Thẩm Khắc Cần vừa rồi liếc mắt một cái liền nhìn thấy sắc mặt Thẩm Hoa Nùng không tốt, chỉ là đã bị cô con gái này làm cho chạnh lòng, ông nhẫn nhịn cái gì cũng không hỏi, nhưng khi nghe được con gái cùng cháu ngoại đều nhiễm bệnh sốt rét, thật ra sắc mặt cũng có chút thay đổi.
“Chiêu Chiêu thế nào rồi? Hoắc Đình đâu? Cậu ta có trở về hay không, con hãy nhờ người truyền lời bảo cậu ta nhanh nhanh lên tỉnh thành tìm thuốc đi, tỉnh thành hẳn là sẽ có, Hoắc Đình làm việc ở Cục Công An, tìm xem người nào có thể giúp đỡ......”
Cháu gái Chiêu Chiêu tuy rằng cũng không phải qua lại với bọn họ đặc biệt thân cận, nhưng mà được cha nó là Hoắc Đình dạy dỗ rất khá, cũng không có như mẹ mình mà ghẻ lạnh nhà đẻ, mỗi lần ở trong thôn gặp phải đều là một tiếng ông ngoại hai tiếng ông ngoại.
Vẻ quan tâm lo lắng trên mặt Thẩm Khắc Cần khiến trong lòng Thẩm Hoa Nùng dần thả lỏng, không phải hoàn toàn thờ ơ thì những chuyện tiếp theo liền dễ làm.
“Nghe Lý đại nương nói ngày hôm qua anh ấy có trở về, suốt đêm mang theo Chiêu Chiêu đi tỉnh thành rồi.”
Chỉ mang đi cháu gái sinh bệnh, lại không có mang theo con gái ông cũng đang bệnh tật.
Thẩm Khắc Cần chần chờ nhìn con gái, thấy sắc mặt cô còn tính là bình thản, nhất thời cũng không có mở miệng.
Thẩm Minh Trạch hai tay ôm ngực, dựa nghiêng ở trên khung cửa nhìn ra bên ngoài, cũng không có theo vào trong, tuy nhiên nhà ở nhỏ, anh đứng ở cửa cũng có thể nghe rõ được cuộc đối thoại trong phòng.
Nghe vậy, cười nhạo một tiếng rồi nói: “Mày mặt dày mày dạn phải gả cho Hoắc Đình, hắn đối với mày cũng chẳng ra đấy thôi, cứ vậy mà mặc kệ mày sống chết à? Trước kia không phải mày rất có thủ đoạn sao, hiện tại chỉ có thể ngồi chờ chết?”
Thẩm Hoa Nùng trong lòng buồn bực, trên mặt cũng có chút hậm hực.
Lời Thẩm Minh Trạch nói tuy rằng đâm vào tim, nhưng đó chính là sự thật.
Hoắc Đình chính là bị nguyên chủ mặt dày mày dạn ăn vạ.
Nguyên chủ thừa dịp sau khi Hoắc Đình bị nữ chính trong tiểu thuyết là Lục Bách Vi vứt bỏ, thương tâm khổ sở, cộng thêm bị bệnh nặng, dựa vào sự am hiểu về thảo dược của bản thân, đi cắt một bó lá dâm dương (kiểu như kích dục) từ sau núi, thừa dịp đêm tối sắc thuốc rồi cho Hoắc Đình lúc này đang bệnh đến thần trí mơ hồ uống vào.
Lúc sau Hoắc Đình bị tác dụng của dược liệu làm mê mang, cô ta lại giả vờ là Lục Bách Vi, hai người đã xảy ra quan hệ.
Nguyên chủ lại một lần mà mang thai, hai người cư như vậy mà mơ màng hồ đồ kết hôn.
Chỉ là Hoắc Đình sau khi kết hôn lập tức dọn tới nhà ở tập thể của Cục Công An, ngoại trừ việc đem phòng ở nhường cho nguyên chủ và cho cô ta danh phận, cùng với mỗi tháng cho cô đủ lương thực và chi phí sinh hoạt không đến nỗi đói chết, trước nay cũng không thèm nhìn cô ta một lần.
Sau khi con gái Chiêu Chiêu được sinh ra, số lần Hoắc Đình trở về thật ra cũng nhiều hơn một chút, lại cũng giới hạn trong việc hỏi thăm Chiêu Chiêu, hoặc là thời điểm không bận rộn sẽ đưa Chiêu Chiêu tới chỗ khu ký túc của anh, lúc bận lại đưa con bé trở về. Đối nguyên chủ thì đều là trực tiếp làm như không thấy.
Đương nhiên, bản thân nguyên chủ cũng không có yêu thương Hoắc Đình bao nhiêu.
Cô ta từ nhỏ đã được nuông chiều từ bé, vẻ ngoài xinh đẹp, cũng tâm cao khí ngạo, trước kia cũng từng có người thanh mai trúc mã rất có giá, Hoắc Đình tuy rằng cũng không tồi, lại không thể lọt vào mắt cô ta.
Sở dĩ chọn Hoắc Đình mà xuống tay, thuần túy chỉ là bởi vì anh là người có tiền đồ nhất, có quyền uy nhất trong cái thôn này mà cô ta biết.
Hoắc Đình tuy rằng không cha không mẹ, nhưng được người trong thôn giúp đỡ nuôi lớn, đi tòng quân nhập ngũ, trải qua chiến trường, lập được công lao, hiện tại chuyển công tác tới Cục Công An thành phố, nay đã là phó cục trưởng.
Thay vì nói nguyên chủ thích Hoắc Đình, không bằng nói cô ta càng sợ chịu khổ chịu tội hơn.
Nguyên chủ cũng là biết tự mình hiểu lấy, biết Hoắc Đình chán ghét cô ta, ngoại trừ việc tính kế để kết hôn với anh ra, cũng cũng không chủ động đi trêu chọc đối phương, anh trở về, cô ta liền trốn ru rú ở trong phòng không ra, hai người kết hôn đã gần ba năm, gặp qua chỉ vài lần, số câu nói với nhau cũng có thể đếm trên đầu ngón tay.
Nói cũng không hề khoa trương, nguyên chủ mặc dù lần đó có phát sinh quan hệ với Hoắc Đình, nhưng đối với Hoắc Đình thật đúng là không có gì ấn tượng, thậm chí ngay cả việc Hoắc Đình trông như thế nào cô ta đều có chút mơ hồ.
Thẩm Hoa Nùng cảm thấy mê man chỉ sợ hiện tại cô ở trên đường gặp phải Hoắc Đình cũng không nhất định có thể nhận ra.
Dưới tình huống như vậy, Hoắc Đình căn bản là không biết nguyên chủ sinh bệnh, hoặc là biết rõ cô sắp bệnh chết cũng không thèm để ý, cũng đều rất bình thường.
Tuy nhiên, nguyên chủ chỉ nghĩ Hoắc Đình chán ghét vì cô ta tính kế, Thẩm Hoa Nùng lại biết Hoắc Đình đối với cô ta hiện tại đâu chỉ là chán ghét, lần sau trở về có thể là hận thấu xương cũng nên.
Lần này Hoắc Đình mang Chiêu Chiêu đi tỉnh thành chữa bệnh, sẽ đụng tới Lục Bách Vi trọng sinh trở về muốn tìm anh ta nối lại tình xưa, cũng sẽ dưới sự ám chỉ và cố tình dẫn đường của Lục Bách Vi mà biết chuyện cha anh ta chết cùng Thẩm Khắc Cần có liên quan.
Biết được chân tướng này, Hoắc Đình tuy rằng đã làm chồng người ta, nhưng gông xiềng đạo đức giữa anh ta và Thẩm Hoa Nùng liền không còn tồn tại.
Cho dù Hoắc Đình có cố kỵ vì con gái đến thế nào, có trách nhiệm đến đâu đi nữa, cũng không thể chịu đựng con gái của kẻ thù giết cha trở thành vợ của chính mình.
Đoạt đàn ông của nữ chính, cha và nam chính còn có thù không đội trời chung, đồng thời đắc tội cả nam nữ chính, kết cục của Thẩm Hoa Nùng không phải nghĩ cũng biết là thảm thế nào.
Nếu không phải bởi vì lo lắng tới chuyện này, nếu không phải cần thiết phải cần tới cha con họ Thẩm hỗ trợ, Thẩm Hoa Nùng cũng sẽ không màng việc bản thân đang bệnh tật đến mềm nhũn cả người, đã lòng nóng như lửa đốt bò dậy tìm bọn họ.
Bị Thẩm Minh Trạch châm chọc mỉa mai một hồi, trong lòng cô cũng chẳng cảm thấy gì nhiều nữa.
Thẩm Khắc Cần lại nhíu mày nói: “Tiểu Trạch!”
Thẩm Minh Trạch liếc mắt nhìn qua em gái, nhấp môi, cũng biết chính mình nói như vậy có chút quá đáng.
Bệnh sốt rét, không lớn cũng không nhỏ.
Hiện giờ ở dưới tình huống có thuốc cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm có thể chữa khỏi, càng đừng nói hiện tại trong nước còn chưa có được loại thuốc nào kháng được bệnh sốt rét.
Loại thuốc đặc trị sốt rét đều là dựa vào nhập khẩu, nhưng mà hiện tại đất nước đang tham gia chiến tranh cùng nước X, trên chiến trường có rất nhiều chiến sĩ cũng lây nhiễm bệnh sốt rét, bệnh sốt rét tàn sát bừa bãi toàn cầu, giá của loại thuốc đặc trị có thể nói là đắt hơn vàng.
Dược liệu quý không nói đến, hiện tại con đường nhập khẩu cũng giảm bớt, nhiễm bệnh sốt rét, đúng là thật sự có khả năng sẽ chết người!