Thiên hạ loạn thế sinh anh hùng,
Giang hồ sấm động xuất minh quân.
Làm trai xuôi ngược cùng sông nước,
Quyết chí cầm cương không quay về!
....
Kiếm có kiếm đạo, luyện thành đạo tựu sẽ xuất ý, gọi là kiếm ý. Kiếm ý tuy vô ảnh vô tung nhưng lại cực kỳ sắt bén, có thể trảm thạch đoạn thủy.
Có câu, thiên hạ võ công duy nhanh bất phá.
Kiếm đạo có trọng kiếm bạt sơn hề, lại có khoái kiếm truy phong. Kiếm bao đời được xưng là bách khí chi vương. Là biểu tượng của kiếm khách trên giang hồ.
Nói cho lắm, A Thăng không dùng kiếm, hắn để mặc thanh Trúc Kiếm trong hành trang, cũng không vội lấy ra trang bị.
A Thăng từ trước đến nay chơi game đều chỉ dùng đại phủ, rìu, song thủ đao hoặc là đại đao, đại chuỳ, toàn là mấy loại hình chặt chém dễ chơi dễ trúng, xông pha tuyến đầu trận đấu.
Kiểu như trường kiếm, loan đao mấy loại vũ khí mỏng manh này A Thăng không thích dùng.
Căn cứ theo toạ độ của NPC Chế Dược Đại Sư Trương Minh Cảnh, A Thăng lần mò đến lão ta. Tuy nhiên, tràng cảnh thì vẫn không có gì khác biệt ở Đúc Kiếm Đại Sư Vương Đức Phúc, hàng dài người xếp hàng chờ đợi đến hơn hai trăm mét.
Tràng cảnh đông nghẹt này đừng nói A Thăng ngao ngán mà ngay cả NPC cũng phải đau đầu.
Lần này, sự xuất hiện của A Thăng thu hút hết thảy ánh nhìn. Một phần là vì hai cái danh hiệu bắt mắt trên đầu hắn, tăng thêm vẻ tuấn tú tuyệt mỹ của A Thăng, bất kể trai hay gái cũng không kìm được say mê.
- Ta có thể lên trước một bước không huynh đệ?
- Cút! Ỷ đẹp trai là muốn lấn tới à?
Huynh đệ trước mặt quát tháo, làm phụ lòng kỳ vọng của A Thăng. Hắn chán nản quyết định rời khỏi hàng chờ.
Dù sao có đứng đây chờ cũng vô bổ. Chi bằng đi tìm kiếm nhiệm vụ phụ, hoặc là ra khỏi thành train quái thấy kinh nghiệm. Đợi đến lúc ít người thì quay lại hoàn thành nhiệm vụ cũng không muộn.
Mang theo suy nghĩ như vậy, Tăng A Thăng liền đi thám thính khắp thành. Tiếc rằng có rất nhiều thanh niên cùng chung ý tưởng với A Thăng, thành ra bất kỳ một NPC nào cũng bị tập thể bu kín không có kẻ hở. Mục tiêu nhiệm vụ phụ lập tức bất thành, A Thăng vội vàng mở bản đồ mặc định lên xem, nhìn thấy hướng đông là Vô Lượng Sơn phù hợp cấp độ 1 - 10 thì hắn quyết định đi đến đây. Ở phía cửa Tây còn có Tây Hồ, phía Nam có Thái Hồ, phía bắc có Kiếm Các, đây là những khu vực có cấp độ tương tự, nhưng mà từ chỗ A Thăng đến các cửa khác còn quá xa xôi, cho nên hắn đóng bản đồ rồi lập tức cất bước theo hướng Vô Lượng Sơn.
Nếu là người chơi khác thì có chút hung hiểm, khi mà trên người bây giờ không có cái trang bị cùi bắp nào, ngoại trừ cây kiếm cùn. Thậm chí còn chẳng có một hạt thuốc trị thương nào trong tay, trúng chưởng trọng thương rồi thì chỉ có nước về thành ngồi thở hấp hối. Chẳng có khả năng tự hồi máu đâu.
Muốn mua các loại dược phẩm sao? Bây giờ hệ thống chưa mở cửa chức năng Thương Thành, nạp tiền vào không được lấy gì mà mua. Huống chi 80% người chơi còn là quỷ nghèo.
Nhưng mà riêng A Thăng thì không sợ. Hắn bây giờ có thuộc tính của một cấp 10, thậm chí là cấp 15, nếu không thể thoải mái giết mấy con quái cấp 1 cấp 2 thì hắn không cần thiết sống nữa.
Nhưng mà không như A Thăng suy đoán, khi hắn vừa bước chân đến Vô Lượng Sơn thì cái không khí như chợ tết vẫn không hề thay đổi.
Mặc cho rừng núi bao la, Vô Lượng Sơn vẫn đông đúc người. Thậm chí còn huyên náo hơn vì thanh âm hô hào chiến đấu của quần hùng.
Ở tình cảnh bây giờ thì loại hình quái Cao Sơn Bạch Viên cấp 1 vừa mới hồi sinh con nào, thì lập tức có hàng chục cái nắm đấm y như rằng chờ sẵn để đấm bẹp dúm cái đầu nó vậy. Đó là đám người chơi mà ngay cả NPC Trương Đức Phúc còn chưa từng gặp mặt, vũ khí còn chưa cầm đến tay.
Lại có một nhóm tay cầm bảo kiếm, Cao Sơn Bạch Viên vừa xuất hiện thì mỗi người một kiếm đâm thành cái tổ ong.
Cho dù có giết được, một con khỉ nhỏ vốn đã có ít EXP, lại chia thành nhiều mảnh nhỏ như vậy, muốn lên cấp 2 chỉ sợ cũng phải nửa ngày một ngày. Nhưng mà so với chen chúc trong thành làm nhiệm vụ vẫn còn nhanh hơn.
Chứng kiến không có con khỉ nào vừa hồi sinh có thể tồn tại quá ba giây, A Thăng đau lòng trách than:
- Ác đức làm sao! Lòng người thật bẽ bàng...haizz..
Đúng lúc đó, một con khỉ trắng hồi sinh bên cạnh chân A Thăng.
- Thời cơ!
Mắt hắn sáng lên.
Xẹt! - 480.
EXP +20. 10 Đồng.
A Thăng ra tay nhanh như chớp giật, cơ hồ Cao Sơn Bạch Viên vừa ra liền đầu bay khỏi cổ, để lại cái túi đồ nhỏ trên đất. Chẳng có cái gì đau lòng như vừa rồi.
Một con khỉ chỉ có 20 EXP, khá khẩm rất nhiều so với mò nhiệm vụ. A Thăng lập tức nảy sinh ý định cày quái đến tận cấp 10 mới về thành, sau đó gom hết nhiệm vụ làm một lượt.
Hắn bây giờ nhất thiết phải cường đại hơn, chỉ có mạnh lên hắn mới nắm được quyền lực, mới thể thay đổi cuộc sống và quan trọng nhất là hắn có thể báo thù! Là huyết hải thâm cừu!
Trong cái túi con khỉ rơi ra chỉ có 10 Đồng đã được hệ thống tự động nhặt. A Thăng cũng lười mở xem, chỉ khi nào có vật phẩm bên trong thì túi mới phát ra ánh sáng vàng.
Hítzzz.
Chứng kiến con số sát thương khủng khiếp từ A Thăng phát ra, quần hùng xung quanh đồng loạt hít hơi lạnh.
Cao Sơn Bạch Viên có 120 huyết lượng. Đừng nghĩ bây giờ là bọn chúng bị tàn sát mà khinh, đó là do 20 người quần công một con khỉ. Chứ để một người so đấu thì chỉ có bán sống bán chết. Máu thì cũng tương đương nhau, ngoại công thì hơn được vài điểm do trang bị Trúc Kiếm. Không như A Thăng một kiếm miễu sát như vậy.
- Đại.. đại lão...
- Trời ạ, ngoại công thật cao cường, còn có danh hiệu treo trên đầu, đại thần ở đâu bay đến vậy?!
- Đại lão, anh không định ở đây cày cấp chứ? Có thể cho bọn đệ một chút miếng ăn không?
Nghe xung quanh bàn tán cũng như thử xong thực lực. Tăng A Thăng một mặt cao thâm mạt trắc, lạnh lùng như băng xách kiếm bước đi.
Mục tiêu tới Tung Sơn cách Vô Lượng Sơn năm ngọn núi.
Chứng kiến Tăng A Thăng khuất bóng, quần hùng mọi có thể thở phào một hơi.
- Đúng là cao thủ, khởi đầu chưa có nửa ngày đã mang được hai danh hiệu.
- Tăng A Thăng sao?
- Chỉ sợ hắn ta quá nổi bật mà không có thế lực chống lưng, ở ngoài sớm muộn cũng gặp nguy hiểm tính mạng.
- Không thể nào, có thể Tăng đại lão là người của một trong bốn Tứ hoàng của giới hắc đạo, hoặc là cốt lõi của một trong năm Ngũ đế tài chính kinh tế. Nếu không lấy đâu ra thực lực đó?
Tăng A Thăng không biết quần hùng sau lưng bàn tán sôi nổi như thế nào, hắn thì vẫn miệt mài chạy đến Tung Sơn.
Tiếc rằng chưa làm đến nhiệm vụ thú cưỡi, cho nên ngựa cũng chưa có mà đi. Di chuyển không thể nhanh chóng được. Tăng A Thăng phải mất nửa giờ mới đến được bản đồ Tung Sơn.
Bản đồ Tung Sơn non nước hữu tình, có núi non chập chùng, có hồ xanh nước biếc, mặc dù cũng là khu vực cho tân thủ từ cấp 1 - 10, nhưng mà quái dã ngoại ở khu vực này thấp nhất là cấp độ 5 trở lên.
Thời điểm mà người người nhà nhà chỉ lê lết ở cấp độ 1, 2 thì Tung Sơn bây giờ tĩnh lặng dị thường, không có bóng dáng một ai.
A Thăng dõi mắt nhìn bầy Tam Hoa Linh Hưu trước mặt, các loại thông tin cơ bản về nó liền xuất hiện.
Tam Hoa Linh Hưu
Huyết lượng : 600
Hết rồi. Thông tin chỉ đơn giản như vậy, nói rõ Tam Hoa Linh Hưu không có chiêu thức đặc hữu.
600 HP, tăng thêm ngoại phòng đi chăng nữa, A Thăng vẫn có thể miễu sát chúng trước khi chúng đánh trả.
- Tới giờ cày cuốc!
A Thăng thèm thuồng nhìn bầy hưu hơn hai trăm con đang gặm cỏ trước mặt mình. Trúc Kiếm tra tay, A Thăng gia tăng cước bộ, xuất nhập bầy hưu, trảm!
-430!
Tiếp kiếm, con Tam Hoa Linh Hưu đó lập tức quay đầu muốn công kích A Thăng, bất quá trước nó một nhịp, A Thăng đã chém xuống kiếm thứ hai.
-400!
EXP +500, 2 Bạc.
Thân pháp của A Thăng cao hơn Tam Hoa Linh Hưu vài điểm, cho nên có thể ra tay trước nó. Cho dù nó có thể công kích A Thăng thì với 108 điểm né tránh, 80% Linh Hưu sẽ đánh trượt hắn.
- Đinh, chúc mừng bằng hữu tăng lên cấp 2, mở ra chức năng Kỹ năng sống. Toàn bộ điểm thuộc tính +1.
Cấp 2! Nửa ngày bôn ba cuối cùng cũng thăng cấp. A Thăng vừa lòng gật đầu. Bất quá hắn không định dừng lại ở đó.
Đã có được lộ tuyến ban đầu, A Thăng tại trong đàn Tam Hoa Linh Hưu tả xung hữu đột, từng đường kiếm gãy gọn chém ra, mang theo đó là điểm EXP như thác đổ.
Một người một kiếm một đàn hưu,
Trời trắng mây xanh hồ nước biếc.
Thiếu hiệp không ngừng bay ngang dọc,
Kiếm quang loé sáng ánh trời thu.
Không biết trải qua bao lâu, cho đến khi bụng A Thăng kêu gào đói thì hệ thống cũng đúng lúc vang lên:
- Đinh, chúc mừng bằng hữu thăng cấp 6, toàn bộ thuộc tính +1. Tại thành Lạc Dương đã mở ra nhiều nhiệm vụ chức năng hệ thống, không thể bỏ lỡ.
Cũng lúc con hưu này ngã xuống, chiếc túi đồ của nó bỗng phát ánh sáng vàng. Tăng A Thăng vừa định đăng xuất đi ăn cơm thì vội dừng lại.
Bên trong chiếc túi, A Thăng tìm thấy một thanh trường kiếm!
Thanh Loan Kiếm
Đẳng cấp : 5
Phẩm chất : Tinh xảo
Ngoại công +20
Sức mạnh +5
Thân pháp +4
Thanh Loan Kiếm, thân kiếm màu thanh loan, chặt cây như bửa củi.
Giới thiệu sơ sài vài dòng. Nhưng thuộc tính cũng rất hảo hạng. Có thể thay thế cây Trúc Kiếm này rồi.
Phẩm chất trang bị trong Thiên Long Cửu Bộ chia thành : Thông thường, Tinh xảo, Lương phẩm, Thượng phẩm, Trân phẩm, Bảo khí, Linh khí, Thần khí.
Phía trên còn có hay không thì A Thăng không biết.
- Ừm, hai cây rất cân đối, cằm rất vừa tay.
A Thăng gật gù đánh giá. Một giây sau đó, hắn thoáng ngẩn người.
- Vì sao ta lại cầm được hai cây vũ khí vậy?
Ở Thiên Long Cửu Bộ, ô trang bị gồm có: Vũ khí, Ám khí, Y phục, Mão, Hộ thủ, Hộ kiên, Hộ uyển, Hộ phù, Hài, Yêu đái, Hạng liên, Giới chỉ.
Trong đó chỉ có Giới chỉ là phá lệ có thể trang bị 2 chiếc. Còn lại chỉ trang bị được 1 món, cho dù là song kiếm thì vũ khí đó cũng có tên như là Uyên Ương Song Kiếm, tóm lại chỉ gói gọn trong một ô.
Tuyệt đối không thể cầm cây vũ khí thứ hai.
Nhưng mà bây giờ trên tay A Thăng đang cầm một thanh Trúc Kiếm, tay kia cầm Thanh Loan Kiếm.
- Lỗi hệ thống sao?
A Thăng nghi ngờ. Hắn nhìn con hưu xấu số đang gặm cỏ bên cạnh. Hắn lập tức vung Trúc Kiếm chém ra.
-430!
Tay còn lại hung hăng chém tiếp Thanh Loan Kiếm.
Xẹt -505!
EXP +500, 3 Bạc.
- Thật sự dùng được!
Tăng A Thăng hoảng hốt, sau đó mừng như điên. Hắn nhớ rồi, sơ cấp thiên phú Thuận Hai Tay!
Thuận Hai Tay khiến cho A Thăng có thể cầm hai thanh vũ khí cùng lúc. Như vậy có khác gì tăng gấp đôi lực chiến đâu?
- Thiên phú nghịch thiên!
A Thăng ngẩng đầu cười to. Cái gì là sơ cấp thiên phú? Hoàn toàn là nghịch thiên.
Cố gắng điều chỉnh tâm tình, A Thăng hít thở sâu.
- Nếu có thể dùng hai tay vũ khí gia tăng lực chiến, ta có thể đi theo hướng trang bị khác nhau rồi.
Tỉ như Minh Giáo vác hai cây đao, chém là cứ như bầm thịt heo. Cái Bang cầm hai cây côn, đập cho không kịp hoàn thủ, hoặc là Thiên Sơn cầm hai cây bán nguyệt đao chẳng hạn. À không, Thiên Sơn đã cầm sẵn hai cây, hắn mà cầm là bốn cây.
Có quá nhiều lựa chọn!
Bất quá chuyện đó nghĩ sao, A Thăng trước mắt muốn giết lên cấp 10, sau đó về thành hoàn thành các nhiệm vụ cơ bản rồi mới đến chuyện môn phái. Trước cấp 10 chỉ là phù phiếm, cấp 10 sau đó mới thật sự là giang hồ tranh hùng.
Hoàn thành tất cả, A Thăng hô:
- Đăng xuất!
...
- Ting.
Thanh âm tin nhắn phát ra ở đầu giường, A Thăng mơ màng mở mắt. Kìm nén cơn đói, hắn với tay lấy điện thoại lên xem. Bên trên là tin nhắn đến từ Diệp Hy:
- Anh đã vào Thiên Long Cửu Bộ rồi chứ? Chúng ta có thể gặp nhau không?
Nhìn thấy tin nhắn từ Diệp Hy. Trong đầu A Thăng lập tức hồi tưởng đến cô gái xinh xắn với mái tóc đuôi ngựa suốt ngày cười nói năm ấy. Cũng như lần dại dột khi ấy, với cái cơ thể mỏng manh đó, giây phút ngọt ngào bị che lấp bởi thời gian.
- Thật hoài niệm, mới đó đã 6 năm.
A Thăng không có trả lời tin nhắn, có những chuyện, đã bỏ qua được thì không nên nhắc đến.
Trước mắt ăn cho no bụng rồi vào cày game tiếp, tranh thủ lên cấp 10. Cấp 10 cái một cột mốc quan trọng.
Hắn vào Thiên Long Cửu Bộ lúc 6h sáng, giờ đã 2h chiều, trong vòng 8 tiếng liền thăng lên cấp 6, chỉ sợ cả Thiên Long Cửu Bộ chỉ có mình hắn.
A Thăng sống ở một chung cư cũ, hắn ở tầng ba, cả chung cư nhìn khá bộn bề, tồi tàn. Bước xuống lầu để đi tìm quán hủ tiếu quen thuộc, khi A Thăng vừa mở cửa ra, chân chưa kịp bước ra đường thì một bóng hình quen thuộc xuất hiện trước mặt hắn.
- Chào anh, em đứng đây từ trưa.
Tiếp với câu nói là một nụ cười ấm áp và rạng rỡ như hoa mặt trời. Tuy rằng nụ cười ấy không còn hồn nhiên như trước nữa, mọi thứ dường như vẫn thất sắc trước gương mặt tươi cười đó của em.
Khoác trên mình bộ váy ngắn cùng áo thun trẻ trung, mặc dù em ấy đã để lại tóc ngắn ngang vai nhưng mà gương mặt tuyệt mỹ của hoa khôi ngày ấy vẫn không phai mờ, bây giờ em đã càng xinh đẹp hơn.
- Diệp Hy.
A Thăng trong lòng nhất thời hỗn tạp, miệng khẽ hô.
- Biết ngay anh sẽ lờ đi em mà, cho nên em chỉ nhắn thử lòng anh thôi. Sao nào? Vẫn quán hủ tiếu ấy ạ? Đi thôi! Em có rất nhiều chuyện muốn nói với anh.
Diệp Hy dịu dàng cười. Không như ngày trước quấn quýt lấy hắn, cô dẫn đầu đi trước.
Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn mà yêu kiều ấy, A Thăng thở dài một hơi, lấy điếu thuốc ra châm vội rồi bước đi theo.