Chương 44: Quyền Vương

"Chú Toản, hai vợ chồng cháu đang tâm sự chú làm vậy mất cảm xúc quá đi."

Vũ nhìn gã đàn ông mới tới đưa ra bộ mặt ủy khuất như vừa chịu cái gì oan ức lắm không bằng. Vy Ái thấy người đến cũng vội vàng buông hắn ra tính chuồn đi nhưng tay hắn đã nắm tay nàng lại thật chặt.

"Vợ...vợ chồng cái gì cơ?" Gã Toản hỏi lại như sợ đang nghe nhầm, con mẹ nó thằng này lấy vợ hồi nào nhỉ.

"Có thể chú chưa biết, đây là Vy Ái vợ sắp cưới của cháu, đợi cháu thắng hai trận nữa đi, Kẻ Thách Đấu này sẽ đưa nàng ra khỏi đây." Hắn rất tự tin nhưng mà không rõ là có sống được qua hôm nay hay không.

"Ặc, thôi được rồi, ta vào là bảo cậu sắp tới giờ thi đấu, mặc áo vào chuẩn bị ra sân thôi."

Gã quay đầu bước về phía đường hầm, tính vào đây để nhắc nhở mà không ngờ thằng này còn tán được cả nhân viên của Võ Đài. Thật là thằng nhóc này quá ư khó hiểu.

"Em vào đây lâu chưa, người ta có chèn ép hay gì không?" Vũ đợi gã Toản đi rồi quay sang hỏi Vy Ái.

"Em..em mới vào được 1 năm, người ta cũng chỉ bắt các nữ nhân viên làm mấy việc vặt thôi chứ không chèn ép gì cả."

"Vậy là tốt rồi, bây giờ anh sẽ ra ngoài thi đấu."

"Chúc anh may mắn."

Vy Ái ngại ngùng không biết nói gì chỉ đành chúc như vậy. Hắn cũng hiểu tâm tư nàng chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi mặc áo lên người, sau lưng đeo hai đoản kiếm chéo nhau nhìn quả thực rất ngầu. Hắn tưởng tượng mình chẳng phải rất giống các soái ca nghĩa hiệp trên màn ảnh hay sao?

...

"Trận đấu của Kẻ Thách Đấu và số 77 - Sát Thủ sẽ bắt đầu sau 10 phút nữa, Võ Đài xin phép ngưng nhận đặt cược, kính mời quý khách ổn định chỗ ngồi chuẩn bị xem đại chiến, mời hai vị ra mắt khán giả ạ."

Gã trọng tài hưng phấn thông báo, đã khá lâu gã không được xem trận nào có đấu sĩ cấp Quyền Vương.

Bước ra ngoài đường hầm, thứ đập vào mắt Vũ đầu tiên không ai khác ngoài số 77 đang đứng bên kia sàn đấu, gã sau lưng đeo kiếm và cung tên trông khoa trương hết mức, ngược lại gã ăn mặc kín đáo chỉ hở hai con mắt không khác gì một ninja trên phim ảnh, bản thân Vũ không ngờ lại có ngày phải sống chết đánh nhau với nhân vật hắn chỉ từng thấy qua phim. 

Võ Đài từ bao giờ đã chật kín người không còn chỗ ngồi, tỉ lệ cá cược cân bằng năm mươi năm mươi không ai hơn ai, nếu như Kẻ Thách Đấu được đặt tiền vào là vì sự mới lạ và điển trai thì số 77 lại là sự máu lạnh trong việc kết liễu nhanh gọn, khán giả ở đây chưa từng có ai thấy mặt của số 77, đúng nghĩa một tên sát thủ không lệch đi đâu được.

"Hôm nay xuống tiền cược cho thằng học trò chứ?" Thầy hiệu trưởng Thái Văn Dúi hỏi thuộc hạ trong khi đôi mắt âm lãnh nhìn về phía sàn đấu.

"Thuộc hạ sẽ theo ngài, tháng lương này là phải gỡ lại." Thầy Thái Văn Tinh vẫn còn tiếc 100 củ hôm qua của gã vậy mà một đi không trở lại.

"Hahaha, đừng quên nó là học trò ở học viện Thăng Long mà ra, để ý xem hôm nay lại có binh khí khác rồi."

Vì đối thủ là kiểu người hướng nội nên Vũ cũng không thèm bắt chuyện, chỉ lẩm bẩm suy đi tính lại những gì một sát thủ có thể ra tay với hắn. Bài học về nắm cát vẫn còn đó, trước mắt hắn còn là một sát thủ giết người không từ thủ đoạn thì mấy cái gọi là chơi sạch hay nghĩa hiệp gì đó là vứt cho chó gặm hết.

"Trận đấu bắt đầu."

Vũ bật người lên rút ra song kiếm hướng thẳng kẻ địch mà chém, hắn muốn chủ động thăm dò chứ không đứng im đợi cung tên găm vào đầu, hai đường kiếm sắc bén tưởng chừng có thể chạm vào đối phương vậy mà trong sát na trước mặt hắn đã trở thành hư không.

"Nhanh quá." Vũ thầm kinh hãi vì tốc độ của số 77, hắn biết ngay lúc này sẽ là thời điểm bị phản công nên lách người né theo phản xạ.

"Vút... Xèo xèo." Vũ quay mặt nhìn lại chỉ thấy chỗ vừa đứng đã có một mũi tên cắm xuống đất, quỷ dị ở chỗ một làn khói xanh bốc lên chứng tỏ mũi vừa rồi là có độc tố, thậm chí là nguy hiểm chết người. 

"Vút...keng!" Lần này hắn phản xạ được đưa kiếm chặn đứng mũi tên, liền có thêm mũi thứ hai, mũi thứ ba làm hắn vô cùng chật vật né tránh.

"Dm." Vũ biết như này rất nguy hiểm liền bức tốc phi tới muốn áp sát, động tác né tránh mũi tên thành thục giống như đã hiểu cách bắn làm số 77 có chút bất ngờ. Trong vài giây ngắn ngủi Vũ tiếp cận được làm gã phải rút kiếm ra ứng chiến.

"Keng! Keng! Keng!" Âm thanh của tiếng đấu kiếm vang dội không ngớt, Vũ toát mồ hôi sao lại có thằng vừa giỏi bắn cung lại còn giỏi kiếm thuật như vậy, hai mắt hắn căng hết cỡ để ý từng tiểu tiết đề phòng kẻ thù có lá bài tẩy. Rất nhanh đã thấy tay trái số 77 móc vào túi hòng lấy ra cái gì đó, biết chuyện chẳng lành hắn dồn hết sức đánh bay được thanh kiếm của gã.

"Keng!" Thanh kiếm rơi xuống sàn cùng lúc đó tay phải Vũ chém ngang một đường trước ngực số 77 nhưng gã thân thủ nhanh nhẹn lùi được một bước nên chỉ bị thương nhẹ. Trong tay gã ném ra chiếc phi tiêu xé gió bay đến thẳng mặt làm Vũ bất ngờ, hắn nhanh chóng đưa kiếm lên đỡ nhưng ở khoảng cách quá gần và tay cầm kiếm bên trái không thuận nên lần này may mắn đã đứng về phía kẻ địch.

"Phập." Chiếc phi tiêu trúng bả vai bên trái làm khuôn mặt hắn biến sắc, từ cảm giác đau nhói như bị ong chích hắn biết mình đã trúng độc, không cần suy nghĩ nhiều nhanh chóng lấy viên Linh Đan trong túi quần đưa lên miệng mà cắn nuốt.

"Vút." Lại một mũi tên bay tới, hắn lách qua một bên tránh né rồi thả đi kiếm bên trái vì tay sử dụng đã cầm không nổi, Linh Đan loại rẻ này hắn biết cầm mạng sống không được lâu nên phải nhanh chóng kết thúc trận đấu này.

Số 77 thầm an ủi bản thân vì chiếc phi tiêu duy nhất gã có may mắn đã trúng, việc gã cần làm là câu giờ cho độc tố phát huy nhưng gã cảm thấy tận cùng bất lực vì bắn bao nhiêu cũng không trúng được mũi tên nào, gã lắp mũi tên cuối cùng hòng định đoạt trận đấu nhắm vào Vũ đang lao tới, gã vừa kéo dây lập tức thất kinh vì một thanh đoản kiếm đang bắn tới hướng thẳng đầu gã.

"Keng!" Tiếng va chạm của chiếc cung và thanh đoản kiếm vang lên, rất nhanh theo sau đó là Vũ lao tới tung một cước đá thẳng vào mặt số 77 làm gã vô lực tránh né, đau đớn ngã ra sau trên tay vẫn đang cầm chiếc cung nhưng làm gì kẻ địch cho gã bắn dễ dàng thế, Vũ biết cơ hội không đến lần nữa nhanh chóng tiếp thêm vài cú đấm làm số 77 xay xẩm mặt mày.

"Bốp...hự...bốp...chát."

Một sát thủ chứ không phải võ sĩ Muay Thái có thể đấm tay đôi tốt nên rất nhanh gã bị Kẻ Thách Đấu đấm đá cho mặt mũi sưng vù, hắn triệt để mà đánh một đấu sĩ cấp Quyền Vương đã thắng 30 trận liên tục phải khóc không ra tiếng. Trông như một trò hề nhưng mà thương tích trên mặt con hàng số 77 xem ra mọi chuyện không phải nằm mơ. 

"Bịch!" Số 77 bị hắn ném ra khỏi sàn đấu.

"Hự!" Vũ vất vả cắn nuốt thêm mấy viên Linh Đan rồi gục xuống. Cũng may là hắn có chuẩn bị nhét vào túi quần vì thể lệ Võ Đài không cho đeo nhẫn không gian lên thi đấu.

"Tôi xin thông báo, do số 77 - Sát Thủ bị đánh bay khỏi sàn đấu nên chúc mừng Kẻ Thách Đấu là người chiến thắng."