Chương 3: Hóa Ra Là Thiên Tài

Kiều Phong thấy hắn không nói gì, lại bắt đầu bày ra vẻ mặt đau khổ, tiếp tục khuyên nhủ: "Anh nói thật với cậu, bộ phim này thật sự rất quan trọng, là bộ điện ảnh đầu tiên mà Hứa Trí Viễn tham dự.”

“Để nhận được vai diễn này, lúc trước tôi đã bỏ ra không biết bao nhiêu món nợ ân tình.”

“Nếu lâm trận mà cho người ta leo cây thì chẳng những mọi công sức trước đó của tôi đều đổ xuống sông xuống biển, mà còn đắc tội người ta nữa!”

Kiều Phong nói xong, lại đẩy chồng tiền về phía trước, nói với vẻ mặt chân thành: "Huynh đệ, anh xin cậu! Nếu như không phải cùng đường thì anh sẽ không nghĩ ra chiêu trò vớ vẩn này đâu.”

“Cậu giúp anh đi, coi như anh nợ cậu một ân tình.”

Hứa Trăn há miệng thật lâu, cuối cùng nói: “Số tiền này…”

"50 ngàn tệ, tiền đặt cọc!" Kiều Phong vội vàng nói, “Đóng xong bộ phim này, tôi sẽ cho cậu thêm 50 ngàn tệ.”

Trong lòng Hứa Trăn khẽ run lên.

Con người đều có tâm lý ăn may, hắn cảm thấy đột nhiên mình biến thành một kẻ cờ bạc.

Mười vạn, cùng với nguy cơ bại lộ cực kỳ nhỏ bé. . .

“Là bộ điện ảnh gì?” Sau khi suy nghĩ chưa đến hai giây, Hứa Trăn lại ngồi vào ghế bàn ăn.

Hô. . .

Nghe được câu này, Kiều Phong hung hăng thở ra, cả người như trút được gánh nặng.

"Còn thất thần làm gì?" Hắn quay sang nhìn trợ lý Chu Hiểu Mạn: “Đặt vé máy bay, sửa soạn hành lý, chúng ta xuất phát, vừa đi vừa trò chuyện!”

Nói xong, Kiều Phong rút một xấp giấy từ trong cặp văn kiện đưa cho Hứa Trăn, nói: “Cậu đọc kịch bản trước đi.”

Hứa Trăn nhận lấy xấp giấy, chỉ thấy trên trang bìa viết bốn chữ lớn:

Dạ Vũ Giang Hồ.

“Tên bộ điện ảnh này là Dạ Vũ Giang Hồ, một bộ phim cổ trang võ hiệp."

“Vai diễn của cậu là một cao thủ Phật Môn, pháp danh Tuyết Trúc…”

Trên đường đến sân bay, Hứa Trăn ngồi ở ghế sau trong chiếc xe thương vụ, vừa đọc kịch bản vừa nghe Kiều Phong giảng giải, trợ lý Chu Hiểu Mạn thì ngồi hàng ghế trước làm tài xế.

Không thể không nói câu chuyện này còn rất có duyên với mình.

Nhân vật chính của bộ điện ảnh này tên là Dạ Vũ, một nữ sát thủ của tổ chức sát thủ Hắc Thủy. Sau khi cướp được võ lâm chí bảo Đạt Ma Di Thể, nàng không giao nộp cho tổ chức mà ôm bảo vật bỏ chạy, do đó bị tổ chức treo giải thưởng đuổi giết, gây ra một hồi gió tanh mưa máu.

Phật môn cao thủ Tuyết Trúc nghe tin này thì tìm đến Dạ Vũ, khuyên nàng từ bỏ Đạt Ma Di Thể, sau đó an táng nó.

Quan niệm của hai người không hợp nhau, cho nên đã đấu với nhau ba tháng.

Trong quá trình này, Tuyết Trúc dần dần nảy sinh tình cảm với Dạ Vũ.

Cuối cùng, hắn từ bỏ mạng sống để điểm hóa Dạ Vũ, hy vọng nàng có thể bỏ thanh kiếm trong tay xuống, rời xa giang hồ báo thù

"Chỉ bấy nhiêu thôi sao?”

Hứa Trăn xem hết vài trang kịch bản mỏng tanh, vẫn chưa thỏa mãn liền ngẩng lên hỏi: "Sau đó như thế nào?”

Kiều Phong nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của hắn, im lặng nói: "Sau đó không phải chuyện của cậu.”

"Tuyết Trúc chỉ có một cảnh này, sau đó thì chết."

"A. . ." Hứa Trăn có chút tiếc nuối.

Nhân vật như thế này, rất dễ nhập tâm nha.

Kiều Phong nói: "Mặc dù đất diễn của Tuyết Trúc không nhiều, nhưng lời thoại không ít, hơn nữa còn cực kỳ khó đọc.”

“Cậu tranh thủ học thuộc lòng trước khi lên máy bay, sau đó tôi sẽ dạy cậu cách diễn.”

Nghe vậy, Hứa Trăn khép kịch bản lại, nói: “Anh dạy đi, tôi học thuộc rồi.”

Kiều Phong: ". . ."

Hắn nhìn kịch bản bốn trang giấy rồi lại nhìn Hứa Trăn, hỏi: “Thuộc hết rồi? Phần của Dạ Vũ cũng thuộc luôn?”

Hứa Trăn nhẹ gật đầu: "Ừm, chỉ có vài câu thôi mà.” Hắn còn cảm thấy rất ngắn.

Chỉ là một diễn viên quần chúng, từ đầu tới cuối được có hai mươi, ba mươi câu thoại, hơn nữa đều là tiếng phổ thông.

Đối với một người đã quen học thuộc kinh Phật như Hứa Trăn mà nói, mấy thứ này chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng Kiều Phong lúc này lại không bình tĩnh.

Hắn dùng ánh mắt còn lại quan sát vẻ mặt thản nhiên của Hứa Trăn

Thằng nhãi này…

Từ khi lên xe tới giờ chỉ mới lật xem kịch bản có một lần mà thôi.

Đọc qua một lần mà có thể thuộc lòng lời thoại mấy trăm chữ sao?

Lại chém gió rồi!

"Vậy thì chúng ta đối chiếu lời thoại một lần.” Kiều Phong hơi bất mãn nói: “Tôi đọc phần của Dạ Vũ.”

Hứa Trăn gật gật đầu, đem kịch bản đưa cho Kiều Phong.

"Kiếm pháp của ngươi còn chưa học hết.” Hắn nhắm mắt lại, đọc lời thoại đầu tiên của Tuyết Trúc.

Kiều Phong lật kịch bản, tìm được phần của Dạ Vũ, thì thầm: " Thế thì đã sao?”

Hứa Trăn nói: "Về sau nếu gặp phải cao thủ chân chính, một khi bị bắt được sơ hở thì tính mạng của ngươi sẽ lâm vào nguy hiểm.”

Kiều Phong nói: “Ngươi nói chuyện này với ta để làm gì? Ngươi mau xoay người lại, nhìn ta!"

". . ."

Hai người ngươi một lời ta một câu, thuật lại nội dung bên trên kịch bản.

Niệm niệm, Kiều Phong dần dần phát giác không đúng.

Không có sai.

Không có sai.

Vẫn không có sai.

Hứa Trăn đọc liên tiếp bảy tám câu, cùng kịch bản một chữ cũng không kém, hơn nữa còn không hề nói lắp.

Thằng nhãi này…

Thật sự thuộc hết lời thoại rồi sao?

". . ."

"Ta nguyện hóa thân thành cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm phơi nắng, năm trăm năm mưa rơi."

Mấy phút đồng hồ sau, Hứa Trăn đọc lời thoại cuối cùng của Tuyết Trúc.

Hắn mở to mắt, quay đầu nhìn về phía Kiều Phong, hỏi: "Như thế nào, có chỗ không đúng sao?"

Kiều Phong ngơ ngác nhìn kịch bản.

Nửa ngày sau mới lắc đầu.

Sau khi kinh ngạc một lát, hắn dần dần cảm thấy vui sướng từ tận đáy lòng.

Được lắm, tiểu tử này!

Trí nhớ tốt đến trình độ này, gần như có thể gọi là thiên phú.

Kiều Phong vốn còn lo lắng đầu óc hắn đần độn, không nhớ được lời kịch.

Hiện giờ nhìn lại, hoàn toàn có thể dạy hắn thêm mấy thứ khác!

Nghĩ tới đây, Kiều Phong ngồi thẳng người, tràn đầy phấn khởi: "Như vậy, tôi nói cho cậu biết thêm về vị trí camera trong trường quay.”

"Một hồi đến studio, cậu sẽ thấy. . .