Chính Nghiêm Qua cũng không biết tại sao mình lại làm chuyện này, suốt hai mươi lăm năm anh mới chỉ từng thử một lần, lần đó anh uống say, lại đụng phải một người đàn ông rất dễ thương, người kia bằng tuổi anh, đôi mắt non nớt hệt một thiếu niên mới lớn.
Đến giờ anh vẫn còn nhớ kỹ, người kia có mái tóc nâu mềm, tai bên trái có bấm hai cái khuyên, cậu ta mặc chiếc sơ mi hồng nhạt đeo cà vạt, từ trong gay bar đi ra, sau đó.. sau đó ngã vào lòng anh.
Lúc ấy anh mới ra khỏi tiệc rượu của công ty, bị thủ trưởng rót đến đầu óc quay cuồng, điện thoại và ví tiền rơi ra, đang muốn cúi người xuống nhặt, người đàn ông kia lại ôm lấy hông anh khóc rống lên.
Đường lớn người đến người đi, anh tỉnh rượu được phân nửa, thấy người kia ôm mình thì không khỏi ngạc nhiên, sau đó kéo người kia vào con hẻm vắng người ở gần đó.
Ngõ nhỏ sâu hút, bên trong chứa đầy túi rác, vài con côn trùng bay lởn vởn bên ngọn đèn trên đỉnh đầu, tiếng cánh vỗ vù vù.
Người kia ôm anh khóc một hồi, thật lâu sau mới chậm chạp nói: “Xin lỗi, tôi thất tình.”
Nghiêm Qua không biết nên nói gì, người kia bộ dạng gầy yếu, chỉ cao tới ngực anh, trên người nồng nặc mùi rượu. Anh cúi đầu, đúng lúc người kia ngẩng đầu lên, gương mặt đẹp đẽ, viền mắt ướt át ánh lên trong đêm, ánh mắt nhu hòa như động vật nhỏ.
Anh run lên, sống trên đời bao năm, đây mới là lần đầu tiên anh trông thấy một người đàn ông đẹp như vậy, còn chưa kịp nói gì người kia đã nhón chân hôn lên.
Nghiêm Qua mới tốt nghiệp đi làm chưa được bao lâu, so ra còn đơn thuần nhiều lắm, cùng người kia hôn môi, không bao lâu đã thở dốc.
Người kia đặt tay lên ngực anh, ngón tay vẽ thành vòng tròn, nhẹ giọng hỏi: “Có ghét không?”
Nghiêm Qua ngẩn ngơ, trong lòng không rõ có tư vị gì, đáng ghét? Hình như không. Buồn nôn? Hình như cũng không đúng? Hiếu kỳ?……..
Người kia thấy anh ngẩn ngơ thì nhếch môi cười, dắt tay anh đi vào một nhà nghỉ nhỏ.
Đó là lần đầu tiên anh làm cùng đàn ông, từ đầu đến cuối đều là người kia dẫn dắt. Anh như một thiếu niên ngây ngô lần đầu nhìn sách cấm, chân tay luống cuống hết cả, cho nên dù có thích thú, trong đầu cũng chỉ lưu lại một vài ấn tượng vụn vặt.
Thế nhưng người kia dáng dấp không tệ, không phải có câu nói này hay sao: Da trắng nõn nà, cổ dài thanh cao, răng đều tăm tắp, trán rộng mày cong. Tuy rằng những câu này là để hình dung vẻ đẹp của người con gái, nhưng đặt trên gương mặt trẻ thơ của người kia lại hợp đến vô cùng. Chỉ tiếc ngày hôm sau tỉnh lại, người kia đã phủi mông ra đi sạch sẽ, chỉ lưu lại hai câu, hai người làm tình, đều thoải mái là được rồi.
Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc. Một người dễ thương như vậy, nếu là anh, anh sẽ.. nhất định sẽ…
“Dậy đi! Này!”
“Gì..” Nghiêm Qua trở mình, cánh tay lộ ra bên ngoài, đường cong cơ thể nhấp nhô lên xuống, rắn chắc ưu mỹ tựa như một tác phẩm nghệ thuật.
Mặt Tô Tần đỏ lên, đưa mắt nhìn đi nơi khác, đập vào mắt là quần áo rơi loạn trên sàn nhà, tim không tự chủ đập nhanh.
“Dậy đi! Dậy đi!” Cậu lấy gối đập vào mặt người đang ngủ, Nghiêm Qua gầm một tiếng, cuối cùng cũng chịu xoay người ngồi dậy.
“Tên chết tiệt nào..” Anh đang nói thì ngưng lại, mắt hai người chạm nhau, rốt cuộc Nghiêm Qua cũng thanh tỉnh, ký ức đêm qua tràn về, anh ngáp dài, gãi gãi tóc mình: “Là nhóc hả..”
“Nhóc cái gì mà nhóc…” Mặt Tô Tần đen như đáy nồi: “Sao anh lại ở đây?”
“Hôm qua anh đưa nhóc trở về” Nghiêm Qua tranh công người khác: “Nếu không có anh, đêm qua chắc nhóc phải ngủ ngoài đường rồi.”
Tô Tần nhíu mày, vì say rượu mà đầu ong ong hết cả lên. Câu day day mi tâm, ký ức hôm qua dừng lại ở cảnh cậu cùng đám Lưu Bị uống rượu với nhau, sau đó thế nào cậu không có nhớ.
“Cứ coi như anh đưa tôi về đi..” Tô Tần nắm chặt chăn, bởi vì dùng sức mà cái chăn nhăn nhúm lại, “Sao tôi với anh lại ngủ cùng một chỗ? Sao…”
Sao quần áo cậu lại bay sạch……
Nghiêm Qua cũng không để tâm, anh đứng dậy xuống giường, cả người trần trụi nhẵn bóng, da thịt màu đồng, đường cong phía dưới lộ hoàn toàn trước mặt Tô Tần. Cái mông vểnh, vòng eo thon, trên người không có sứt sẹo gì.
“Khoan đã….” Nhận ra mình đang nhìn cái gì, Tô Tần quay đầu đi chỗ khác, vẻ mặt tràn đầy khó tin, “Sao anh không mặc quần áo!”
Nghiêm Qua ồ một tiếng, chậm rãi nhặt cái quần lót tứ giác lên mặc, sau đó lại cúi người mặc chiếc quần đùi, “Hôm qua nhóc uống say, anh thấy khóc sướt mướt nên an ủi một chút.”
An ủi?
Yết hầu Tô Tần giật giật, đưa mắt nhìn đống giấy vệ sinh bị ném vào thùng rác, căn phòng còn lưu lại vị đạo dâm mỹ, nói rõ an ủi kia có nghĩa gì.
Mặt Tô Tần trắng bệch, hé miệng nửa ngày mới cất được thành lời: “Vì, vì sao?”
“Cái gì vì sao cơ?” Nghiêm Qua không hiểu hỏi lại, lấy thuốc và bật lửa từ trong túi ra, vừa châm thuốc xong, một chiếc gối từ xa bay tới.
Anh giơ tay đỡ lấy, nhíu mày nói: “Nếu tinh thần nhóc tốt như vậy, hay là chúng ta làm thêm hiệp nữa.”
Tô Tần nghiến răng ken két, cậu ngồi dậy mặc áo, ngón tay run run, chiếc áo phông phải mấy lần mới mặc vào được, muốn vén chăn ra mặc quần, nhưng lại không đủ dũng khí.
Nghiêm Qua thấy cậu hồn bay phách lạc, đành quay đầu nhìn ra ngoài cửa: “Anh không nhìn được chưa?”
Tô Tần nhanh chóng xuống dưới tìm quần mặc vào. Mặc quần áo xong xuôi, cậu lắp bắp hỏi: “Có.. có làm đến bước kia không?”
Nghiêm Qua nhếch môi cười, cũng không trêu chọc cậu, lười biếng nói: “Yên tâm, không làm tới bước cuối.”
Tảng đá trong lòng Tô Tần rơi xuống, cậu lấy lại tinh thần, nói: “Anh ra ngoài đi.”
“Hể?”
“Anh ra ngoài đi!” Cậu đi tới đẩy người đàn ông kia ra khỏi cửa, đối phương cao to, khí lực cũng lớn hơn cậu nhiều, đẩy nửa ngày mà chẳng dịch đi được chút nào.
Nghiêm Qua không vui hỏi: “Nhóc báo đáp ân nhân như thế hả?”
“Ân nhân?” Hình tượng thiếu niên an tĩnh trầm ổn của Tô Tần thiếu chút nữa vỡ tan, cậu cất cao giọng, sau đó cố gắng đè xuống: “Anh làm loại chuyện này với tôi, giờ còn nói… anh là ân nhân?”
Nghiêm Qua tỏ vẻ khó hiểu hỏi: “Không phải cậu thích đàn ông sao?”
“Hử?” Lần này đến phiên Tô Tần trợn tròn mắt.
“Đàn ông.” Nghiêm Qua suy nghĩ một chút nói: “Thường Dịch, hôm qua nhóc gọi tên người này, không phải tên đàn ông sao?”
Tô Tần ngẩn người ra, mất nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại, mãi đến khi Nghiêm Qua quơ quơ tay trước mặt mới chậm chạp nói: “Tôi.. kêu tên người này?”
“Ừ!” Nghiêm Qua gật đầu, “Còn gọi rất nhiều lần, vừa khóc vừa gọi.”
Nói xong anh nhếch môi cười đến vô lại: “Lúc lên-đỉnh cũng gọi.”
Tô Tần cắn môi dưới, viền mắt đỏ lên, Nghiêm Qua thấy thế thì giật mình, đành phải dỗ dành: “Được rồi được rồi, không nhắc tới chuyện này nữa.”
Tô Tần mặc kệ anh, vòng qua người đi vào toilet. Nghiêm Qua nhìn bóng lưng gầy yếu kia, thẳng đến khi đối phương vào toilet, rầm một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại.
Tiếng nước chảy vang lên, rào rào, át đi tiếng của cậu.
Nghiêm Qua đứng bên ngoài đợi một lúc, rốt cuộc không nhịn được tới gõ cửa: “Này, em không sao chứ?”
Không có ai trả lời, tiếng nước chảy rào rào, không hiểu sao anh lại cảm thấy nôn nóng.
“Này” Nghiêm Qua tức giận dập thuốc, “Đừng nghĩ quẩn đấy nhé?”
Vẫn không có ai trả lời, Nghiêm Qua bắt đầu khẩn trương, anh hỏi: “Còn không lên tiếng là anh đi vào đấy?”
Nói câu này xong lui về phía sau mấy bước, nhấc chân lên định đạp cửa, lúc này tiếng nước ngừng, cửa từ từ được mở ra.
Tóc ướt nước bết trên trán, Tô Tần lấy khăn lau mặt, ánh mắt hờ hững liếc nhìn Nghiêm Qua, sau đó đi dép ra phòng khách.
Nghiêm Qua nhìn vào phòng tắm một lúc, hình như cậu ấy vừa mới tắm qua.
“Này, anh là Nghiêm Qua.” Nghiêm Qua cất tiếng rồi theo đuôi Tô Tần đi vào phòng khách, ngưng một chút nói tiếp: “Xin lỗi.”
Tô Tần dừng bước, vừa lau tóc vừa quay lại nhìn anh.
Vẻ mặt Nghiêm Qua có chút không tự nhiên, “Anh không nên tự ý.. Nói chung là xin lỗi.”
Tô Tần quay đầu ngồi xuống sô pha, cậu cúi đầu lau tóc một lúc, sau đó kéo khăn mặt xuống nắm trong tay.
“Thường Dịch… là người từng qua lại với tôi.”
Chuyện này cậu chưa từng kể cho ai nghe, không biết nói thế nào, càng không thể nói ra. Thế nên lúc chia tay, cho dù tim đau thắt, nhưng cậu cũng chỉ biết giữ kín trong lòng, không thể nói cho ai nghe.
Có lẽ bởi vì Nghiêm Qua vô tình nhìn thấy bí mật này, nên cậu mới nói ra, nói rồi lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm.
“Chúng tôi quen nhau ba năm, chia tay cách đây một tháng.”
“Vì sao?” Nghiêm Qua hỏi.
“Vì anh ấy muốn đến Bắc Kinh, tiếp quản công ty của cha.” Tô Tần nhắc lại lý do của anh, lý do thật sự là gì? Cậu không biết cũng không hỏi.
“Đây mà cũng gọi là lý do?” Nghiêm Qua cảm thấy khó hiểu, “Bởi vì yêu xa? Bởi vì công việc bận rộn?”
“Nhà họ giúp đỡ tôi.” Tô Tần lại đưa khăn lên lau tóc, để cái khăn che đi vẻ mặt mình, chỉ còn lại tiếng nói bình thản, tựa như đang kể chuyện người khác, “Nếu không có Thường gia, tôi không có điều kiện để học lên. Tôi không giúp được gì, nên cũng không muốn cản trở.”
Cho nên người kia nói thế nào thì là thế đó. Phần ân tình này, vốn không thể hồi báo.
Nghiêm Qua không lên tiếng, anh nhìn Tô Tần thật lâu, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
“Anh đi đây.”
“?” Tô Tần ngẩng đầu, “Không phải anh muốn…”
Cậu còn nhớ anh ta muốn thuê phòng chung.
Nghiêm Qua mở cửa, ánh dương ngoài kia chiếu tới, xua đi không khí lạnh lẽo trong gian phòng.
“Tại cảm thấy nhóc phiền toái.” Nghiêm Qua chậm chạp nói: “Trực giác nói cho anh biết, anh ở chung với nhóc chính là tự rước họa vào thân.”
Bởi vì ghét phiền toái, nên đòi một lời khen, ghét quan hệ khách sáo và giả tạo, nên từ chối một công việc rất tốt.
Hai năm trước anh bắt đầu trở thành một người thất nghiệp, nhận mấy công việc bán thời gian, tuy không thu được nhiều tiền, chỉ đủ nuôi sống bản thân, nhưng lại tự do tự tại.
Tô Tần ồ một tiếng, đứng dậy cầm khăn đi vào phòng trong. Nghiêm Qua quay đầu nhìn cậu một cái, bóng tối lại bao trùm căn phòng nhỏ, bóng người kia khảm vào tĩnh lặng.
“Rầm”
Không hiểu sao trong lòng lại thấy buồn bực, hắn cố đè nén xuống, đóng cửa lại, sải bước đi.