Chương 3: Chương 3

Đối với lời khen của Lưu Bị, Tô Tần cũng không tỏ vẻ kiêu ngạo. Trong suy nghĩ của cậu, muốn thay đổi số phận thì phải tự mình cố gắng. Dựa theo quan niệm của người Trung Quốc, đến trường, đi thi, tốt nghiệp đại học xếp loại giỏi, sau này con đường công danh sẽ thuận buồm xuôi gió, tương lai sẽ vô cùng sáng lạng.

Trình độ học vấn cao nghĩa là tiền lương cao, tiền lương cao nghĩa là có thể nuôi được người trong nhà, ý nghĩ này đã ăn sâu trong tâm tưởng của Tô Tần. Lúc cậu rời quê lên thành phố học, hầu như tất cả người trong thôn đều đi ra tiễn. Ngồi máy kéo của trưởng thôn đi tới bến xe, từ bến đi vào khu nội thành, sau đó lại ngồi xe lửa, đến Nam Thành mất tổng cộng hai ngày, cậu ngồi ghế cứng, lúc xuống xe mông ê ẩm đau, chỉ có thể nói một thân bụi bặm vượt xa xôi ngàn dặm.

Cậu muốn thay đổi cuộc sống của mình, thay đổi cuộc sống của cả gia đình, có tiền là có thể đưa cha mẹ ra khỏi thôn trang nhỏ, hai em trai sẽ không phải bước tiếp con đường khó khăn cậu từng đi qua, ít nhất sẽ không phải ngồi học trên chiếc máy cày, ăn đồ dính cát đất, quần áo của mẹ cũng sẽ không lấm lem bùn.

Không có hậu thuẫn, không có quan hệ cũng chẳng có tiền, những gì cậu có thể làm là dựa vào thành tích của mình, phải có thành tích ưu tú thì Thường gia mới tiếp tục giúp đỡ, cho đến lúc cậu có thể dựa vào chính sức mình, cậu phải cố gắng nhiều, thật nhiều hơn nữa, khi ấy có thể nắm chắc vận mệnh mình trong tay, thậm chí còn cả vận mệnh của những người khác.

Sắc trời mờ tối, đèn đường bắt đầu sáng lên, những ngọn đèn chiếu sáng khu phố nhỏ. Nơi đây không thể nhìn thấy sao, đường đi bộ uốn quanh, ánh đèn lấp lánh tựa dải ngân hà.

Tô Tần bị Lưu Bị chuốc mấy chén, cậu bắt đầu thấy chóng mặt. Cậu không uống rượu, ngày bé cậu từng thử rượu nếp, nhưng đã quá lâu rồi, không thể nhớ vị rượu ngày ấy.

Những sinh viên này cũng không có nhiều tiền, chỉ gọi mấy món rượu bia tầm thường, nhưng Tô Tần uống nửa chai đã bắt đầu choáng váng, đầu đau nhức, cồn rượu xộc lên, mặt đỏ bừng.

Cậu nghiêng người dựa vào vai Lưu Bị, nghe cậu ta nói giỡn cùng vài người khác, thi thoảng Lưu Bị quay đầu liếc nhìn Tô Tần, vỗ vỗ mặt cậu hỏi: “Say à?”

“..Ừ..” Mãi sau Tô Tần mới trả lời, hiển nhiên phản ứng bắt đầu ngưng trệ.

Dáng Tô Tần hơi gầy, chân nhỏ tay nhỏ, mái tóc rất đen, đôi mắt trong suốt, gương mặt gầy gò, cằm hơi nhọn, thoạt nhìn rất thanh tú. Mà lúc này đây mặt cậu ửng đỏ, ánh mắt mông lung, so với mọi khi càng thêm xinh đẹp, không khỏi thu hút ánh nhìn người khác.

“Tô Tần?” Lưu Bị cảm thấy không ổn, đưa tay nâng cậu lên, tay kia sờ lên gương mặt cậu, “Sao nóng vậy.”

Trương Dũng Nghĩa uống hết chai thứ ba, mặt cũng đỏ rực lên, hai mắt sáng rõ, quay đầu nói: ‘Thằng nhóc này yếu vậy.”

Cậu là được Lưu Bị kéo tới, vì không học cùng khoa nên không thể mặc kệ. Lưu Bị kéo Tô Tần lại gần, đang định đưa nước hoa quả cho cậu uống, không nghĩ cậu lại đột nhiên ngẩng đầu, môi chạm vào gương mặt Lưu Bị, cậu làu bàu vài tiếng, Lưu Bị nghe không ra.

“Để tôi đưa cậu ấy về..” Thấy Tô Tần có vẻ buồn ngủ, Lưu Bị thở dài nói với Trương Dũng Nghĩa.

Trương Dũng Nghĩa đang mải mê nói chuyện với Trần Miểu, đâu còn để ý đến hai người, không quay đầu lại chỉ phất phất tay.

Đúng là trọng sắc khinh bạn! Lưu Bị rủa trong lòng, sau đó đứng dậy đỡ Tô Tần lên, nửa tha nửa ôm hướng ra ngoài.

Đèn mới lên, cái nóng ban ngày đã giảm dần, gió đêm mang theo hơi lạnh.

Bốn phía xung quanh còn rất náo nhiệt, những cặp tình nhân, người nhà, dắt tay nhau xuống phố tản bộ, Lưu Bị ôm con ma men vào lòng đi giữa phố có chút không hợp, may mà Tô Tần say rượu cũng khá ngoan, không ầm ỹ làm loạn, chỉ tựa đầu vào người Lưu Bị, nũng nịu như một đứa trẻ con.

Lưu Bị đẩy đầu cậu ra mấy lần, hỏi: “Nhà cậu ở đâu?”

Tô Tần khẽ nói vài tiếng, sau lại cọ vào người Lưu Bị. Hô hấp nóng rực phả vào cổ, Lưu Bị nổi da gà, gặng hỏi con ma men: “Tô Tần? Tôi muốn đưa cậu về, cậu ở đâu?”

Lúc này mới nghe rõ hơn một tí, Tô Tần thì thào: “Bắc Đồng.”

“Gì cơ?”

Lưu Bị cúi đầu xuống nghe, nhiệt khí phả vào khiến cái tai phiếm hồng, hỏi đi hỏi lại ba bốn lần, rốt cuộc cũng nghe rõ lời người kia nói —— Số 212, đường Bắc Đồng.

Vì không rõ đường kia ở đâu. Lưu Bị giơ tay vẫy một chiếc taxi tới, vất vả lắm mới nhét người kia vào trong xe, sau đó đóng cửa lại nói địa chỉ.

Xe tới đường Bắc Đồng, Lưu Bị đỡ Tô Tần xuống, nhìn thấy trước ngõ nhỏ có người đang đánh nhau.

Đèn đường đặt rất thưa, đi đến giữa hai ngọn đèn, dưới bóng tối có một đám người đang đánh nhau, vài người vây xung quanh, cái bóng chiếu trên vách tường có vẻ dữ tợn.

Bắc Đồng là một con phố cũ, nhà cửa xung quanh đều xây từ thời xưa, đường cũng vắng xe cộ. Phía trước có một căn nhà cũ mở cửa, trước thềm có mấy người phụ nữ đang nói chuyện với nhau, trong bóng tối có chút không rõ ràng.

Lưu Bị tiến lên hỏi thăm địa chỉ, một người trong số đó chỉ đường cho cậu, thế nhưng nếu muốn đến nơi, phải đi qua cái đám người kia.

Trong lòng thầm mắng xui xẻo quá, cậu đành đi sát mép tường, Tô Tần hết lần này đến lần khác cọ vào người khiến bước đi trở nên khó khăn, vừa đi được vài bước thì đã có người gọi lại.

“Này!”

Giọng người kia trầm trầm đầy từ tính, vang lên từ phía sau lưng, tiếng bật lửa ken két. Lưu Bị quay đầu, tàn thuốc đỏ ánh lên trong đêm tối, người kia khẽ nhả khói hỏi.

“Cậu là ai vậy? Sao lại đi cùng em ấy?”

“Em ấy?” Lưu Bị đưa mắt nhìn Tô Tần, “Hai người quen nhau?”

Người kia tiến vài bước về phía trước, không hiểu sao Lưu Bị cảm thấy áp bức. Bóng đen dưới chân mỗi lúc một lớn hơn, bàn tay cầm thuốc của người kia chỉ về phía Tô Tần, “Em ấy ở thuê chung phòng với tôi.”

Lúc này Lưu Bị mới nhìn rõ người kia: Áo ba lỗ màu trắng có một vết máu, mặc quần đùi đi biển, chân xỏ đôi dép tông. Tóc trên trán hơi dài, che đi đôi mắt, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi cao và đôi môi mỏng.

“Hai người ở chung?” Lưu Bị vừa thở phào vừa khẩn trương, cậu nhìn đám người kia đã chạy đi, lắp bắp muốn nói rồi lại thôi.

Như đoán được suy nghĩ của cậu, người đàn ông kia cởi chiếc áo ba lỗ ra lau mặt, sau đó nhét vào trong túi quần nói: “Chỉ là mấy tên côn đồ không có mắt mà thôi, chuyện này cũng không thường xuyên diễn ra.” Nói rồi anh ta nhìn về phía Tô Tần, “Em ấy làm sao vậy?”

“Uống say”, người Lưu Bị có chút mỏi, may là còn chút khí lực, dù sao cũng đỡ cậu ấy lâu như vậy. Người đàn ông kia đưa thuốc lên miệng ngậm, dáng vẻ có chút lưu manh, đưa tay ra đỡ lấy Tô Tần.

“Hai người là bạn học?”

“Ừ.” Lưu Bị xoa xoa vai, “Hai người ở đâu?”

“Ở phía trước.” Người đàn ông ôm gọn Tô Tần, sau đó bước về phía trước, “Tới ngồi một lúc không.”

“Không được.” Lưu Bị lấy điện thoại ra nhìn, bây giờ về còn có thể đi tăng hai.

“Tôi đi đây, giao người cho anh đấy.” Lưu Bị nhìn Tô Tần đang mơ màng, có chút không yên tâm hỏi: “Hai người thực sự quen nhau sao?”

Người đàn ông kia nhìn cậu, “Em ấy tên Tô Tần.”

Lưu Bị cuối cùng cũng gỡ được tảng đá lớn trong lòng, cậu gật đầu, xoay người đi theo hướng khác.

Tô Tần đang mơ màng nhưng vẫn nghe thấy tiếng người nói bên tai, líu ríu líu ríu, cậu đưa tay lên muốn xua âm thanh kia đi, tay lại bị người khác nắm lấy. Ngọn đèn trước mặt có chút mờ mịt, ánh đèn lờ mờ trong đêm tối, có người ôm lấy cậu, cái ôm ấm áp của người kia hòa cùng gió đêm lành lạnh khiến cậu cảm thấy thoải mái, chỉ là còn chưa kịp an giấc ngủ, người kia đã sờ tới sờ lui trên người cậu.

“Nào…” Người này đang làm gì? Tìm đồ? Hay là ăn trộm?

Mí mắt rất nặng, không mở được ra, chỉ nghe thấy thanh âm người kia trầm thấp: “Chìa khóa đâu? Chìa khóa phòng ở đâu rồi?”

“Trong cặp…” Tô Tầm tốt bụng nói.

Người đàn ông kia đặt cậu xuống, Tô Tần dựa vào cửa, thấy cánh cửa mát lạnh, liền dán gương mặt nóng bừng của mình lại gần.

Nghiêm Qua tìm thấy chìa khóa xong ngẩng đầu lên, liền thấy một màn hay như thế. Cậu bé này giống như con rùa đen ghé vào cánh cửa, cái đầu nghiêng nghiêng vẹo vẹo còn cười khúc khích.

Nghiêm Qua ngậm thuốc cười một tiếng, đứng lên đỡ lấy người kia, sau đó mở cánh cửa ra.

Cửa vừa mở anh liền tìm công tắc đèn, bóng đèn nhấp nháy vài cái mới sáng rộ lên. Căn phòng được quét dọn sạch sẽ, so với lúc anh ở bừa bừa bộn bộn thì hoàn toàn bất đồng.

Nghiêm Qua dập thuốc, ném ra ngoài cửa, sau đó đóng cửa lại, ôm người tiến vào phòng ngủ.

“Nóng..” Tô Tần bắt đầu giật giật, vừa bị ném xuống giường đã cong người lên.

Nghiêm Qua nhìn hai bên trái phải, anh mở cửa sổ phòng ngủ ra, sau đó lại mở cửa sổ phòng khách. Gió đêm lách mình qua ô cửa, man mát nhẹ dịu, nhưng vẫn không đủ để xua tan cái nóng. Anh lại đi vào phòng ngủ nhỏ, lấy ra một cái quạt cũ kỹ dưới đống đồ hỗn loạn rồi mang trở về phòng ngủ chính, cắm điện, đặt quạt hướng về phía giường.

Cánh quạt xoay tròn, gió bắt đầu thổi qua, vạt áo Tô Tần theo đó mà phiêu động, tóc trên trán cũng bay bay.

Bởi vì tóc bay trên trán có chút ngứa, Tô Tần giơ tay lên gãi gãi vài cái, Nghiêm Qua thấy buồn cười, đi tới cởi giày cho cậu, sau đó đẩy cậu nằm dịch vào trong giường.

“Anh đối với nhóc tốt như vậy, nhóc nên biết ơn một chút.” Nghiêm Qua nói rồi cười cười, định đi vào phòng ngủ bên cạnh, tính ngủ lại đây.

Nhưng vừa đi tới cửa, người trên giường bắt đầu không yên, lúc này đây dường như đang khóc.

Anh ngạc nhiên quay đầu, đèn phòng ngủ không bật, ánh đèn ngoài kia chiếu qua bệ cửa, Tô Tần cuộn người lại, chôn mặt vào đầu gối khẽ nức nở.

Nghiêm Qua do dự một chút, sau đó đi tới lật người kia lên, ngoài ý muốn phát hiện Tô Tần đang mở to mắt, nước mắt rơi xuống đầu gối ướt một mảnh.

“Nhóc.. tỉnh à? Tỉnh hay không vậy? Nghiêm Qua có chút mơ hồ, nói thật thì Tô Tần đột nhiên trợn tròn mắt có chút ghê người.

Tô Tần không trả lời anh, chỉ chun mũi, ánh mắt đờ đẫn nhìn lên trần nhà, giữ nguyên tư thế này không nhúc nhích.

Nghiêm Qua quơ quơ tay trước mặt cậu, Tô Tần trừng mắt nhìn, nước mắt lại lặng lẽ rơi.

“Thường Dịch…” Yết hầu cậu giật giật, nhíu mày gọi một cái tên.

Nghiêm Qua ngẩn người.

Nói thế nào nhỉ, lúc Tô Tần gọi cái tên này, vẻ mặt vô cùng thống khổ, giống như vừa khẽ cất tiếng đã bị hàng vạn cây kéo đâm mạnh vào. Lông mi dài run run, cái miệng nhỏ giật giật, nghẹn ngào không cất lên thành lời.

Cậu ợ rượu, sau đó ánh mắt dừng trên người Nghiêm Qua.

Nhìn nửa ngày, cậu vươn tay sờ lên gương mặt người đàn ông kia, đầu ngón tay vô lực, lại mang theo vài tia lưu luyến.

“…Đau quá.” Sờ đến chỗ râu ở dưới cằm, tay cậu dừng lại.

Nghiêm Qua hơi hé răng, nắm lấy cổ tay cậu rồi cúi người xuống hôn.

Môi chạm môi, Tô Tần ngây ngô kêu một tiếng, đầu lưỡi người kia thừa dịp mà chen vào, môi lưỡi dây dưa, mùi rượu nồng lên khiến con ngươi Nghiêm Qua tối sầm lại.

“Thường Dịch là ai?” Anh tò mò hỏi.

Tô Tần không trả lời, vẻ mặt có chút khó hiểu và nghi ngờ. Nghiêm Qua vươn tay cởi khuy áo cậu, râu cọ xuống cái cổ mảnh.

“.. Đau” Tô Tần giãy dụa một chút, nơi mềm yếu giữa hai chân bị người đàn ông kia nắm lấy.

Nghiêm Qua liếm mép, môi vẽ một nụ cười: “Khổ vì tình sao? Nhóc em dáng không tệ, anh đây đành cho nhóc hưởng phúc lợi miễn phí. Mai tỉnh dậy cũng không cần cảm ơn anh.”