Trong giây phút kia, ông ta dường như cảm giác được, người đang đứng trước mặt mình là một vị thiếu chủ sống sờ sờ của Di Hoa Cung. Y phục trắng như tuyết, anh tuấn xuất chúng, võ công tuyệt đỉnh, xuất thân thần bí và cao quý. Còn chính mình là một lão già gần đất xa trời, đang bị đối phương dùng khí thế đè ép đến thở không nổi.
Vài giây đồng hồ sau, Thần Tích đạo trưởng mới rốt cục tỉnh táo lại, đôi môi khô khốc mấp máy có chút đắng chát: "Hóa ra là công tử của Di Hoa Cung, thất lễ, thất lễ rồi."
Lúc này, một diễn viên quần chúng lớn tiếng nói: "Ngay cả người của Di Hoa Cung cũng đã đến, vậy thì cỗ quan tài kia cũng nên mở ra rồi?”
Thần Tích đạo trưởng há hốc mồm, không nói chuyện, còn Hoa Vô Khuyết thì quay đầu nhìn người mới lên tiếng, sau đó từ tốn nói: "Việc này đừng vội nhắc lại, chuyện kho báu dĩ nhiên là giả, mong các vị đừng để mình rơi vào gian kế của ác nhân.”
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều yên lặng.
Chỉ trong thời gian ngắn, Hoa Vô Khuyết đã có thể đánh bại tất cả mọi người, lại dễ như trở bàn tay chiếm được bội kiếm của Thần Tích, chính vì vậy, không có ai dám đứng ra khiêu chiến với hắn.
Dứt lời, Hoa Vô Khuyết từ trong tay áo rút ra một tấm bản đồ da cừu, nói với Thần Tích đạo trưởng: "Bản đồ đều giống nhau, dọc đường ta đã tìm được mấy bản.
"Hiện giờ bên trong giang hồ, chuyện kho báu Yến Nam Thiên sớm đã không còn bí mật. . ."
Trên đường đi, hắn đã chứng khiến tất cả mọi việc, cùng với phỏng đoán của chính mình, sau đó thuật lại một cách trật tự rõ ràng, logic kín đáo, khiến cho đám người không ngừng gật đầu đồng ý.
Đợi hắn nói xong, võ lâm nhân sĩ ở xung quanh tranh nhau chen lấn nâng lên chân thúi.
"A di đà phật, công tử từ bi."
"Ai còn nghĩ đến việc tàn sát lẫn nhau, để cho kẻ bên ngoài hưởng lợi, đó mới chính là đồ đần!"
"Nơi đây vốn dĩ là ngõ cụt, vậy mà Hoa công tử chỉ nói dăm ba câu, lại có thể biến thù thành hòa, thật sự khiến người người khâm phục!"
". . ."
Đạo diễn Sở Kiêu Hùng ngồi sau màn hình, đợi một cảnh này kết thúc liền giơ tay lên hô to: "Cut!"
Khi cảnh quay kết thúc, Sở Kiêu Hùng nhìn lại hình ảnh bên trong máy quay, đôi môi khẽ nhếch lên
"Qua!"
Sở đạo cao giọng nói: "Mọi người vất vả rồi!"
"Cảnh quay buổi sáng kết thúc, mọi người nghỉ ngơi ăn trưa đi!”
Ngay khi những lời này vừa phát ra, trên trường quay đã nổ ra một tràng pháo tay. Mà ánh mắt của những người xung quanh khi nhìn Hứa Trăn đều đã phát sinh thay đổi.
Tên nhóc này, có chút bản lĩnh đấy!
Không chỉ diễn một lần là đạt, cảnh đánh võ lại rất xuất sắc, đọc lời thoại cũng có cảm giác, thậm chí kỹ năng câu thoại vô cùng đáng nể, thực sự là một diễn viên có triển vọng lớn.
Lúc này Hứa Trăn cũng khá hài lòng với màn trình diễn của mình. Hắn quay đầu nhìn về phía Thần Tích đạo trưởng, mở miệng hỏi thăm: "Tiền bối, thật xin lỗi, vừa rồi không làm tay của ngài bị thương đi?”
Thần Tích đạo trưởng sửng sốt một lát.
Ngay lập tức, ông ta cuộn cổ tay lại, nhếch mép cười: "Không sao đâu, làm gì yếu ớt như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, ông ta dùng ánh mắt còn lại vụng trộm liếc nhìn người trẻ tuổi trước mặt. Giờ khắc này, khí tức áp đặt bao trùm trên cơ thể đối phương đã biến mất. Đứng ở trước mặt ông ta, chẳng qua là một diễn viên trẻ tuổi khiêm tốn, lễ phép và tốt bụng.
Khác hoàn toàn khí chất của Hoa Vô Khuyết trong bộ phim.
Cho nên nói, loại thần thái mới nảy, chỉ là dựa vào kỹ năng diễn xuất thuần túy thôi sao?
Chậc…
Thần Tích đạo trưởng nhịn không được mà lạnh cả sống lưng.
"Chà, không tệ, biểu hiện vừa rồi của hai vị vô cùng xuất sắc.” Lúc này, Sở đạo diễn đã đem hai phần cơm hộp tới, phân biệt đưa cho Hứa Trăn cùng Thần Tích đạo trưởng: "Tiểu Hứa bên này chủ yếu là khí chất, còn lão Mã bên này là biểu tình vô cùng tự nhiên."
Nói xong, Sở Kiêu Hùng lấy cùi chỏ thúc nhẹ vào vai Hứa Trăn, nói: "Hai ngày nay cậu nên học hỏi thêm từ Mã lão sư, thân thể hiện tại vẫn hơi cứng, tranh thủ cố gắng để cải thiện cho tương lai.”
Hứa Trăn tiếp nhận cơm hộp, gật đầu cười.
Mà lúc này, khóe miệng của Thần Tích đạo trưởng giật một cái, không biết nên nói cái gì cho tốt.
Mẹ nó, thái độ vừa rồi của lão tử có phải diễn đâu…
Ai, được rồi, quên đi, nếu nói nữa sẽ rơi nước mắt mất…
Chỉ trong vòng mấy ngày, biểu hiện xuất sắc của Hứa Trăn đã lan truyền khắp tổ phim “Tuyệt Đại Song Kiêu”. Ai cũng chưa từng nghĩ đến, diễn xuất của diễn viên trẻ tuổi này lại tốt đến như vậy.
Cho dù là đánh võ, lời thoại hay biểu cảm, tất cả chúng đều ở đúng vị trí. Tuy không phải nói là "diễn xuất bùng nổ", nhưng ít nhất thì cũng trên mức diễn viên có trình độ, càng không quá lố như mọi người phỏng đoán ban đầu.
Mỗi khi đến cảnh quay của Hoa Vô Khuyết, không ít người nhàn rỗi ở bên trong tổ kịch chạy tới xem náo nhiệt. Từng người thừa hứng mà đến lại tận hứng chạy về, sau đó lén lút nghị luận một phen, tràn đầy phấn khởi.
Tất nhiên, cũng có vài người âm dương quái khí nói ra một câu "Cũng không có gì hơn…", nhưng ít nhất là hầu hết mọi người đều bị thuyết phục, càng không có ai dám ở trước mặt Hứa Trăn nhăn mặt chê bai.