-A nghĩ ra rồi, máy tính mày nghe này:
+Chiếc nhẫn không gian cấp Huyền Thoại tao đang xài sẽ đặt tên là Ma Cực.
+Chiếc dây chuyền Nguyệt Ấn này tao sẽ đổi tên thành Hắc Linh.
+Đôi găng tay này tao đặt tên là Vệ Long.
+Bộ Áo và Quần tao sẽ đặt là Thánh Kiếm. Để tao tưởng nhớ tới vị Tiến sĩ đấu với tao lúc nãy, ông ta rất vĩ đại.
+Đôi giày này sẽ tên là Kinh Thiên.
-Có màu mè và rắc rối quá không?
Máy tính Z phản biện, Vũ cay cú nhưng vẫn giữ nguyên quan điểm. Bây giờ hắn sẽ thức khuya để trang trí lại mấy món đồ Nguyệt Ấn này. Cái nào cũng màu trắng và thiết kế đơn giản thì thật sự là nó không hợp đôi mắt hắn lắm.
Chỉnh sửa lại mất một lúc lâu, nhưng cuối cùng hắn lại biến tất cả trở thành màu đen. Hắc y chính là thứ mà hắn thấy hợp lý(thật sự hắn rất ngu về thẩm mĩ).
Mệt mỏi lăn ra ngủ lúc nào không hay, năng lượng tràn vào người hắn như nước đổ làm hắn thấy cực phê. Có lẽ từ bây giờ hắn nên lên sân thượng ngủ thật nhiều để hóng ánh trăng.
Trưa hôm sau
Mệt mỏi thức dậy, hắn không nghĩ ra mình lại ngủ trâu bò như vậy, lại cúp thêm buổi học khiến hắn cứ thấy áy náy.
Đi về phòng tắm rửa sạch sẽ, hắn nghĩ đã nghỉ thì phải nghỉ trọn vẹn, suốt cả tháng qua ngày nào cũng ăn hành ngập mồm khiến hắn chỉ muốn chui xuống đất mà sống.
Một mình đi ra khỏi học viện, tâm trạng hôm nay hắn rất tốt, nhưng lại cảm giác có một ai đó bám theo. Vũ nhìn quay lại nhưng không thấy ai, chắc do hắn ảo tưởng.
-Quả nhiên, cậu ta đã có đề phòng, mình phải cẩn thận. Hôm nay cậu ta tự nhiên bỏ ra ngoài, liệu có mục đích gì?
Kẻ bám đuôi không ai xa lạ mà chính là thằng Trung, hắn hôm nay tự dưng bám theo Vũ. Vừa đi vừa giữ khoảng cách và ghi chép một cái gì đó.
Vũ chẳng hay biết mà cứ bình tĩnh rẽ vào một cửa hàng thức ăn nhanh. Hắn ta xem đi xem lại thực đơn rồi nói với cô gái nhân viên:
-Chị cho em một đĩa xoài chua, nhiêu đó thôi.
Cô ta cũng thấy lạ lạ vì khẩu vị của Vũ, nhưng cũng bỏ vào trong chuẩn bị đồ ăn cho hắn. Thường thì người ta sẽ ăn trưa bằng bánh hay gì đó chứ không dị như thằng Vũ.
Trung ngồi bên kia quan sát, cậu ta ngồi uống cafe và giả vờ đọc một tờ báo. Quan sát động tĩnh trong khi Vũ chả biết cái méo gì đang xảy ra.
-Chúc quý khách ngon miệng.
Cô gái kia mang một đĩa xoài ra cho Vũ, trong đầu hắn thầm nghĩ:
-Đùa nhau à? Ít thế? Vậy mà mất tận 50 zip của tao. Chưa kể là có mỗi một miếng dài và vừa ý tao. Xui quá trời.
Hắn vừa nhìn đĩa xoài vừa lắc đầu ngán ngẩm, ra nhà vệ sinh rửa mặt cho đỡ ngáo.
Trung quan sát tất tần tật thái độ của Vũ, cậu ta nhân cơ hội mà trộm miếng xoài rồi bỏ đi ra ngoài. Được một lúc thì Vũ quay lại.
-Đệt. Miếng dài nhất mất tích rồi! Thằng nào gan thế không biết.
Phải biết là hắn rất quý trọng thức ăn, những ngày giảm giá thực phẩm là thiên đường với hắn. Mất một miếng xoài khiến hắn cảm thấy cay cú tột độ, vừa ăn vừa hậm hực.
-Cậu ta tới một cửa hàng thức ăn nhanh, gọi một đĩa xoài chua trong khi chẳng có một người bình thường nào ngáo như vậy. Không lẽ tu luyện cực nhanh là do miếng xoài này? Nhưng nhìn đi nhìn lại nó vẫn quá bình thường. Không lẽ chế độ ăn uống của cậu ta không có gì bí mật sao?
Trung đứng cạnh một gốc cây rồi phân tích, cậu ta luôn hoài nghi về việc tại sao Vũ lại tu luyện nhanh như vậy, hôm nay quyết tâm theo dõi xem bí mật đằng sau là gì.
-Thằng súc vật nào trộm mất của bố mày? Lại còn là miếng dài nhất nữa chứ. Hay có người bám theo mình thật?
Trên đường đi về hắn cứ ngó qua ngó lại, hắn rất ghét kiểu rình mò sau lưng, cực kỳ kì thị bọn chơi bẩn trong khi hắn cũng không khá hơn.
-Thằng khốn nạn, mình mà bắt được là sẽ đá vỡ mồm nó, mình sẽ núp đến khi nào nó xuất hiện.
Hắn trốn bên cạnh gốc cây để rình mò kẻ bám đuôi. Mấy hôm trước hắn mới thuê phòng ở một khu chung cư vắng vẻ, theo kế hoạch thì bất cứ thằng nào đến trước chung cư của hắn đều là kẻ cắp. Vì nãy giờ đường rất vắng nên hắn biết xung quanh không có ai. .
Một lúc sau
Vũ chán nản đứng dậy.
-Chả thấy ai luôn, có khi mình bị ngáo rồi?
Lúc này Trung đang ở một cái cây quan sát xuống, hắn thắc mắc.
-Cậu ta tính làm gì vậy? Ngồi một tư thế suốt cả tiếng đồng hồ. Có khi đấy là cách luyện tập?
Rình mò mãi cũng chán nên hắn đi về học viện, để mà theo dõi được con người kì dị như Vũ thì không có gì nản hơn.
-Chả thấy đứa đéo nào, hôm nay sao đen vậy.
Vũ chán nản bước vào khu chung cư, nhưng có một kẻ không cho hắn đi:
-Cuối cùng cũng gặp được mày!
-Mày là...thằng chó trộm đồ ăn của tao? Đệt mịa mày chán sống hả?
Đứng trước mặt Vũ chính là thằng Nguyễn Phạm Nhân. Lần trước bị Vũ thuê giang hồ đấm cho sấp mặt, đi bệnh viện cả tháng rồi giờ về đây tìm Vũ báo thù.
-Hừm, tao thách đấu với mày. Chơi theo luật rừng.
-Ăn trộm của tao không ngon đâu. Ra bờ sông bố mày bảo!
Hai thằng di chuyển ra bờ sông, lần này Vũ không thể tự tin được, chênh lệch cấp độ như vậy thì hắn có mọc thêm cánh cũng khó mà sống sót.
“Tên: Nguyễn Phạm Nhân
Tuổi: 17
Cấp độ: Chiến binh cấp 5
Sở thích: Làm trùm”
-Đệt mịa mày mang cái gì ra đánh nhau với tao?
Phạm Nhân lên tiếng trước, hắn thấy Vũ mới có Tập sự cấp 7 nên tỏ vẻ khinh bỉ. Hắn sợ địch thủ yếu quá lại mất vui.
-Hừm, mày rủ tao đi tản bộ hay đi đánh nhau vậy? Nhanh lên tao nứng lắm rồi.
Phạm Nhân vẫn đứng im, hắn ta ra luật:
-Theo luật rừng, đánh khi nào chết thì thôi, tao nghĩ mày không sống được qua một chưởng của tao đâu.
-Vậy hả? BÙNG CHÁY!
Từ người của Vũ bùng lên ánh lửa màu xanh dương, Thái Dương Chân Hỏa của hắn có thể điều chỉnh màu theo sở thích, nó giống như hào quang vậy.
-Cái gì? Mày có nguyên tố?
Không đợi Vũ trả lời, Phạm Nhân thần tốc dịch chuyển ra sau lưng Vũ với ý định đấm một cú cực mạnh. Nhưng Vũ vẫn đỡ được, hình như cú đấm đó chỉ để cho vui.
-Tung hàng nóng của mày ra đi, tao đang nứng.
Thấy kẻ địch mỉa mai mình, Phạm Nhân lui ra đằng sau rồi vận động năng lượng, hắn ta gào thét:
-Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!
Cơ thể của hắn từ từ sáng lên, ánh sáng bùng phát ra xung quang chói hết cả mắt Vũ. Cậu ta không ngờ đối thủ lại sở hữu nguyên tố hiếm như vậy.
Nhưng đó chưa phải là tất cả, ánh sáng kia vụt tắt thì một kẻ dị dạng xuất hiện. Vẫn là thằng Phạm Nhân nhưng thân hình giống như cá sấu và đứng hai chân, mặt mũi biến đổi trông rất đáng sợ, sau lưng còn có một cái đuôi dài ngoằng đang ve vẩy.
-HaHa, do hận thù, tao đã trở thành một con quái vật, mày phải vinh dự khi là người đầu tiên chứng kiến.
-Lại có lẩu cá sấu ăn rồi!
Vũ liếm lưỡi thèm khát, cậu ta xông vào đấm Phạm Nhân một cú, nhưng tác dụng thì như ruồi muỗi.
-Mày đang làm gì vậy?
Với thằng Phạm Nhân, đó chỉ là gãi ngứa, hắn ta đấm một phát cực khủng vào bụng khiến Vũ bay ra.
-Nhận lấy!
Vũ còn đang ôm bụng nằm trên mặt đất thì một đống chưởng bay tới, cậu ta đứng dậy:
-Dadadadadadadadada!
Một loạt cầu lửa bắn ra áp trả, từ miệng Vũ tuôn ra loại ngôn ngữ khó hiểu. Các đốm chưởng nhỏ khi gặp nhau đều phát nổ gây ra những hiệu ứng vật lý cực mạnh.