Chương 17: Bạn Cùng Phòng Luôn Nghi Ngờ Tôi Là Nữ Giả Nam - Chương 17

Cố Diệc ngoài mặt đối xử với mọi người đều nhẹ nhàng, thật ra lại rất khó tiếp cận.

Ví dụ như khi đi trực ban ở học viện khác có nữ sinh đưa thư tình cho hắn, Cố Diệc chỉ nói:" Bạn học, bây giờ đang là thời gian tự học, tự tiện đi lại sẽ bị trừ điểm."

Cho dù đứng đầu bảng xếp hạng giáo thảo của trường, đến bây giờ vẫn còn độc thân không phải không có lý do, dáng vẻ đàng hoàng thiết diện vô tư của Cố Diệc thật sự đuổi được không ít người. Hệ hoa* hệ ngoại ngữ ngay từ khi bắt đầu tập quân sự đã muốn theo đuổi hắn, đến giờ ngay cả lời mời kết bạn trên QQ cũng chưa được hắn đồng ý, có người bình luận Cố Diệc như một cơn gió thoảng qua trong ngày hè oi bức, sẽ không vì bất kì ai mà để lại tình cảm.

*Hoa khôi của hệ (khoa)

Nhưng hết lần này đến lần khác có rất nhiều người động tâm, muốn nắm giữ cơn gió này trong tay.

Chạng vạng tối, sân bóng rổ như thường lệ tràn ngập không khí của tuổi thanh xuân. Rất đông nữ sinh năm nhất, năm hai thậm chí có cả năm ba vây thành một vòng quanh sân bóng rổ, số lượng vô cùng lớn.

Một nam sinh cùng đội nhìn thấy trên tay vài nữ sinh còn ôm sách, hướng về phía thân ảnh cao lớn đứng giữa sân thể thao trêu ghẹo nói:" Diệc ca, cậu xem nữ sinh người ta vừa tan học đã đến xem cậu chơi bóng, cậu tốt xấu gì cũng nên chào hỏi một tiếng chứ?"

Khưu Thịnh Minh mặc một bộ đồng phục chơi bóng khác màu, xen vào một câu:" Vậy có tính là gì, chỉ cần Diệc ca nói một tiếng, nhất định sẽ có một đám nữ sinh đến đưa dù đưa nước đưa giấy ăn, muốn cái gì có cái đó." Lời trong lời ngoài mang theo ý vị ghen tị không nói rõ.

Ống tay áo T-shirt của Cố Diệc kéo lên vài vòng, để lộ cánh tay với làn da sẫm màu, vân da cân xứng, mạch lạc rõ ràng, chân dài dưới lớp quần thoải mái, lúc dẫn bóng động tác nhanh nhẹn vô cùng, trên người mang theo mùi vị hormone nồng nặc.

Nghe xong lời của hai người, Cố Diệc nhanh chóng ném một cú ba điểm, sau đó quay đầu liếc nhìn đám người bên ngoài một vòng, nói:" Đến giờ rồi, tôi không chơi nữa, các cậu tiếp tục đi."

Cố Diệc vừa nói xong lời này, đầu tiên xao động chính là nhóm nữ sinh đứng bên ngoài sân bóng, lúc trước chơi bóng rổ, mặc cho bên ngoài gào thét chói tai đến lật trời Cố Diệc đều coi như không nghe thấy, đánh bóng xong mặc áo khoác trực tiếp rời đi, hôm nay hắn không chỉ nhìn hàng ghế khán giả, rõ ràng còn có bộ dạng đang chờ người.

Các nữ sinh rít gào liên tục làm cho mấy nam sinh đang chơi bóng trên sân càng tò mò, mọi người dõi theo tầm mắt Cố Nghiêu nhìn sang, phát hiện trong đám người kia có hệ hoa hệ ngoại ngữ.

Hệ hoa nắm một chai nước khoáng trong tay, trong ánh mắt thán phục của mọi người lộ ra nụ cười đắc ý, áp chế tâm tình hưng phấn, dùng đôi mắt đẹp nhìn về phía Cố Diệc.

Một trận sóng nhiệt bao trùm lên âm thanh ríu rít ầm ĩ của đám nữ sinh, lấy sân bóng rổ làm trung tâm xung quanh bốn phương tám hướng đều ồn ào đến sắp lật trời, Cố Nghiêu từ xa trông thấy đám đông tụ tập liền nhíu lông mày, đường đi phía trước bị cản lại.

Cố Diệc nhìn thấy Cố Nghiêu tay cầm đồ uống muốn xoay người đi về, vì vậy chạy thật nhanh xuyên qua biển người, đuổi theo người kia, để lại đám nữ sinh bị ngó lơ và hệ hoa đang hoá đá tại chỗ.

Giọt mồ hôi chạy từ mặt xuống cổ, áo T-shirt đã ướt đẫm một mảnh trước ngực, Cố Diệc thản nhiên làm một tên lưu manh chặn Cố Nghiêu lại:" "Nghiêu Nghiêu đi đâu thế?... Còn chưa đưa nước đã thẹn thùng muốn đi rồi sao?"

"Cút sang một bên! Cậu một ngày không cợt nhả thì chết à!"

Cố Nghiêu giơ lên núi nilon trong suốt trên tay, dưới ánh hoàng hôn mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu dưới da cậu, cậu đưa nó cho Cố Diệc, nhỏ giọng lầm bầm:" Thật đúng là có bệnh! Còn đặc biệt muốn tôi đến đây đưa nước cho cậu, nếu không phải cậu đang nắm giữ bí mật của tôi, có chết tôi cũng mặc kệ cậu..."

Cố Diệc thật sự rất thích bộ dáng mạnh miệng mềm lòng này của cậu, nhận lấy cái túi trong tay cậu nhìn qua một chút, chất lỏng màu xanh hơi đục đựng trong chai còn đang bốc lên hơi lạnh.

Cố Diệc nhướn mi nhìn cậu:" Nước mướp đắng?"

Người tới đây đưa nước hầu hết đều mang nước khoáng hoặc vitamin, chỉ có Cố Nghiêu cậu mang nước mướp đắng thật sự là mới mẻ, là cậu đặc biệt đến canteen mua.

Cố Nghiêu đương nhiên sẽ không thừa nhận mình cố ý chỉnh hắn, chỉ nói:" Nước mướp đắng rất hợp uống vào mùa hè, có thể hạ hoả."

Cố Diệc mày kiếm mắt sâu, khoé miệng khẽ nhếch, hắn nghiêng đầu nhìn Cố Nghiêu, xương quai hàm có thể nói là hoàn mĩ.

"Hạ hoả, hạ hoả ở chỗ nào?" Cố Diệc hăng hái nói.

"..." Mẹ kiếp tên chó má này không ăn đòn lại ngứa da.

Cố Nghiêu vừa giơ nắm đấm lên đã thấy bao nhiêu ánh mắt từ bên kia vèo vèo bay tới, đành phải hậm hực thả tay xuống, phẫn uất nhìn người trước mặt tiếp tục cợt nhả.

Cố Diệc nhìn đỉnh đầu cậu buồn cười:" Có phải vừa mới ngủ trưa dậy không?"

"Thì.." Cố Nghiêu cân nhắc dùng từ:" Mắc mớ gì đến cậu!"

Nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của cậu, Cố Diệc thập phần tự nhiên giơ tay giúp cậu chỉnh lại đầu tóc còn đang lộn xộn.

Đây không phải lần đầu tiên, Cố Nghiêu phát hiện có chỗ nào đó không đúng, nhưng sân thể thao bên kia vẫn liên tục vang lên âm thanh thì thầm to nhỏ, biểu thị vô cùng khiếp sợ với tình huống đệ nhất giáo thảo tự nhiên sờ đầu đệ nhị giáo thảo.

Cố Nghiêu nghe thấy động tĩnh bên kia còn cho rằng nữ sinh đang cười nhạo kiểu tóc của cậu, ngay lập tức đen mặt, tức giận lấy tay ấn xuống chỏm tóc không nghe lời trên đầu.

Lúc này Cố Diệc liền tỏ vẻ tri kỉ:" Nghiêu ca đừng nóng vội, để tôi bảo họ tản đi."

Người xem náo nhiệt có thể tản đi, nhưng người có dã tâm lại chậm chạp chưa cất bước.

Cố Diệc trở lại sân bóng rổ cầm lấy áo khoác trên mặt đất, trên tay còn mang chai nước mướp đắng màu sắc tươi đẹp, hắn ung dung bước đến trước mặt hệ hoa còn đang ngu ngơ, ôn tồn nhỏ nhẹ hỏi thăm:" Nghe nói tuần trước cô tuyên bố muốn theo đuổi Cố Nghiêu?"

Cho dù không chú ý đến bài viết trên diễn đàn, Khưu Thịnh Minh cũng đem chuyện hệ hoa từ bỏ theo đuổi hắn quay ra theo đuổi Cố Nghiêu nói cho Cố Diệc biết.

Cố Diệc ngước mắt nhìn Cố Nghiêu đứng không xa nhíu mày âm thầm phân cao thấp với chỏm tóc trên đầu, ánh mắt ôn nhu nhếch môi cười cười, lời từ miệng nói ra lại làm hệ hoa ngũ quan lệch lạc, sắc mặt trắng bệch.

Hắn nói khẽ:" Ngay cả tôi cậu ấy còn chướng mắt, dựa vào đâu mà chú ý tới cô?..."

Trên sân bóng rổ, Khưu Thịnh Minh nhìn Cố Diệc nói gì đó, sau đó hệ hoa mặt biến sắc che miệng chạy đi, mà hắn lại đang ung dung hướng về phía Cố Nghiêu đi tới.

"Diệc ca!" Khưu Thịnh Minh sắc mặt âm trầm phức tạp nhìn bóng lưng của hắn:" Hiệp sau thật sự không tham gia à?"

Cố Diệc không quay đầu lại:" Không chơi, phải đi mua tào phớ cho thỏ Bắc Cực nhà tôi rồi."