"Cậu Lưu, chuyện của cậu... Bác sĩ nói như thế thật sao?"
Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của một người đàn ông, mọi người ngại nói thẳng ra. Nhưng sự việc này chấn động quá lớn, mọi người không thể không tìm Giang Lưu hỏi cho rõ ràng.
Từ xưa đến nay, vấn đề không sinh được con đều quy kết trách nhiệm cho người phụ nữ. Việc nguyên thân và Từ Tú Tú mười năm không con, khi mọi người bàn tán, cũng chỉ nói Từ Tú Tú là một mảnh ruộng cằn cỗi, chẳng ai nói tên cày ruộng như nguyên thân có vấn đề.
"Ừ."
Vợ đã đi làm thịt gà rồi, Giang Lưu cũng có lòng ngồi đây giải đáp thắc mắc của mọi người.
Hắn trưng ra bộ mặt sầu khổ, khi mọi người hỏi đến đề tài này, hắn dùng lòng bàn tay chà chà mặt, sau đó thở dài thườn thượt nói: "Bác sĩ nói căn cơ của tôi không tốt. Có thể do trước đây quá mức lao lực, lại không bổ sung đủ dinh dưỡng. Tình hình thân thể của tôi hiện giờ, khả năng đời này không thể sinh con rất lớn. Bác sĩ nói từ bây giờ bắt đầu bồi dưỡng thân thể, ăn uống đầy đủ, không chừng vẫn còn một tia hi vọng."
Giang Lưu chỉ đang nói nhăng nói cuội, bệnh viện nhỏ ở huyện thành của bọn họ không thể nào có dụng cụ đo lường sức sống tnh trng của hắn được. Buổi sáng hắn chỉ dùng vết thương để kiếm cớ vào phòng bác sĩ, dạo quanh một vòng mà thôi.
Tuy nhiên, nguyên thân thật sự cả đời không con không cái, chưa biết chừng là hắn hoặc Từ Tú Tú thật sự vô sinh.
Giang Lưu suy tính, chờ khi mọi chuyện ổn định, hắn sẽ tìm cơ hội cùng Từ Tú Tú đến bệnh viện lớn để kiểm tra. Không chỉ vì để bù đắp cho tiếc nuối muốn có một đứa con của nguyên thân, mà còn xuất phát từ chính quan điểm của Giang Lưu. Hắn cũng cảm thấy nếu có một đứa trẻ làm cầu nối và chất xúc tác trong gia đình, thì ngôi nhà sẽ hòa thuận hạnh phúc hơn nhiều.
"Vậy sau này... Cậu không thể làm việc nặng nhọc..."
Chủ đề này có phần nặng nề, mọi người ở đây đều hiểu Giang Lưu muốn có một đứa con của chính mình. Không có con cái, thì liều mạng làm việc kiếm điểm công có lợi ích gì đâu. Mệt chết mệt sống cũng chỉ là giúp anh em nuôi cháu không công.
Những năm qua Giang Lưu đã hy sinh vì gia đình đủ rồi, nhà họ Giang bây giờ, em trai và em gái của hắn dựng vợ gả chồng, có đứa nào không phải do hắn bỏ công. Người ngoài nhìn vào đều thấy hắn đã chịu đựng quá nhiều, dẫn tới thân thể suy yếu không thể sinh con. Nguyên nhân này không sai đi đâu được.
Bây giờ hắn chỉ muốn bản thân sống tốt hơn, chăm sóc cơ thể tìm kiếm chút hi vọng nhỏ nhoi, chẳng có gì sai trái cả.
Tất nhiên việc này không làm ảnh hưởng đến sự thương cảm của mọi người, là một người đàn ông mà sau này lại không thể lao động nặng, đây là sát thương chí mạng. Cũng may hắn có một người vợ tốt, không rời không bỏ hắn, hai vợ chồng cùng nhau cố gắng, ngày sau hẳn cũng không tệ lắm.
"Sau này cậu phải tốt với vợ hơn nữa. Vợ chồng đồng lòng, không gì không vượt qua được."
"Đúng vậy, sau này đừng ngây ngô mẹ cậu nói gì nghe đó nữa. Với cả, cậu đã giúp hai đứa em dựng vợ gả chồng, đã hoàn thành trách nhiệm của huynh trưởng. Bây giờ bọn họ đã có gia đình riêng, đâu cần cậu phải chăm sóc nữa."
Cùng lúc mọi người tốt bụng an ủi Giang Lưu, phía Giang Truyền Căn và Miêu Thải Phượng cũng bị một số bô lão trong đội giữ lại nói chuyện. Nhìn tình trạng hiện tại của Giang Lưu, không ai có thể trơ mắt nhìn hắn lại bị ép làm lụng vất vả.
Uổng cho một bụng đầy lời muốn nói của Miêu Thải Phượng không thể phát huy, bởi vì những người lôi kéo khuyên nhủ bà đều là những người vai vế lớn hơn. Bà có thể khóc lóc ăn vạ trước mặt hậu bối và những người đồng lứa, lại không có cách nào ầm ĩ tung hoành trước mặt người trên. Bà chỉ đành ngậm uất ức lắng nghe lời dạy bảo.
Ban ngày đã xảy ra một trận náo loạn ầm ĩ, Giang Lưu không muốn ăn cơm ở nhà chính cùng cha mẹ và gia đình của em trai nguyên thân. Hắn bưng con gà đã được Từ Tú Tú nấu cùng với cháo khoai rời khỏi nhà chính đi ăn riêng, một giọt canh cũng không chừa lại.
"Mình ăn cái đùi gà lớn này đi."
Giang Lưu nhìn nồi cháo gà tỏa hơi nghi ngút, đã sớm không nhịn được cơn thèm.
Suốt mấy ngày nằm viện hắn không dám ăn uống thoải mái vì số phiếu gạo trong tay có hạn. Hơn nữa thời buổi này hàng hóa khan hiếm, thức ăn bệnh viện cung cấp cũng chỉ có canh suông nước nhạt, vài loại rau dưa, không nhìn thấy chút thịt nào.
Đương nhiên có thể vì bọn họ không có tiền, nên Từ Tú Tú không dám mua những món ăn có thịt.
Dù nói thế nào đi nữa, đối với một người làm lụng vất vả, dựa vào chính khả năng của mình kiếm được cơm thịt no đủ qua ngày như Giang Lưu mà nói, thức ăn ở thời đại này đã làm khổ hắn đủ đường. Kể cả trong giai đoạn khó khăn nhất là thời thơ ấu của hắn, cơ thể cũng khỏe mạnh hơn hiện tại không ít.
Bởi vậy Giang Lưu chờ mong bữa cơm này đã lâu, hoàn toàn không kiềm chế nổi.
Hắn xé cho Từ Tú Tú một cái đùi gà, tự cho bản thân một cái cánh gà, sau đó bắt đầu ăn uống thỏa thích.
Con gà này vốn Miêu Thải Phượng định đến cuối năm sẽ đem ra trạm thu mua bán lấy tiền, bởi vậy chăn nuôi rất tỉ mỉ. Hơn nữa ở nông hộ thời này toàn là nuôi thả, thịt gà săn chắc, vô cùng thơm ngon, so với gà được nuôi bằng thức ăn công nghiệp sau này thì thật sự là cực phẩm trong thịt gà.
Còn nồi cháo kia nữa, rõ ràng cũng không có gia vị gì đặc biệt, chỉ là nấu bằng nước hầm gà, cho thêm chút muối, hành, gừng. Vậy mà hương vị của nó lại ngon đến mức làm người ta hận không thể nuốt luôn cả lưỡi.
Giang Lưu không rõ có phải vì nguyên thân chưa từng cho cơ thể này ăn được đồ ngon, hay là nồi cháo gà trước mắt hắn thật sự thơm ngon đến vậy.
"Mình không chừa lại chút nào cho cha mẹ thật sao?"
Từ Tú Tú nuốt nước bọt, nhìn nồi cháo gà đầy ắp lại không dám động đũa.
Khi Giang Lưu vẫn còn ngu hiếu, cô cảm thấy sống qua ngày rất khổ sở. Nhưng giờ đây hắn nghĩ thông suốt rồi, cô lại thấy không chân thật.
"Chừa phần? Mấy năm qua trong nhà mổ gà giết heo có bao giờ chia cho chúng ta chưa? Tú Tú, tôi thật sự muốn có một đứa con, đây chỉ là một con gà thôi, không biết có bù đắp được chút nào thân thể bị tổn hại nhiều năm của tôi hay không. Cả mình nữa, mấy năm nay mình cũng phải chịu khổ cùng tôi, chắc chắn thân thể cũng bị ảnh hưởng. Hai ta cứ ích kỷ một chút, ít nhất là cho đến khi nào chúng ta sinh được con của mình."
Giang Lưu che mặt, Từ Tú Tú nhận ra bản thân đã chạm vào vết thương lòng của chồng mình, vội vàng sửa lời.
"Cũng chỉ là một con gà thôi, sau này chúng ta nuôi thêm vài con, mỗi ngày mình đều có thể ăn một quả trứng, rồi thân thể sẽ tốt lên, chúng ta sẽ có con thôi."
Nói rồi, Từ Tú Tú cũng nhanh chóng bắt đầu ăn cái đùi gà Giang Lưu cho cô. Khi thịt gà thơm ngon tràn đầy trong khoang miệng, Từ Tú Tú xúc động suýt rơi nước mắt.
Cô lớn đến từng tuổi này, chỉ mới được nếm thử mùi vị thịt hai lần. Lần đầu tiên là từ lúc cô còn rất bé, khi đó mẹ ruột vẫn còn sống, mẹ nhân lúc bà nội không chú ý, lén gắp cho cô một miếng da gà trong nồi. Miếng da gà đó cô đã nhai rất lâu, rất lâu, bởi vì nó quá ngon nên cô không nỡ nuốt xuống.
Lần thứ hai là vào ngày cô phải gả đi, tuy rằng cô chỉ được chia cho phần cổ gà, đầu gà thừa lại trên bàn tiệc. Nhưng Từ Tú Tú vẫn thật thành kính mà ăn sạch, cô còn nhai cả xương, nhấm nháp cho đến khi không còn vị gì mới thôi.
Lúc này là lần đầu tiên cô thật sự ăn được vị thịt gà, ngoại trừ thơm ngon, còn có cảm động.
"Bà nội, con muốn ăn thịt gà."
Trong nhà chính, mọi người đang trầm mặc vây quanh bàn dùng cơm, dưới gầm bàn, vợ của Giang Hải -Vương Tuyết Mai lặng lẽ đưa chân đá con trai cả Giang Kiến Quân của mình một cái.
Giang Kiến Quân cũng thật biết cách làm cho mẹ mình đẹp mặt, lập tức gõ chén đòi ăn thịt gà.
Giang Kiến Quân vừa làm loạn, em trai nó cũng ầm ĩ theo sau.
"Ai dạy mày gõ chén? Muốn làm ăn mày à? Bây giờ chỉ có một chén canh trứng thôi, ăn được thì ăn, không muốn ăn thì cút."
Lúc này Miêu Thải Phượng đang tức giận không nguôi, cho dù là cháu trai thường ngày được yêu thương nhất làm nũng trước mặt bà, cũng trở thành nơi trút giận.
"Kiến Quân ngoan, để mẹ múc canh trứng gà cho con ăn."
Vương Tuyết Mai thấy thế vội vàng giảng hòa. Cô múc hơn phân nửa canh trứng chia cho hai đứa con trai. Phần canh trứng còn lại là thuộc về ông bà Giang.
Tuy nhiên trong lòng Vương Tuyết Mai không bình thản như ngoài mặt, đó là nguyên con gà trống đấy. Đến cả ngày Tết mà trong nhà còn không được ăn đồ ngon như thế, vậy mà nhà anh cả cứ thế ăn mất.
Bà mẹ chồng này còn luôn miệng bảo là thiên vị nhà cô, đều là nói phong long. Nếu bà thật sự thương bọn họ, sao không đi múc về một chén chào gà cho nhà họ ăn.
Vương Tuyết Mai càng nghĩ càng giận, cảm thấy thật ra trong lòng cha mẹ chồng vẫn thiên vị con cả. Sở dĩ đối xử tốt đẹp với nhà bọn họ cũng chỉ vì cô đã sinh hai đứa cháu trai. Sau này nếu anh cả cũng sinh được con rồi thì thái độ của cha mẹ chồng với nhà cô chưa chắc đã được như lúc trước.
Sao Miêu Thải Phượng có thể không nhìn ra bất mãn trong lòng con dâu thứ, nhưng lúc này sao bà có thể đi lấy thịt gà về được. Chỉ sợ bà vừa nhấc chân trước đi lấy thịt, chân sau đã bị các bô lão trong thôn kéo lại tâm sự rồi.
"Bà tự nhìn lại bà xem, độc mồm độc miệng chọc giận bao nhiêu người. Bây giờ thì hay rồi, chỉ sợ nhà của thằng Lưu sẽ xa cách với chúng ta."
Trong đêm tối, Giang Truyền Căn nằm trên giường ngủ bỗng nhiên buông một câu cảm thán.
"Tôi làm sao? Tôi làm sai cái gì?"
Trong lòng Miêu Thải Phượng vẫn đang nghẹn một cục tức, nghe chồng chỉ trích mình, bà lập tức bật dậy.
"Ông nói xem, nếu ngày thằng Lưu gặp tai nạn mà tôi không làm lớn chuyện lên, thì Quản Đại Ngưu sẽ chủ động đến công xã để yêu cầu họ chi trả một nửa tiền thuốc men cho nó sao? Nó là con trai tôi, tôi không thương nó được sao? Do vợ nó không biết điều bỗng nhiên chủ động đứng ra, nếu không thì tôi có thể ép người ta chi trả nhiều tiền khám chữa hơn rồi."
Miêu Thải Phượng thở từng hơi hổn hển: "Ông muốn làm người tốt sao hôm đó không chủ động đứng ra đi, bây giờ cùng với bọn họ mắng tôi táng tận lương tâm, mẹ ruột nhẫn tâm hơn mẹ ghẻ. Nếu tôi có tiền có của để ra tay hào phóng, tôi còn phải vì tiền thuốc men mà suy tính đủ đường à?"
Quả thật, tuy Miêu Thải Phượng là một bà mẹ bất công, nhưng tuyệt đối không thể nói bà hoàn toàn không có chút tình cảm nào với con trai cả. Trong thế đạo gian nan này, nếu bà cố chạy chữa cho con cả thì cái nhà này sẽ sụp đổ theo. Bà chỉ biết dùng suy tính hạn hẹp của một người phụ nữ nông thôn, cố gắng giảm bớt gánh nặng của gia đình.
Nghe vợ nói hết lời, Giang Truyền Căn trầm mặc một lát, đúng là trước khi con cả đến bệnh viện, không ai biết sẽ tốn kém bao nhiêu tiền. Có thể phải mất 100 đồng, cũng có thể là 500 đồng, chưa biết chừng còn nhiều hơn. Có lẽ bọn họ làm lụng mệt sống mệt chết cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
Dù thế nào đi nữa, con trai vừa xuất viện về nhà, cũng nên chăm sóc nó mới phải.
"Dù vậy bà đâu thể đến cái độ một quả trứng gà cũng không nỡ cho nó ăn. Bà cũng đâu thể nào ép nó làm việc ngay ngày đầu tiên nó xuất viện về nhà được."
"Tôi lại sai chỗ nào? Đến bác sĩ cũng cho nó xuất viện, chẳng phải chứng minh nó đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi sao? Nó thiếu nợ bệnh viện một khoản lớn, còn không lo nhanh chóng kiếm tiền trả nợ, chẳng lẽ định thiếu nợ cả đời à?"
Miêu Thải Phượng nói năng vẫn lý lẽ hùng hồn.
"Nhưng kết quả lại thành ra là chúng ta đối xử tệ bạc với con cả, bây giờ nó vô sinh, chúng ta phải gánh trách nhiệm rất lớn." Giang Truyền Căn thở dài thườn thượt.
"Chuyện cũng đã rồi, nói nữa được ích gì. Chúng ta đối xử không tốt với nó, làm như chúng ta chỉ không tốt với mình nó vậy."
Thật ra Miêu Thải Phượng không phải chỉ sinh ba đứa con. Sau khi sinh con cả là Giang Lưu, bà còn sinh thêm một con trai, sau đó mới đến đôi long phượng thai. Nhưng khi bọn chúng còn nhỏ lại gặp nạn đói kéo dài ba năm, tình thế khó khăn đến độ cỏ dại cũng bị nhổ sạch.
Nhà họ Giang cũng thiếu thốn lương thực, con thứ hai chết đói, vì còn quá nhỏ nên không được ghi chép lại trong gia phả.
Bà Miêu đã nghĩ đủ mọi cách để con mình có thể sống sót, nhưng không còn cách nào khác. Chính mẹ chồng bà đã nói trưởng nam là người kế nghiệp gia tộc, bởi vậy phần lớn thức ăn trong nhà đều dành cho Giang Lưu. Đương nhiên mẹ chồng bà không dành phần cho mình, trong thời điểm đó, người già bị xem là gánh nặng. Hầu hết người già đều hi sinh, nhường lại mọi thứ cho con cháu.
Việc này cũng là nút thắt trong lòng Miêu Thải Phượng, bà luôn cảm thấy con cả đoạt mạng của con thứ. Nên bà đinh ninh hắn phải trả giá thật nhiều để bù đắp cho phần mất mát đó.
Nghe vợ nhắc lại chuyện này, Giang Truyền Căn lần nữa im tiếng.
"Được rồi, chia nhà, tách hộ khẩu đi. Nó ăn trứng gà hay thịt gà chúng ta cũng không quản được. Để nó tự sống cuộc sống của nó đi, hai chúng ta dựa vào nhà thằng Hải."
Miêu Thải Phượng ồm ồm nói xong thì nằm xuống, trùm chăn kín người.
"Chia thì chia." Giang Truyền Căn tâm trạng ngổn ngang lầm bầm, sau đó lại buông tiếng thở dài.