“Tối nay tôi phải về thị trấn , ngày kia mới có thể trở lại, ngày mai không được ăn món ngon cô làm, thực đáng tiếc.” Ăn sạch đồ ăn trên bàn không thừa lại chút nào, Clark ngồi phịch xuống ghế than thở, đương nhiên thân thể anh thì không thật sự cần ăn, chỉ là anh cảm thấy làm như vậy thì mình càng giống một người bình thường, mà Amy cũng sẽ vui vẻ.
“Tôi tin tay nghề bácKentnhất định tốt hơn tôi nhiều, sẽ không để anh bị đói, chiều nay tôi vừa làm bánh hoa quả, anh mang một ít về đi, giúp tôi hỏi thăm hai bác, có cơ hội tôi nhất định sẽ đến thăm bọn họ.” Amy lấy ra trong tủ lạnh bánh hoa quả mới làm từ chiều, vốn là định cho các vệ sĩ vẫn bảo vệ mình nên làm rất nhiều, lấy ra đem tặng vẫn còn lại không ít, Amy vẫn rất tự tin về tay nghề nấu nướng của mình, tin chắc rằng ông bà Kent cũng sẽ thích, đối với hai vợ chồng già đã nuôi lớn Clark, cô vẫn luôn rất kính trọng, không phải ai khi gặp được đứa trẻ kỳ lạ như vậy còn có thể toàn tâm toàn ý quan tâm yêu thương và nuôi nó lớn lên, con người vẫn luôn luôn cảm thấy hoang mang và sợ hãi đối với những gì mình không hiểu rõ.
“Tôi nghĩ bọn họ nhất định rất vui khi cô đến thăm.”Clark quả quyết nói, vì thực ra anh cũng rất mong Amy đến.
“Như vậy là tốt rồi, chờ khi nào tôi được nghỉ học mà anh có thời gian chúng ta cùng đi được không? Anh cần phải chăm sóc tôi thật tốt đấy.” Amy quay đầu cười cười đáp lại Clark, sau đó lấy túi trong tủ ra gói bánh lại cẩn thận.
“Đương nhiên.”Clark cảm thấy mặt mình hơi nóng lên, có lẽ là bị cảm, nhưng anh biết rõ mình sẽ không mắc phải loại bệnh như vậy, anh nhấc tách hồng trà trên bàn lên nhấp một ngụm trà thơm ngát.
Có lẽ mẹ nói đúng, anh đối Amy quả thật không giống như bình thường, phụ nữ Metropolis luôn nhiệt tình và cởi mở, đến nơi này dù thời gian chưa lâu nhưng anh cũng đã nhận được không ít nụ hôn, nhưng những nụ hôn nồng nhiệt và quyến rũ đó chưa bao giờ mê hoặc được anh, dù anh có ấn tượng tốt với Louise, nhưng anh không cảm thấy mất tự nhiên, thỉnh thoảng ngẫu nhiên nói đùa trêu chọc v..v.. rất thoải mái, nhưng khi đối mặt với Amy, Clark lại luôn thấy mình trở nên luống cuống, mỗi lần nhìn thấy cô trong lòng cảm thấy vô cùng hưng phấn, dù rằng bọn họ hầu như mỗi ngày đều có thể gặp gỡ.
Có lẽ bởi vì chuyện ngoài ý muốn lần trước? Nhớ tới đêm mới đến vô tình nhìn thấy thân hình xinh đẹp ấy, Clark trở nên căng thẳng, tách trà đang cầm trong tay cũng bị bóp nát.
“Sao vậy?” Amy ngẩng đầu, thấy trong tay Clark chỉ còn những mảnh vỡ, nước trà đang nhỏ giọt chảy xuống, cả kinh: “Mau mau buông ra!”. Cô nhanh chóng bước đến, mở tay anh ra, nhìn rõ không bị thương mới nhẹ nhàng thở phào, chợt nhớ ra người này chính là siêu nhân, làm sao có thể dễ dàng bị thương, nhưng vẫn là nhịn không được nói nhỏ: “Sao không cẩn thận như vậy, nếu bị thương thì làm sao bây giờ, cái tách này chất lượng cũng kém quá đi, ngày mai tôi phải đi chọn một bộ đồ trà mới tốt hơn.” Trong giọng có chút tiếc nuối, trời biết bộ đồ trà này là gốm sứ Thanh Hoa mà cô thích nhất, nào có dễ dàng vỡ được như vậy.
Clark cũng biết Amy rất yêu thích bộ đồ pha trà này, trong lòng thấy áy náy: “Đừng đi mua, tôi biết chỗ có đồ giống như vậy, ngày kia tôi trở về sẽ mang cho cô một bộ được không?”
“Được, dù sao đây là chuyên môn của anh.” Amy đoán rằng anh có lẽ định bay đi mua, nhưng không nói thêm gì, lấy khăn sạch cho anh lau tay rồi tự mình thu dọn mảnh vỡ trên mặt đất. “Đúng rồi, phòng tôi thuê trước đây đã sắp sửa sang lắp đặt xong, sau khi anh trở về phải giúp tôi chuyển nhà đó.”
“Cô phải chuyển đi?” Động tác lau tay sững lại, Clark hỏi, giọng có chút ảm đạm.
Amy còn đang dọn rác không trông thấy vẻ mặt của anh, chỉ gật đầu: “Vâng, đáng lẽ đã chuyển đến đó ngay từ đầu, nhưng vì chưa sửa sang hoàn chỉnh hết nên mới ở đây tạm vài ngày, anh cũng biết đấy, anh trai luôn không yên tâm về tôi.”
“Vậy, sau này tôi còn có thể đến gặp cô không?”Clark cảm thấy buồn bực khó chịu vì sẽ không thể được gặp cô mỗi ngày.
“Dĩ nhiên là được.” Amy gật đầu, đổ bỏ những mảnh vụn, rồi vừa bỏ dụng cụ dọn dẹp xuống vừa sửa sang lại quần áo nhìn Clark, nở nụ cười nhẹ nhàng đáng yêu: “Anh không phải cũng muốn tìm chỗ ở mới sao? Chỗ kia không tệ, chờ anh trở về tôi dẫn anh đi xem, nếu cảm thấy thích hợp chúng ta có thể lại làm hàng xóm.”
Clark tinh thần rung lên, cảm thấy mình như vừa sống lại: “Tôi tin tưởng mắt đánh giá của cô.”
“Ha ha, Clark, hôm nay tôi mới biết, thì ra anh lại có thể nói như vậy.” Amy cảm thấy vui vẻ vìClark tin tưởng cô.
“Tôi nói là sự thật, mắt quan sát của cô tốt lắm, nhất là mắt nhìn người, ha.”
“Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, chẳng phải anh nói phải về thị trấn sao, cầm cái này rồi đi nhanh thôi, nếu không sẽ không kịp chuyến xe muộn mất.” Amy đặt gói bánh vào tay Clark , cô biết Clark lần này trở về, “Siêu nhân” sẽ ra đời, đây là lần đầu tiên “Siêu nhân” xuất hiện trước công chúng, cô rất chờ mong.
Ừm, tay nghề bà Kent thật tốt, bộ đồ bó sát chuyên dụng của “Siêu nhân” kia khiến nàng cười lăn lộn gần chết, có cơ hội nhất định phải theo bà học tập một chút, nhớ tới mình chỉ biết chút kiểu thêu đơn giản (nhờ chương trình học của thục nữ), Amy hơi chút hy vọng có thể sớm được gặp bà Kent
“Vậy ngủ ngon nhé, chúc cô có một giấc mơ đẹp.” Clark hôn lên trán Amy, đây là lần đầu tiên anh hôn cô, trời biết anh có bao nhiêu khẩn trương.
Amy ngây ra một lúc, sau đó tinh thần phục hồi lại, kiễng chân hôn phớt qua má anh: “Vâng, ngủ ngon.” Khoảng cách chiều cao chết tiệt, cô vốn định hôn lên trán kia.
Vẻ mặt cô tự nhiên thoải mái, tuyệt không ngượng nghịu, tuy rằng đây là lần đầu tiên Clark hôn cô, nhưng hôn chúc ngủ ngon v..v.. cũng là lễ nghi phương Tây không thể thiếu, lấy quan hệ bạn bè tốt đẹp của bọn họ hiện tại, có loại hành động thân thiết này là rất bình thường.
Clark lại cảm thấy đó là một chuyện tốt, cô không đẩy anh ra không phải sao, “Tôi đi rồi nhớ khóa cửa kỹ, con gái ở nhà một mình nên cẩn thận một chút.”
“Vâng, tôi hứa, hơn nữa chẳng phải không chỉ có một mình tôi hay sao.” Amy tiễn anh ra cửa.
*
Sáng sớm hôm sau, Amy không đi học mà ngồi canh trước TV, vừa viết bài luận vừa chờ tin hiện trường tên lửa “Sứ giả” bắt đầu phóng, biết sẽ xảy ra vấn đề và v..v.. Cô vừa khẩn trương vừa hưng phấn, làm thế nào cũng không bình tĩnh nổi, luận văn trong tay nửa ngày cũng không viết ra được dòng nào, vì vậy cô dứt khoát gập laptop, pha cho mình một tách trà, vừa uống trà vừa chờ đợi.
Có điều rõ ràng là cô đã quên hỏi thời gian tên lửa được phóng, bởi vì thời gian phóng là buổi tối, mà cô lại ngồi ngốc chờ từ sáng sớm.
Màn đêm buông xuống, mục tin tức rốt cục bắt đầu phát sóng trực tiếp cảnh tên lửa được bắt đầu khởi động rồi phóng lên, Amy mắt không chớp nhìn màn hình TV, trong lòng nghĩ siêu nhân khi nào thì xuất hiện đây nhỉ…
Tên lửa “Sứ giả” bắt đầu vào tiến trình đếm ngược , khí đẩy dưới chân tên lửa bắt đầu cháy phóng ra, Amy biết siêu nhân sắp xuất hiện .
Quả nhiên, không bao lâu thiết bị đẩy phát nổ, trong TV truyền đến tin tức phóng tên lửa đã thất bại, sau đó một thân ảnh mặc áo choàng đỏ với bộ đồ bó màu lam xuất hiện trên màn hình, anh ta nâng tên lửa “Sứ giả” đã phóng thất bại lên rồi đẩy nó về phía vũ trụ.
Amy cảm thấy tim mình sắp ngừng đập, bởi vì thật sự rất kích thích, tuy rằng cô đã sớm biết, nhưng đây là sự thật mà không phải là phim truyền hình ngay từ đầu cô đã biết là giả dối.
Báo muộn đêm hôm đó và tất cả những báo chí ngày hôm sau toàn bộ đều viết về siêu nhân, thậm chí Nhật báo Hành tinh còn đăng cả ảnh chụp được của anh, rất gần.
Amy nhìn bức ảnh kia, quả thật không giống lắm với bộ dáng bình thường của Clark, so với khi đeo kính thì đẹp trai hơn cũng có khí thế hơn, nhưng chỉ cần là người quen, hẳn là vẫn có thể nhìn ra bọn họ giống nhau chứ? Sao lại không ai phát hiện, chẳng lẽ giống như lời bàKentnói, tất cả mọi người chỉ chú ý tới dáng người của anh?
Giữ mãi suy nghĩ này trong đầu, Amy đợi Clark trở về.
Clark đến tòa soạn báo trước, suốt một ngày đêm làm việc mới trở về nhà. Lúc Amy nhìn thấy anh, rất dễ dàng nhìn ra tâm trạng anh đang không được tốt, thậm chí có phần u ám.
“Hey man, nhìn anh không được tốt lắm!” Amy thử dùng hết sức cao giọng gọi anh.
Clark nở nụ cười: ” Cách gọi này không hợp với cô đâu, nhưng cô nói đúng, hôm nay thật sự là một ngày rất tệ. Cái này… cho cô.”
Clark ngoài mang về một cái chén trà giống hệt như cái anh làm vỡ, còn theo về đây không ít bánh ngọt cùng rau củ quả.
“Đều là mẹ tôi chuẩn bị, bà rất thích bánh cô làm, bảo tôi đem những thứ này tặng lại cho cô, bánh ngọt là mẹ tôi làm, còn rau củ quả là trang trại trồng được, hy vọng cô thích.”
“Vâng, tôi rất thích, giúp tôi cám ơn người nhà anh nhé.” Amy cười hì hì nói, không cầm mà để cho Clark bỏ luôn vào tủ lạnh, đồ anh mang về khá nhiều, còn tay mình thì nhỏ thế này, sao mà giữ nổi.
“Tôi thấy anh xuất hiện ở trong mục tin tức trên TV, bộ quần áo kia trông đẹp lắm, là mẹ anh làm sao?”
“Lạch cạch”, có tiếng đồ vật rơi xuống đất , còn có thanh âm vật cứng bị vỡ, có thể nhận ra, cái tách mới lại bị vỡ mất rồi.
Amy có chút hối hận, cô đáng lẽ nên chờ anh buông đồ xuống rồi nói mới phải, “Sao không cẩn thận như vậy, nhìn xem, cái tách lại vỡ.” Cô nhặt rau củ quả trên mặt đất lên, nhét từng thứ vào tủ lạnh, xếp riêng từng loại.
Clark hiện tại không có tâm tình để ý tới mấy thứ đó, anh dè dặt hỏi: “Cô vừa mới nói quần áo gì?” Chỉ hy vọng mình đã nghe nhầm .
“Còn quần áo gì nữa, chính là áo choàng màu đỏ với bộ đồ bó màu lam ấy, không ngờ dáng người anh tốt như vậy.” Amy dọn dẹp xong, hứng thú xoay quanh Clark, hôm nay anh mặc âu phục, chỉ cảm thấy dáng người rất cao, nhìn không rõ cơ thể bên trong.
“Cô đang nói cái gì? Quần áo bó gì chứ?” Clark căng thẳng nuốt nước miếng, trong lòng hối hận mình đã quay về, anh hẳn nên nhận lời mời của Kate, đến nhà cô ta ăn cơm mà không phải là mạo hiểm bất chấp nguy cơ bị phát hiện để quay về đây.
“Àh hah?” Amy ngẩng đầu híp lại mắt nhìn anh, thấy rõ Clark trong lòng đang hốt hoảng.