Toàn bộ động tác nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi, không mang theo nửa điểm lưỡng lự, diễn như không diễn, giống như một trấn quyết đấu thật sự. Lúc này, người ở trong sân không khỏi trố mặt, nhỏ giọng kinh hô. Ngay cả lão diễn viên Thần tích đạo trưởng hiện tại đang đứng sau Hoa Vô Khuyết cũng chỉ mới cảm thấy cổ tay ẩn ẩn đau, còn chưa kịp phản ứng, thì trong nháy mắt, kiếm đạo cụ đã bị cướp đi.
Thần Tích đạo trưởng ngây ngẩn cả người.
Ông ta nhìn tay phải rỗng tếch, sau đó lại nhìn dưới chân mình.
Cái gì cũng không có.
Kiếm đâu rồi?
Kiếm của lão tử đâu rồi?
Ông ta lập tức quay đầu nhìn lại.
Mẹ nó! Kiếm đang ở trong tay của Hoa Vô Khuyết!
Ông ta còn tưởng đây là một động tác bình thường, chỉ cần tùy tiện diễn cho có lệ, sau đó lại thông qua chỉnh sửa hậu kỳ để thể hiện cảnh quay?
Vậy mà hắn ta lại làm thật?
Cùng lúc này, chỉ đạo động tác ở bên sân bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, lẩm bẩm nói: "Ai nha, quên nói cho Thần Tích đạo trưởng. . ."
Động tác của cảnh quay đánh võ này đã thay đổi.
Lúc học động tác, Hứa Trăn cảm thấy cảnh tay không cướp đao sắc này mà để cho tổ hậu kỳ biên tập lại thì hiệu quả sẽ không được tốt, chẳng bằng cứ để cho hắn làm thật. Dù sao, chuyện này đối với hắn cũng không có vấn đề gì cả. Đạo diễn động tác nhìn hắn làm qua một lần, vô cùng hài lòng, cho nên mới đồng ý thay đổi cảnh quay này.
Thế nhưng, vì quá bận trộn, nên cũng quên mất việc báo lại cho Thần Tích…
Mới vừa ban nãy, Hứa Trăn muốn đối diễn với Thần Tích đạo trưởng, cũng chính là hy vọng cùng hắn luyện qua động tác này, vậy mà, không nghĩ tới lại bị từ chối thẳng thừng.
Được rồi, mọi người nói đúng, nhất định phải để cảm xúc no đủ cho cảnh quay đầu tiên.
Ví dụ như trạng thái của ông ta bây giờ, Thần Tích đạo trưởng ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Hứa Trăn, cả người lộ ra biểu tình hoài nghi với cuộc sống. Nó hoàn toàn trùng khớp với ánh mắt của Thần Tích khi nhìn Hoa Vô Khuyết trong bộ phim.
Thần Tích đạo trưởng vẫn chưa hết bàng hoàng, mà cảnh quay cũng chưa dừng lại. Ngoại trừ đạo diễn hành động, thì tất cả mọi người, bao gồm cả đạo diễn và Hứa Trăn đều cảm thấy cảm xúc của ông ta là do diễn mà ra. Hơn nữa diễn xuất còn vô cùng tốt.
Người điều khiển máy quay thứ hai thậm chí còn cố ý điều chỉnh độ nét, diễn tả cận cảnh khuôn mặt của ông ta.
Lúc này, Thần Tích đạo trưởng đáng nhẽ phải nói câu thoại thứ hai là: "Chiêu thức vừa rồi chính là Di hoa tiếp ngọc?”
Thế nhưng nam diễn viên lại nghĩ rằng có điều gì đó không ổn trong màn trình diễn vừa rồi nên đã không lên tiếng.
Hứa Trăn nhìn hắn và im lặng trong hai giây.
Mắt thấy thời cơ sắp trôi qua, hắn mặc kệ, trực tiếp nhảy qua lời thoại khác, quay chuôi kiếm lại và nói với Thần Tích đạo trưởng: "Xin thứ cho vãn bối vô lý.
"Nhưng nếu không phải do đạo trưởng là người ra tay trước thì vãn bối cũng không dám tùy tiện ra tay.”
Thần Tích đạo trưởng lần nữa sửng sốt.
Không cắt sao?
Cứ như vậy tiếp tục quay? !
Thấy đạo diễn cũng không ý định dừng lại, ông ta liền nhanh chóng ổn định, điều chỉnh giọng nói trầm xuống để tiếp túc cảnh quay, dù sau ông ta cũng là một diễn viên có kinh nghiệm phong phú: "Chiêu thức vừa rồi không lẽ là Di hoa tiếp ngọc?
"Không tồi."
Hoa Vô Khuyết mỉm cười, chắp tay nói: "Tại hạ là đệ tử của Cung Di Hoa, Hoa Vô Khuyết."
Dứt lời, hắn từ trên cao nhìn xuống đám người bên dưới, tao nhã lễ phép nói: "Người trong cung này đã nhiều năm không đi lại trên giang hồ, cấp bậc lễ nghĩa lạnh nhạt. Nếu có chỗ thất lễ, thỉnh các vị rộng lòng tha thứ."
Lời vừa dứt, bên trong đám người đã bắt đầu tái xanh mặt mũi. Hắn đánh đám người đến răng rơi đầy đất, vậy mà lúc này lại nói, bản thân "Thất lễ”, mong các vị rộng lòng tha thứ.
Lời này chẳng khác gì: Ta đánh các người là bởi vì ta không hiểu quy củ giang hồ, không biết thì không nên đánh người.
Một màn như vậy, muốn có bao nhiêu châm chọc liền có bấy nhiêu châm chọc.
Sở đạo diễn nhìn chằm chằm Hứa Trăn, con mắt dần dần sáng lên.
Đúng vậy!
Đây chính là biểu tình sâu xa của Hoa Vô Khuyết.
Hắn có vẻ đang mỉm cười, nụ cười lại vô cùng khách khí, nhưng nụ cười này không phải do hắn tôn trọng đối phương mà là thể hiện bản thân mình có học thức.
Thực chất, hắn nhìn ngươi, giống như đang nhìn thấy một bầy kiến hôi.
Sở đạo diễn thực sự không ngờ rằng các diễn viên sẽ có một màn trình diễn phù hợp như vậy. Thực ra, chỉ cần màn biểu diễn đạt đến mức "Nụ cười lịch sự" là đủ trọn vẹn cho cảnh quay này. Đây cũng là lý do vì sao vai diễn của Hoa Vô Khuyết lại dễ diễn như vậy.
Tuy nhiên, điều khiến người ta không ngờ là Hứa Trăn lại có thể nắm bắt được thần thái phù hợp gần như tuyệt đối. Trên mặt của hắn không hề dư thừa một cảm xúc nào, chỉ có một nụ cười nhàn nhạt nhã nhặn treo trên khóe miệng.
Thực khách khí, thực ôn hòa.
Nhưng lại khiến cho người đối diện cảm nhận được sự kiêu ngạo thấm sâu trong xương tủy của hắn. Đó không phải là sự ngang ngược kiêu ngạo đến từ bên ngoài, mà giống như tự nhiên, cảm giác bẩm sinh cao quý chẳng khác gì một vị hoàng tử đi cứu tế chúng sinh. Sự giáo dưỡng khiến hắn trở nên hòa nhã, lễ phép với mọi người, nhưng chính phần ôn hòa đó lại khiến mọi người thấp thỏm lo âu, chân tay luống cuống.
Thần Tích đạo trưởng nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt trở nên phức tạp. Ông ta cảm thấy bản thân không bắt kịp khả năng nhập vai của tên nhóc kia. Diễn xuất như vậy thật sự khiến ông ta rơi vào tình thế lúng túng giữa diễn và thực.