Chương 16: [Bản Dịch] Ô Long Sơn Tu Hành Bút Ký

Một lát sau, một bụi cây rậm rạp trên vách đá rung lên xào xạc. Lưu Tiểu Lâu đang ẩn mình sau đó, thận trọng bò lên đỉnh. Khi lật người lên được, toàn thân hắn đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, run rẩy không ngừng.

Lời lão sư nói quả nhiên không sai, đệ tử của danh môn đại phái, sao có thể dễ dàng chọc vào? Nhìn tu vi của hắn ta, có lẽ cũng chỉ là Luyện Khí tầng hai, tầng ba, thậm chí còn không chạy bền bằng hắn, nhưng khi ra tay, ba, năm người như hắn cũng không địch lại.

Lưu Tiểu Lâu không dám trì hoãn, lập tức chạy theo hướng khác. Sau khi chạy được một đoạn, hắn lại mạnh dạn quay lại, cẩn thận bới trong đống máu thịt của Ma sư huynh, nhặt ra hai khối linh thạch còn dính máu.

Kiểm kê lại thu hoạch lần này, một cây linh thảo, ba viên linh thạch, hơn mười lượng vàng bạc và ba miếng ngọc bội bình thường. À đúng rồi, còn uống gần nửa vò linh tửu.

Mặc dù lần này liều mạng nhưng quả thật tham gia đại hội anh hùng không uổng phí chút nào!

Sau khi suy tính, Lưu Tiểu Lâu phán đoán rằng, hướng mà ba đệ tử Trúc Cơ của phái Động Dương đuổi theo đám quần hùng có lẽ là phía Tây Bắc. Dù không biết họ sẽ truy đuổi bao xa, nhưng nhất định không thể đi về hướng đó.

Tên đệ tử trẻ tuổi họ Hàn của phái Động Dương đã đuổi theo hướng tây, hắn cũng không thể đi theo hướng đó để gặp xui xẻo.

Vì vậy, Lưu Tiểu Lâu chọn đi về hướng Tây Nam. Sau khi di chuyển hơn trăm dặm, hắn mới rẽ về phía Bắc, đi hai ngày nữa thì tiếp tục đổi sang hướng Đông Bắc, men theo con đường ngoằn ngoèo. Hắn đi vòng một vòng lớn, mất năm ngày trong vùng núi hoang vu, cuối cùng mới vào địa phận núi Ô Long.

Khi đến dưới chân núi dãy Càn Trúc, như thường lệ, hắn không vội vào núi mà ghé qua nhà của Điền bá. Đợi đến khi thấy Điền bá vác củi trở về, Lưu Tiểu Lâu mới chạy đến giúp đỡ: "Điền bá, đi đốn củi à? Ta vừa mới về."

Điền bá cười hề hề, lấy một gáo nước trong chum nước ở góc nhà, uống một hơi cạn sạch. Sau đó, ông ấy nhìn ra ngoài cửa rồi kéo Lưu Tiểu Lâu vào nói nhỏ: "Ta vừa từ dãy Càn Trúc về, có tìm ngươi mà không thấy. Ngươi chưa lên núi à? Hôm qua có mấy người đến dưới núi hỏi thăm tung tích của các vị tiên sư, đều là người có pháp thuật, giày không dính chút bùn đất nào."

Nhanh vậy đã tìm đến núi Ô Long rồi?

"Điền bá, có bao nhiêu người? Họ dò hỏi điều gì?"

"Ba người, dò hỏi lung tung, chỉ hỏi trên núi có tiên sư tu đạo không, không nhắc đến việc muốn tìm ai, tóm lại không có manh mối gì rõ ràng. Đương nhiên, ta cũng chỉ nghe nhị thẩm ở đầu thôn nói lại, chứ họ không có đến chỗ ta."

"Họ đã lên núi chưa?"

"Lên rồi, nghe nói ban đầu hướng về sườn núi Quỷ Mộng, chưa tới dãy Càn Trúc, nhưng không chắc sẽ không lên. Các vị tiên sư ở mấy ngọn núi xung quanh đều đã nhận được tin, những người có thể tránh đều đã tránh đi. Đây là bánh gạo nướng cho ngươi, đủ ăn nửa tháng, trốn vài ngày rồi hãy quay lại."

"Ta biết rồi, đa tạ Điền bá."

Vài ngày sau đại hội anh hùng tại sơn trang Cẩm Bình, tin tức hẳn đã lan truyền khắp nơi. Mặc dù tán tu của núi Ô Long tham gia rất ít, chỉ có hắn và Long Sơn tán nhân, nhưng khi có người lạ xuất hiện, những tán tu trong núi đều sẽ tránh đi, không cần biết có liên quan hay không, tốt nhất là tránh gió bão trước đã.

Lưu Tiểu Lâu lấy ra một miếng ngọc bội, đưa cho Điền Bá: "A Trân được cao nhân chỉ điểm, đã vào được môn phái lớn, miếng ngọc này coi như chút lòng thành của ta. Tuy là vật phàm trần, nhưng chất ngọc cực tốt, để nó đeo chơi cũng được."

Miếng ngọc bội này trong suốt như nước, mang sắc xanh lục pha đen nhạt, chính là vật hắn "mượn tạm" từ sơn trang Cẩm Bình, có phẩm chất thượng hạng. Tuy Điền Bá không biết nhìn hàng nhưng cũng nhận ra nó chắc chắn quý giá nên đã từ chối vài lần. Nhưng có lẽ ông ấy biết lai lịch không rõ ràng, phần nhiều là của phi nghĩa Lưu tiểu tiên sư kiếm được bên ngoài, đối với các tiên sư mà nói cũng chẳng đáng gì, cuối cùng vẫn vui vẻ nhận lấy.