có rất nhiều bí mật, Vân Phàm lại hỏi thêm: "Vậy ngài truyền thừa thế nhưng là cấp bậc bao nhiêu?"

Vân gia lão tổ cũng không tức giận vì câu hỏi ngu ngốc từ Vân Phàm: "Cái này ngươi cũng biết ta xung kích thần thất bại dẫn đến vẫn lạc, nếu như người khác nói ta chỉ là độ kiếp cảnh viên mãn mà thôi."

"Nhưng truyền thừa của ta chính là thần cấp." Vân gia lão tổ cười cười, Vân Phàm tê quả nhiên không như lão cha nói, chỉ là cấp thấp truyền thừa.

"Vân gia lão tổ ngươi thần vị thế nhưng là?"

"Ta thần vị chính là Băng Kiếm Thần." Vân Phàm mắt to mà nhìn, Băng Kiếm Thần.

Khống chế băng nguyên tố, cùng với tinh thông kiếm pháp.

Hắn cũng xem qua truyền thừa, chính xác qua cửu khảo nghiệm chính thức thành thần, nhưng nếu như để huynh đệ cùng hưởng thần linh khí vẫn có thể hay không?

Nếu như huynh đệ hay tỷ muội, cũng là cửu khảo, vậy chỉ xem thần vị người sáng lập có bao nhiêu thần vị, như vân gia sáng lập lão tổ.

Là hai thần vị a, Băng Thần cùng kiếm thần. Vân Phàm liền nói: "Vân gia lão tổ, vậy ta có hay không tiến tới tiến hành truyền thừa?"

Vân Gia Lão Tổ giọng nói liền thay đổi: "Vân Phàm Trúc Cơ cảnh trung kỳ, tiến tới đi."

Vân Phàm thấy trước mắt xuất hiện một bậc thang, hắn bước nhanh chóng đi lên. Xuất hiện trước mắt là một toà cung điện, không có mái xung quanh hai bức tượng.

Hắn nhìn xem, quả nhiên là Băng Thần cùng Kiếm Thần, một bên tượng là cầm theo thanh kiếm, còn lại là trên tay có băng nguyên tố.

Vân bước vào trong, xung quanh mỗi phía được ba cột trụ bao lấy, tổng cộng có sáu cột trụ. Trước mắt hắn, là ba bậc thang có một tượng thần chính là hai tượng đá trước cung điện.

Hợp lại làm một, hắn vừa bước lên bậc thang, một cột màu xanh tảng đá liền xuất hiện trước mắt Vân phàm.

Vân gia lão tổ lại truyền âm: "Đưa tay lên, xem ngươi có thể hay không nhận được truyền thừa của ta."

Vân Phàm gật đầu, hắn đặt tay trái lên trên. Chưa được một giây qua đi, toà cung điện liền run rẩy.

Một màu vàng từ thân thể hắn bay lên. Màu vàng truyền khắp xung quanh toà cung điện.

Vân gia lão tổ cười cười: "Vân Phàm chúc mừng ngươi, cửu khảo Băng Kiếm thần cùng lúc song thần vị."

"Bởi vì ngươi đã hoàn thành nhất khảo từ trước, thần ban cho một tiểu cảnh giới tăng lên." Vân Phàm tê như vậy quá nhanh đi.

Vân Phàm thể nội liền cảm nhận được linh khí, hắn thở dài. Quả nhiên cảnh giới đã tiến đến Trúc Cơ cảmh hậy kỳ.

Hắn ngồi xuống, bắt đầu vững chắc cảnh giới. Trong mênh hư vô, một toà cung điện trong đó, Vân Phàm hắn ưỡn lưng đứng dậy.

"Lão tổ, đã qua bao lâu nha?" Sáng lập lão tổ cười đáp: "Đã qua bảy ngày, ngươi đưng lo bên ngoài chỉ là bảy giờ trôi qua."

Thấy như vậy Vân Phàm mới thở dài,iền hỏi xem nhị khảo là cái gì: "Lão tổ nhị khảo thế nhưng là cái gì nha?"

Sáng lập lão tổ hắn hoá thành một đạo màu vàng nhỏ hình tròn bay bên cạnh Vân Phàm.

"Nhị khảo của ngươi chính là, một năm tiến tới Kết Đan cảnh nhất giai, nếu như một năm ngươi không hoàn thành, cửu khảo thành thần coi như thất bại."

Vân Phàm gật đầu, hắn hàn thuyên cùng Vân Gia lão tổ hồi lâu rồi mới rời đi. Vân Phàm cũng biết được Vân gia sáng lập lão tổ cũng tên Vân Phàm.

Hai người lúc đó nhìn nhau rồi cười. Kể từ đó hắn gọi Vân gia lão tổ là Vân ca (huynh đệ), bởi vì sao? Bởi vì Vân gia lão tổ không muốn gọi lão tổ mà gọi huynh đệ.

Vân phàm hắn cũng biết được , Vân huynh tính cách không khác gì kiếp trước hắn huynh đệ lúc mới hai mươi tuổi.

Oa quả nhiên sống vạn năm cũng không thay đổi là bao, nhưng nghe Vân huynh nói, truyền thừa cần chính xác nguyên tố hay khả năng cùng với thần vị.

Vậy thiên sứ thần, thiên gia. Mạn chi làm sao nha, hắn trước tiên vẫn đi hỏi nàng. Tiện thể hỏi xem thiên gia lão tổ.

Nghe qua Vân huynh nói nàng rất hảo, hắn may thay rằng là thanh mai trúc mã mới có thể cùng nàng kết phu thê.

Nhưng không cách nào sinh ra hậu đại, hắn chỉ có cách đi tìm lão bà thứ hai sinh ra hậu đại, Thiên gia lão tổ phải dùng chính mình thần lực nới có thể.

Tuy ngắn gọn, Vân Phàm hắn lui ra, đi đến Mạn Chi động phủ. Hắn gõ nhẹ cửa động phủ: "Mạn Chi sư muội ngươi có ở đây?"

Mạn Chi đang tu luyện nghe vậy, liền bước tới mở cửa. Người trước mắt nàng là Vân Phàm ca ca, nàng liền hiếu kỳ hỏi: "Vân Phàm ca ca, ngươi tới đây có việc gì nha?"

Vân Phàm liền tiến tới, ngồi xuống: "Sư muội, ngươi có hay không nhận truyền thừa?" Mạn Chi liền lắc đầu: "Ta cũng từng xem qua ngọc bội truyền thừa, nhưng mà khi đưa thần thức bào trong."

"Ta liền không thể nhận được cái gì truyền thừa." Vân Phàm liền minh bạch rồi, nàng không phải thiên sứ huyết mạch, căn bản không thể kích hoạt truyền thừa.

Nhưng hắn là ai, quen biết Vân huynh đệ. Vân huynh đệ thế nhưng là phu quân nàng, nói hắn giúp một ít không được sao còn về phần Thanh Nhi, hắn còn không biết nàng đây.

Đáng tiếc lúc đó nếu như phụ thân hắn, ép buộc nàng cùng hắn thanh mai trúc mã là được. Bây giờ thế nhưng thế nhưng không biết nàng ở đâu.

Nhưng mà chắc chắn nàng chính là thiên sứ huyết mạch. Vân Phàm lại nhìn Mạn Chi rồi nói: "Mạn Chi ngươi đưa ngọc bội ra đây, ta giúp ngươi."

Mạn Chi gật đầu, liền từ bên hông lấy ra ngọc bội. Bên cạnh còn có ngọc bội là của sư tỷ đưa nàng. Còn ngọc bội này cũng chính là tâm huyết của phụ thân mẫu thân.

Nàng đặt lên trên bàn, Vân Phàm liền nói thêm: "Ngươi đặt tay lên trên, ta theo đó mà đi vào." hắn cũng có thể đột nhập truyền thừa của người khác a.

Nếu như truyền thừa của hắn mạnh hơn đối phương, Mạn Chi theo lời Vân Phàm nói, nàng đặt tay lên trên.

Đưa thần thức vào trong. Nàng liền thấy mênh mông hư vô, Vân Phàm thấy Mạn Chi đã mất đi thần trí, hắn phất tay động phủ đóng lại.

Sợ rằng có người ám sát, cũng không có ý gì ha ha. Hắn cũng đặt tay lên trên ngọc bội, thân thức liền bị di chuyển đi qua.

Mạn chi thần thức nhìn thấy Vân Phàm liền hô to: "Vân Phàm ca ca, đây chính là bên trong truyền thừa của ta."