Chương 52: Những người đồng đội mới

Chiều tối ngày hôm sau

Mặt Trời trên Việt Nam Quốc Đảo gần tắt cũng là khi tất thảy học viên 3 khóa trong học viện Thăng Long chuẩn bị cho đêm Tết Trung Thu, là một ngày rằm vào mười lăm tháng tám âm lịch hàng năm. Học viện ngày này hàng năm sẽ tổ chức, vui chơi nhảy múa, chấm điểm và rước lồng đèn, không thể thiếu được tiết mục phá cỗ Trung Thu nằm ở cuối cùng, thường lệ khu luyện tập rộng lớn mọi khi để học viên sử dụng sẽ được dọn dẹp sạch sẽ để lấy không gian tổ chức sự kiện. 

Trong khi người ta tấp nập chuẩn bị cho đêm Trung Thu dưới sân, Trần Tuấn Vũ hắn đang vất vả chống lại cơn đau nhức tái phát từ vùng bụng và bả vai, hắn được bác sĩ cảnh báo cơn đau có thể tùy lúc mà đến cho tới khi hắn khôi phục được phần lớn, đi đâu cũng phải nhẹ nhàng để tránh bục chỉ, cùng với dải băng luôn cuốn nửa vòng trên cổ đỡ lấy cánh tay què khiến hắn khó chịu vô cùng. Từ khi trở về học viện lúc sáng hắn toàn thời gian cả ngày một mình ở phòng ký túc xá, khi không ngủ cũng sẽ là ngồi tu luyện hấp thụ linh khí trời đất.

"Đệch mợ cũng may hốt được ít Linh Đan phục hồi của Trương Quỳnh phu nhân đưa cho, không thì lão tử phải trở thành Dương Quá mất."

Hắn vừa nói vừa thở hổn hển, đau đớn là vậy nhưng hắn chưa từng trách bản thân ngu dốt khi đâm đầu vào Võ Đài, suy nghĩ của hắn là trong nguy hiểm luôn có cơ hội, và lần này may mắn đã đứng về phía hắn khi vừa rèn luyện được bản thân lại còn thu được không ít bài học sinh tử, chuộc được hai người quan trọng với hắn và một tên thuộc hạ rất được việc.

"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa phòng 815 hắn đang ở.

"Vào đi ạ!" Hắn ngồi trên giường đánh tiếng ra phía cửa.

"Cạch!"

Hai bóng hình nữ nhân quen thuộc trước mắt, "cô chủ nhiệm" cùng "chị nuôi" hắn chứ đâu ai xa lạ.

"Anh Thư, Ánh Ngọc, hai nàng sao biết ta đã về?" Vũ tuy thắc mắc nhưng đôi mắt hắn ánh lên sự vui vẻ.

"Ngươi đi đâu trong học viện cũng có người nhìn thấy hết nhé, mà ngươi có đau không?" Anh Thư đôi mắt long lanh nhìn thương thế của hắn mà chua xót.

Ánh Ngọc rưng rưng nhìn hắn mà không nói thành lời, tên thanh niên còn quá trẻ này đã phải trải qua những gì cơ chứ?

"Đương nhiên là đau lắm chứ!" Hắn trưng ra cái bộ mặt ủy khuất tựa như một nữ nhân yếu đuối.

"Cái tên đáng ghét này, ta cho ngươi biết thế nào là đau." Ánh Ngọc lại gần véo má hắn như một đứa trẻ.

"Ui da... Đợi khi ta bình phục, thằng em ta sẽ không tha cho hai nàng!"

"Chị em ta là đang chờ cái ngày đó nha." Anh Thư chủ động thơm vào má làm hắn cực kỳ bất ngờ, mái tóc nàng phảng phất hương thơm làm nhịp tim hắn đập nhanh tới nỗi muốn vỡ lồng ngực.

"Đi, xuống dưới kia chơi!" Ánh Ngọc kéo tay hắn đứng dậy.

"Đi đâu? Nàng là đang đùa đúng không?" Vũ đưa ánh mắt cầu xin.

"Ngươi phải đi, thiếu ngươi bọn ta không vui." Đến lượt Anh Thư cũng giúp một tay đẩy hắn ra ngoài cửa.

"Huhuhu... Ép người quá đáng..."

...

Trong khi đa số các học viên khác đang ở khu tổ chức sự kiện để vui chơi nhảy múa, giao lưu võ thuật các thứ thì vẫn có những con người hướng nội chỉ thích một mình một góc, có người thì đi hẹn hò, có người lại trốn ra ngoài phố đi chơi... Vũ không ngoại lệ khi hắn đang ngồi đánh bộ bài anime ở chòi trên sân học viện, phần sân tuy không quá rộng lớn nhưng được đầu tư xây dựng những chiếc chòi để học viên có thể nghỉ mát hoặc ngồi ôn bài rất tiện lợi.

Vũ không rảnh đánh bài một mình, xung quanh hắn còn có các bóng hồng xinh đẹp mà ban nãy đẩy hắn xuống sân chơi.

"2 cơ!" Thùy Linh bắt bài của Vũ.

"Ba đôi thông, hahaha!" Hắn cười sảng khoái vì bắt bài được người đẹp.

"Không chịu không chịu, ván mới!" Thùy Linh lại tiếp tục đòi chơi thêm ván nữa, nàng tự nhủ phải thắng được tên gian xảo này một ván mới đã.

Bốn người một nam ba nữ cứ vậy chơi hết ván này qua ván khác, ngoài mặt thì mắng mỏ hắn bỉ ổi vô liêm sỉ nhưng trong lòng các nàng vui vẻ biết bao nhiêu.

...

Ngày hôm sau

"Chào các thầy cô, các anh chị."

Tiếng chào của Vũ trên phòng hội đồng học viện, hắn thấy kỳ lạ vì đặc biệt còn có thêm vài người lạ mặt có lẽ là học viên khóa trên. Đáng ra hắn lên lớp học như thường lệ nhưng vừa vào lớp lại bị các thầy cô gọi tới đây.

"Thanh niên này lại đi gây sự với ai rồi? Mà thôi giới thiệu với em đây là những học viên năm cuối trong đội tuyển sắp tới sẽ cùng nhau thi đấu liên học viện." Hiệu phó Trần Bích Ngọc đưa tay giới thiệu cho hắn về 4 học viên đang ngồi bên cạnh.

"Chào em, anh là Kim Luyện thủ lĩnh của băng Thất Kiếm, hôm nào rảnh tới băng anh đấu kiếm giao lưu." Một thanh niên cao gầy nhưng mà đẹp trai tới bắt tay với Vũ.

"Chào anh, em là Tuấn Vũ tân sinh học viện, có gì anh chỉ bảo." Hắn cũng niềm nở bắt tay lại, thầm toát mồ hôi vì có tên con trai gạ mình "đấu kiếm".

Một thiếu nữ xinh xắn ba vòng đầy đặn tới bắt tay với hắn: "Em Vũ đúng không? Chị là Nhã Uyên thủ lĩnh của băng Đom Đóm, tay em bị sao thế kia?"

"Em đi chơi bị ngã thôi, có gì chưa biết chị bảo em nhé." Hắn bắt tay lại với Nhã Uyên xinh đẹp.

"Chị là Hồng Hạnh thủ lĩnh của băng Bạch Liên, nghe nói em đánh Đạt Vina đúng không?" Một thiếu nữ xinh đẹp khác tới bắt tay với Vũ. 

"Rất vui được gặp chị, chuyện đấy em chỉ tự vệ thôi mà." Hắn bắt tay nàng rồi cười hề hề như đang vô tội.

"Haha có sao đâu, chị cũng ghét thằng đấy mà, nó có đụng tới em thì bảo chị một câu nha." Hồng Hạnh tươi cười với hắn.

"Vậy mà em cứ tưởng chị muốn tính sổ em hihi..." Hắn cười lại với nàng.

"Bà đấy lầy lội đôi khi cũng nóng tính lắm, anh tên Quang Huy thủ lĩnh băng Sệ Vinh, học viên năm cuối giống ba người kia, rất vui được gặp em." Thanh niên cuối cùng trông khá thư sinh lịch lãm bắt tay với hắn.

"Rất vui được gặp anh, mong thời gian sắp tới được anh chỉ bảo nhiều điều." Vũ niềm nở bắt tay lại Quang Huy.

Sau khi các học viên tự làm quen, Bích Ngọc nói tiếp với Vũ: "Chắc em Tuấn Vũ cũng đã biết bản thân được giao trọng trách đi thi vì điều gì rồi chứ?"

"Ý cô nói là giả kim thuật?" Hắn hỏi lại Bích Ngọc để xác nhận.

"Đúng vậy, hội đồng đã tuyển chọn rất nhiều người nhưng chỉ có cậu là ổn áp nhất."

"Vậy là hôm nay cô chỉ gọi em xuống gặp mọi người trong đội thôi đúng không?"

Bích Ngọc nhìn cánh tay bó bột của hắn mà thở dài, nàng tiếc nuối trả lời: "Hội đồng tính để cậu cùng mọi người tập luyện dần cho quen, nhưng mà lại dính chấn thương như vậy đành để cậu nghỉ ngơi một thời gian vậy. Lúc rảnh rỗi tranh thủ ôn kiến thức nhiều vào đi nhé."

"Hihi đây là tai nạn bất ngờ xảy đến thôi, em cũng đâu có muốn bị như vậy." Hắn cũng giả vờ tiếc nuối.

"Cậu không cần phải quá áp lực bản thân về chuyện tu vi hay đánh nhau trong kỳ thi sắp tới, đã có 4 anh chị ở đây lo, chỉ cần cậu làm tốt phần kiến thức là học viện rất vui mừng rồi."

"Cô yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức!"

"Cấm cậu đi lang thang ngoài học viện nữa nhé, xảy ra chuyện gì đến lúc khó giải quyết lắm, bây giờ cậu về lớp đi, còn 4 anh chị này đi theo tôi huấn luyện."

"Dạ vâng." Vũ gật đầu rồi quay về hướng giảng đường.

Từ ngày hôm ấy là chuỗi ngày dưỡng thương của hắn, lặp đi lặp lại những hành động như lên lớp ngủ, học xong lại thầm lặng đi hẹn hò với ba cô người yêu, đêm về lại ngồi tu luyện cho tới sáng, hắn cảm thấy cứ sống như vậy thật hạnh phúc và yên bình, việc gì phải tập luyện rồi đấu tranh cơ chứ?