Chương 13: Bán Thần Ma Tộc

Tiến thều thào:

– Do bọn mình không cho chúng nó vay tiền nên chúng nó đánh.

Vũ động viên:

– Nếu nó còn thích vớ vẩn thì cứ bảo tớ. Tớ đánh cho khi nào nó không thể ở nổi cái học viện này thì thôi.

Tên 4 mắt bây giờ mới dám nói chuyện:

– Mình thật sự rất cảm ơn mấy bạn. Nếu không có mấy bạn thì có lẽ hai tụi mình bị đấm sấp mặt rồi. Để thể hiện lòng thành, chiều nay mình sẽ làm lẩu ở phòng. Các bạn không qua là không được.

– Ồ vậy hả! Ngon…

Vũ nghe được thì hai mắt sáng lên. Bọn hắn liền đi mua rau các kiểu về, gì chứ đồ ăn thì hắn không ngại.

Mấy thằng hì hục mãi mới chuẩn bị xong xuôi. Một đống thức ăn to chà bá và vài lít rượu. Hứa hẹn sẽ đến đêm chứ chẳng đùa. Trung mang một cái bếp ra, nó giống như kiểu bếp gas nhưng lại chạy bằng loại nhiên liệu gì đó.

5 thằng vây quanh nồi lẩu, bây giờ mới có dịp nói chuyện và làm quen nhau. Một lúc sau đã đổi hết cách xưng hô thành “tao mày”, kết nghĩa anh em, cắt tiết ăn thề… Vừa ăn cả đám vừa nói chuyện cười đùa, thằng nào cũng sôi nổi và chém gió tùm lum.

Khi rượu đã quá chén, bọn hắn bắt đầu chuyển chủ đề sang bàn về gái. Tiến nói mình còn được chịch một lần rồi. Vũ thì giả vờ là chưa được trải nghiệm bao giờ. Hắn còn xàm xí bảo là chưa lột bao quy đầu nữa khiến cho Trung với Toàn thấy nhột nhột.

Nói chuyện đồi bại một lúc lâu. Vũ đề xuất hai tên kia vào học chung lớp để dễ bảo kê. Phụ giúp hắn kết nghĩa anh em nhiều nhiều rồi thành lập băng đảng. Hắn nuôi dưỡng những tư tưởng xàm xí và khó thực hiện nhất vào đầu mấy tên nhóc ngây thơ. Rồi dần dần tất cả sẽ phải quỳ rạp trước hắn.

Khi nhây chán chê đến gần khuya, bọn hắn đã say hết cả với nhau. Vũ phải kéo lần lượt thằng Trung với thằng Toàn đi về ngủ. Ngày hôm nay với hắn quá là mệt, hắn không còn đủ sức để tối nay đi tìm bảo vật Nguyệt Ấn nữa. Suy nghĩ một lúc thì hắn thiếp đi.

Sáng hôm sau.

Bọn hắn đi học, nhưng là năm người. Vũ bây giờ có tiếng tăm rất lớn trong đám tân sinh. Chỉ cần đánh nhau 2 lần mà hắn đã có thể nổi như cồn. Nhưng chưa đầy một tuần nữa hắn sẽ có thêm nhiều thù địch. Còn việc tuyển chọn vào băng đảng sẽ do hắn tự quyết định. Người giơ tay về phía hắn chưa chắc đã là kẻ trung thành.

Vũ và đồng bọn đi lên giảng đường, gặp lại bọn hôm qua trên đường nhưng bọn kia không nói gì hết, cố né tránh Vũ ra. Những gì hắn đang làm bây giờ sẽ định nghĩa ra băng đảng của hắn. Việc làm bang chủ hình như đã ngấm quá sâu vào máu của hắn rồi.

Lúc thực hành ở khu vực luyện tập, Vũ yêu cầu đồng bọn của hắn phải đạt Tập sự 3 trước khi đến thời gian khảo sát. Hắn không muốn thằng nào phải bị trục xuất, nhất là tên Lộc Anh Tú, trông nó khá ốm yếu. Hắn muốn rèn luyện từ bây giờ đến ngày khảo sát cấp độ.

Khi có quá nhiều tiền của thì để làm gì?

Hắn có rất nhiều loại thuốc, giúp tăng cường sức khỏe, hiệu quả tu luyện, bổ thận tráng dương… Loại nào cũng có, hắn đưa một loạt cho đồng bọn xài. Hắn muốn hiệu năng tu luyện phải đẩy lên mức cao nhất.

Trăng lên, hắn lại rời khỏi học viện. Món đồ kế tiếp chính là cái Áo. Theo như lời máy tính nói thì điểm xuất phát là chiếc Găng rồi đến Giày – Áo – Quần – Dây chuyền. Cái hay là phải có Găng tay thì mới tìm được các món khác theo thứ tự. Nếu không tìm được đôi găng tay đầu tiên mà là thứ khác thì cũng vô dụng.

Đứng ở gần Long mạch của thủ đô. Hắn mặc đôi găng tay vào. Dưới ánh trăng hiện lên chiếc găng tay tinh xảo, từ một cái găng bình thường biến thành một cái găng tuyệt phẩm. Một hình trăng khuyết hiện ra giữa lòng bàn tay, ở mu bàn tay là một viên ngọc màu vàng lấp lánh.

Đi lại xung quanh để tìm hướng, hắn hướng về phía nam thì hình trăng khuyết kia sáng lên rất mạnh, hắn dự đoán có thể nó ở miền Trung, theo suy luận của hắn ta thì mỗi món phải ở một nơi. Hắn sẽ tới Huế trước, vùng đất mà hắn nghi ngờ.

Lúc bước chân ra khỏi Long Mạch, hắn mới ngộ ra rằng: Lịch sử ở thế giới này rất khác, không có kinh thành Huế. Chỉ có lâu đài của gia tộc họ Hà. Nhưng hắn cóc cần quan tâm, mục đích của hắn vẫn là tìm đồ.

Khi biết chính xác món đồ hắn cần chỉ ở trong thành phố. Hắn chọn đi trên mái nhà để có thể nhận được nhiều ánh sáng từ Mặt trăng nhất.

Đang ngồi trên mái nhà để nghỉ ngơi, hắn nhìn thấy một sinh vật lạ, nó cao khoảng hơn 2 mét, màu đen hoàn toàn và có cánh dơi sau lưng. Đang bay với vận tốc cực cao đi đâu đó. Khi tra cứu thông tin từ máy tính hắn nhận được:

Tên: Hà Tiêu Phong.

Tuổi: 15.

Cấp độ: Tập sự cấp 4.

Sở thích: Ăn tạp.

– What the fuck sao nó bay được hả máy tính?

– Do sự hỗ trợ của ký sinh Hybrid trong cơ thể hắn! Giúp biến hóa mọi hình dạng hắn muốn.

Vũ cũng bất ngờ với những gì tên Phong kia có, tu luyện với tốc độ quái vật. Có thể nói là nhanh nhất từng được ghi nhận.

– Thằng quái thai, tao bắt đầu thấy sợ mày rồi đó.

Trong một con hẻm nhỏ, nỗ lực mãi hắn cũng nhìn thấy chỗ cất đồ. Lợi thế đặc biệt là chiếc Áo được cất trong một cái hòm đồ cũ kỹ, bảo mật rất kém. Hắn thấy bên cạnh còn có 2 lính canh của gia tộc họ Hà.

Đo đạc thông tin của hai tên lính canh:

Lính canh thứ nhất.

Tên: Đại ngu.

Tuổi: 34.

Cấp độ: Chiến Binh cấp 6.

Sở thích: Cờ bạc.

Lính canh thứ hai.

Tên: Tiểu Ngu.

Tuổi: 30.

Cấp độ: Chiến binh cấp 4.

Sở thích: Rượu chè.

Nghe tên có vẻ ngu nhưng trông hai người này rất già dặn. Có sức mạnh và kinh nghiệm vượt trội Vũ. Hắn chưa biết nên ra tay thế nào, nếu hắn không làm nhanh thì rất có thể cái hòm này sẽ bị mang đi mất. Hắn chỉ có vài phút ít ỏi.

Kéo chiếc mặt nạ che kín mặt, mang đồng thời cả đôi găng tay và đôi giày Nguyệt Ấn vào. Mang ra một số loại lựu đạn mà hắn bí mật mua ở chợ đen. Hắn muốn khô máu với vụ ăn trộm này. Không mang được đồ về thì bỏ xác ở đây.

Đứng bên trên mái nhà nhìn xuống, hắn vẫn chưa bị phát hiện, tay móc từ túi ra hai quả lựu đạn tạo khói cay mắt và gây choáng. Tính trước trường hợp khó khăn này, hắn đã chọn loại lựu đạn với liều lượng rất cao, có khả năng gây mù lòa một vài phút.

Do hai tên đứng xa nhau, hắn tung một đồng xu bạc vào giữa:

– A tiền kìa, của tao của tao.

– Anh tránh ra, của em nhìn thấy trước!!

Hai tên tham lam xông vào tranh nhau đồng xu, bỗng dưng một đám khói bốc lên, cả hai bỗng chốc không nhìn thấy gì và ôm mắt kêu gào:

– AAAAAAAA, cứuuuuuuu!

– Lính đâu hết rồi, Cứuuuu, Aaaaaaa.

Đôi mắt vừa không mở được mà còn bị cay, nước mắt chảy ròng ròng. Hai tên lính đáng thương đành để Vũ lấy đi chiếc Áo mà bọn hắn không thể bảo vệ. Vũ mau chóng trèo thật nhanh lên mái nhà rồi thẳng hướng Long Mạch để về học viện. Vừa đi vừa lo sợ, tim đập nhanh và mạnh dần.

Bám theo sau là Hà Tiêu Phong. Hắn đang đi về nhà thì nghe thấy tiếng kêu cứu. Liền đuổi theo Vũ để lấy lại món đồ bị cắp.

Trong dạng quái vật trông như con khỉ đột, Phong hét lớn nhằm chấn động đến Vũ:

– THẰNG KIA, MÀY NGHĨ MÀY LÀ AI MÀ DÁM?

Vũ cóc cần quan tâm nữa, hắn vẫn cứ tăng tốc chạy khiến Phong vất vả đuổi theo, mang trên người đôi giày Nguyệt Ấn, hắn di chuyển như một cơn gió. Phong tức giận sử dụng khả năng bay để bắt kịp. Hắn đuổi được gần đến và bắt đầu gáy:

– Mày không thoát rồi!

– Thế cơ à?

– Aaaaaaaaaaaa!

Phong lại là nạn nhân tiếp theo của lựu đạn gây mù. Hắn kêu gào được vài giây rồi bất tỉnh ngã trên mái nhà. Hybrid không bảo vệ được cho hắn pha đó, có vẻ ký sinh yếu hẳn khi Phong sử dụng quá nhiều năng lượng để bay lượn ban nãy.

– Hahahaha! Ăn hành thay cơm ngon không? Ngươi còn non lắm!

Mỉa mai Phong một câu rồi mới bỏ đi. Vũ hả hê đi về với thành quả của hắn, mặc dù chơi không sạch lắm.