Nữa giờ sau, cô gái kia vẫn không ngừng gọi điện thoại.
Lúc Hứa Trăn đang đánh răng, có lờ mờ nghe được mấy cụm từ như "Đổi chuyến bay", "Thành phố điện ảnh", "Đạo diễn" gì gì đó.
"Cạch. . ."
Không lâu sau, tiếng khóa cửa chung cư vang lên, một người đàn ông lạ mặt mở cửa vào nhà.
"Kiều ca!"
Thấy người này, cô gái đang gọi điện vội vàng nghênh đón, tiếp nhận áo khoác cùng cặp văn kiện trong tay hắn.
Hứa Trăn cũng nhìn về phía cửa.
Người mới đến khoảng chừng 30 tuổi, vóc dáng tầm trung, đeo kính, mái tóc uốn hình gợn sóng, cằm có một nhúm râu, mặc nguyên bộ suit màu đen phẳng phiu, rất có khí chất của loại người nhã nhặn bại hoại.
Người đàn ông đảo mắt một vòng quanh nhà, sau đó nhanh chóng tập trung nhìn vào mặt Hứa Trăn.
Sắc mặt bỗng chốc khựng lại.
“Ôi vãi…”
Hứa Trăn rõ ràng nghe thấy hắn chửi bậy một tiếng.
Ha ha.
Cũng may hai anh em họ, lớn lên thực sự có điểm khác nhau.
So với Hứa Trí Viễn, lông mày của Hứa Trăn càng dài hơn, xương cằm cũng hơi hẹp.
Lúc này trong phòng khách sáng trưng như ban ngày, người đàn ông kia còn ra ám chỉ "Người này không phải là Hứa Trí Viễn", sau khi hắn cẩn thận quan sát, rất nhanh liền nhận ra sự thật.
"Ha ha ha, chào cậu, chào cậu!”
Một lúc lâu sau, người đàn ông mặc âu phục mới nở nụ cười cứng ngắc, vươn tay về phía Hứa Trăn: “Tôi tên là Kiều Phong, người quản lý của Hứa Trí Viễn, còn vị huynh đệ này là?”
Kiều. . . Cái gì?
Hứa Trăn suýt nữa há mồm kêu một câu "Kiều bang chủ" .
Hắn cố gắng đanh mặt, ngây ngốc bắt tay với đối phương, nói: “Hứa Trăn, chữ Hứa (许) có bộ ngôn (言) ghép với chữ ngọ (午), chữ Trăn (臻) có bộ Chí (至) ghép với chữ Tần (秦).”
"A, Hứa Trăn, chào cậu.”
Kiều Phong thu liễm vẻ mặt khiếp sợ, nở nụ cười lễ phép, chỉ vào cô gái nhỏ bên cạnh: "Cô ấy tên là Chu Hiểu Mạn, trợ lý của Hứa Trí Viễn.”
Hứa Trăn gật đầu chào hai người, trong lòng còn cảm thấy hơi nghi hoặc.
Người đại diện, trợ lý. . .
Thằng nhãi Hứa Trí Viễn này rốt cục là đang làm gì vậy?
Bởi vì, trong phòng khách không có sofa nên ba người chỉ có thể tạm thời ngồi vào bàn ăn.
Kiều Phong lấy lại bình tĩnh, cố gắng chỉnh lý tốt suy nghĩ của mình, khẩn thiết nói: "Hứa tiên sinh, tôi có một chuyện muốn nhờ cậu."
Hứa Trăn nói: "Mời nói."
"Tôi mới nhờ người khác đi tra xét camera theo dõi của khu chung cư cùng với ghi chép mua vé," Kiều Phong nói,” Hứa Trí Viễn đã mua vé đi Thái Lan vào 3h sáng hôm nay, hiện tại chắc cũng đã cất cánh.”
Hứa Trăn: “…”
Tình huống gì vậy?
Thái Lan?
Hứa Trí Viễn bay ra nước ngoài rồi?
Hắn bỏ mặc mình ở nhà, sau đó không nói một lời trốn chạy suốt đêm?
Uy uy, thế này có phải là chơi hơi kỳ rồi không?
Vẻ mặt Kiều Phong tràn đầy u sầu: " Tôi đã liên lạc với bạn bè ở Thái Lan để tóm cổ cậu ta ở sân bay, nhưng cũng chưa chắc sẽ bắt được.”
"Hơn nữa, từ nay tới hôm đó ít nhất cũng mất ba tới bốn ngày."
"Xế chiều hôm nay, cậu ấy lại có một cảnh quay, dù như thế nào cũng nhất định không kịp nữa.”
Nói xong, Kiều Phong ngẩng đầu lên, thử thăm dò: "Tôi biết chuyện này hơi khiên cưỡng, nhưng… thực sự rất cấp bách.”
“Hứa Trăn huynh đệ, cậu có thể đóng cảnh quay này giúp cậu ấy được không?”
Hứa Trăn trợn tròn mắt nhìn Kiều Phong.
Quay phim?
Quay cái gì??
Hắn nhịn không được hỏi: “Anh nói từ từ… Tôi còn chưa hiểu vấn đề cho lắm.”
"Quay phim. . . Hứa Trí Viễn là diễn viên sao?"
Nghe vậy, Kiều Phong và trợ lý Chu Hiểu Mạn đưa mắt nhìn nhau.“Cậu không biết à?”
Kiều Phong kinh ngạc nói: " Hứa Trí Viễn là nghệ sĩ ký hợp đồng với Tinh Quang Giải Trí, cậu ấy không nói cho cậu biết à?”
Hứa Trăn: ". . ."
Nói cái quỷ! Hai người bọn tôi chỉ mới gặp nhau hôm qua đây.
"Xin lỗi, chuyện này tôi không thể giúp." Hứa Trăn cau mày, nói: "Có lẽ anh còn chưa biết, mặc dù tôi với Hứa Trí Viễn là anh em, nhưng chúng tôi chưa từng chung sống với nhau một ngày nào hết, cho nên không hề quen thân với nhau. Tôi cũng không có nghĩa vụ thay hắn thu thập tàn cuộc, Hơn nữa tôi cũng không biết đóng phim.”
Dứt lời, hắn đứng dậy khỏi ghế, xoay người rời đi.
“Ấy ấy ấy…” Kiều Phong thấy tình thế không ổn, liền vội vàng đứng lên ngăn hắn lại, "Huynh đệ, chuyện gì cũng từ từ!"
“Không phải tôi kêu cậu giúp tôi không công đâu, tôi sẽ trả tiền mà!”
Hứa Trăn đã không buồn nói: “Đây không phải là chuyện tiền bạc…”
"Bộp!"
Hắn còn chưa dứt lời, Kiều Phong đã rút hai xấp tiền mặt từ trong cặp văn kiện đặt lên bàn rồi khẩn cầu: "Huynh đệ, giá cả có thể thương lượng.”
Bước chân của Hứa Trăn khựng lại ngay tại chỗ.
Đây là. . . Bao nhiêu?
Hai vạn?
Đóng một cảnh quay thì có thể kiếm được hai vạn? ?
Kiều Phong nhìn thấy sắc mặt của hắn thì liền vội vàng rèn sắt khi còn nóng, tiếp tục rút tiền ra: " Cảnh quay chiều nay cực kỳ đơn giản, là một vai diễn khách mời, chỉ có một cảnh quay thôi.”
Đây đã là xấp thứ ba.
“Nếu thuận lợi thì khoảng chừng ba bốn giờ chiều sẽ đóng máy.”
Tiếp tục xấp thứ tư.
"Hơn nữa vai diễn này là nhân vật lạnh lùng mặt đơ, cậu chỉ cần đứng trước máy quay đọc lời thoại là được, không hề khó chút nào.”
Xấp thứ năm.
Kiều Phong đẩy chồng tiền về phía trước, mong đợi nhìn hắn: "Huynh đệ, giúp tôi đi.”
“Ực…”
Nhìn chồng tiền giấy đỏ chói trước mặt, Hứa Trăn nhịn không được nuốt nước miếng.
Hắn dù sao cũng là thiếu niên nghèo lớn lên trong một ngôi chùa nghèo không kém.
Rừng sâu núi thẳm, nhang khói thưa thớt, mấy năm nay hắn và sư phụ hầu như toàn sống bằng việc trồng trọt.
Năm mươi ngàn tệ
Đối với Hứa Trăn mà nói, không thể nghi ngờ là một khoản tiền lớn.
Hắn nhìn chằm chằm cọc tiền giấy, trong đầu chợt nhớ tới thiền phòng dột mưa cùng với căn bệnh thấp khớp của sư phụ.
Hứa Trăn chần chờ nửa ngày, mới nói: "Nhưng là, vạn nhất bị người ta nhận ra..."
"Cái này cậu yên tâm,” Kiều Phong vội vàng nói tiếp, "Tôi vừa rồi đã điều tra qua, trong đoàn làm phim lần này không có quen biết Hứa Trí Viễn.”
Hứa Trăn vẫn còn có chút do dự: "Thế nhưng chiều cao…”
"Chiều cao công bố của Hứa Trí Viễn chính là 1m78," Kiều Phong chém đinh chặt sắt nói, "Nghệ sĩ mà, báo thêm mấy centimet là chuyện bình thường."
Hứa Trăn: ". . ."