Chương 1: Nữ phụ xấu xa

Thẩm Hoa Nùng xách theo một giỏ cây ngải hoa vàng, xấu hổ đứng trước nhà mẹ đẻ của nguyên chủ trùng tên với mình, nhìn cánh cửa đổ nát siêu vẹo, có chút do dự.

Một lát nữa đi vào trong sẽ không bị gậy gộc xông tới đánh tới tấp đấy chứ?

Thời gian cấp bách, trì hoãn không được nữa, cô hít sâu vài lần, xoa xoa đầu đang đau nhức vì phát bệnh chưa khỏi, mới vừa vung tay lên, cửa đột nhiên bị kéo ra từ bên trong.

Một thanh niên cao gầy chừng hai mươi tuổi, trên mặt còn đang băng bó, nhìn thấy cô đầu tiên là khiếp sợ, sau đó nhanh chóng biến thành lạnh nhạt: “Mày lại muốn tới nơi này làm gì?”

Thẩm Hoa Nùng hơi trì đột một chút, lại nhanh chóng nhập vai diễn, ngượng ngùng cười: “Anh trai, em là tới......”

“Em cái gì mà em, mày và nhà này đã rũ bỏ quan hệ rồi, tao cũng không đảm đương nổi một tiếng anh trai này của mày.”

Mặt Thẩm Minh Trạch không chút biểu cảm ngắt lời, duỗi tay đẩy cô sang một bên.

“Mày đang ngăn cản đường đi của nhà tao, phiền toái mày nhường đường một chút.”

Thẩm Hoa Nùng bởi vì sinh bệnh mà cả người mệt mỏi, bị đẩy một cái phải lui về phía sau hai bước mới đứng vững.

Thẩm Minh Trạch híp mắt nhìn cô, thấy cô vẫn không chịu đi, lạnh lùng nói: “Tao nhớ rõ lúc trước mày đã từng nói qua, có đi xin cơm cũng không đi qua cánh cửa nhà này. Giờ mày có đi hay không? Không đi đừng trách tao không khách khí!”

Thẩm Hoa Nùng từ năm mười tuổi, đã bắt đầu đấu tranh với mẹ kế và người cha xấu xa, vẫn luôn đấu đá mười năm, thành công tống được hai kẻ vô tình vô nghĩa vô liêm sỉ đã giết ông ngoại và mẹ cô vào ngục giam, cô cũng không phải là người dễ đối phó, da mặt tuyệt đối là đủ dày, nhưng mà lúc này đối mặt với những người thân trên danh nghĩa bị ‘cô’ phụ lòng, lại có chút xấu hổ không nói nên lời.

Trên đời này người xấu ngàn vạn loại, cô hận nhất chính là loại người vô tình vô nghĩa.

Nhưng trêu ngươi ở chỗ là cô chỉ vô tình trượt tay lại xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, sau đó biến thành một vai nữ phụ ác độc trong cuốn tiểu thuyết kia, chính là loại người bạc tình bạc nghĩa với thân nhân mà cô ghét nhất.

Vậy quả thật xấu hổ.

Tuy rằng đều là do nguyên chủ làm, nhưng ai bảo cô đang chiếm thân thể của người khác chứ, tự nhiên cũng phải gánh vác thân thể này mà chịu đựng tất cả.

Cha của nguyên chủ là Thẩm Khắc Cần, trước kia là viện trưởng của một bệnh viện trên tỉnh, bởi vì sự cố chữa bệnh gây ra mạng người mà phải chịu tội, sau đó tuy rằng chứng minh ông ấy không có liên quan tới chuyện này, nhưng vẫn là bị khai trừ khỏi bệnh viện, danh tiếng ở thành phố đã xuống dốc, nên ông mang theo hai anh em Thẩm Minh Trạch cùng nguyên chủ đến nơi thâm sơn cùng cốc này ở lại.

Mà nguyên chủ bởi vì tội danh của cha mà phải chịu cực khổ, không muốn lại tiếp tục phải chịu liên lụy, sau khi hao tổn tâm cơ để đến được với nam chính Hoắc Đình tiểu thuyết, liền cùng đoạn tuyệt lui tới với người cha luôn yêu thương cô ta và cả anh trai mình..

Đều là người cùng một thôn, đầu thôn cuối thôn lướt qua nhau, cô ta nhìn thấy cha và anh cũng làm bộ không quen biết, rất là vô tình.

Thẩm Hoa Nùng căng da đầu nói: “Anh, em biết trước kia là em sai rồi, em lần này tới là muốn......”

“A, Tiểu Trạch, nhà cậu có khách tới à!” Từ Bỉnh Vinh xách theo một xô nước, khập khiễng từ con đường nhỏ đối diện mà đi tới.

Ông ta quét qua Thẩm Hoa Nùng liếc mắt một cái, nói: “Đây là em gái của cậu à? Ta đã không nhớ rõ cô ta này trông như thế nào nữa rồi.”

“Nhường đường một chút!”

Từ Bỉnh Vinh trước kia là ông trùm sòng bạc, hiện tại tuổi đã lớn, râu tóc bạc trắng, lưng đã còng, chân cũng què, tuổi già sức yếu, nhìn qua chính là một ông lão nghèo khổ bình thường, tuy nhiên miệng lưỡi còn rất lợi hại.

Thẩm Hoa Nùng muốn nói thêm vài lời lại bị đối phương ngắt lời, trên mặt có chút ngượng ngùng, hướng qua bên cạnh nhường đường.

Từ Bỉnh Vinh khập khiễng đi vào cửa.

“Tiểu Trạch, muộn như vậy còn ai tới vậy?” Trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện, dứt lời người đã đứng ở trước mắt.

Là Thẩm Khắc Cần, cha của nguyên chủ.

Thẩm Hoa Nùng nhanh chóng tiến lên đây, cúi thấp đầu, chân thành nói: “Con biết trước kia là lỗi của con, là con không có lương tâm, khiến cho mọi người thương tâm. Cha, hôm nay con tới là có chuyện quan trọng muốn cùng cha thương lượng.”

Thẩm Minh Trạch ở bên cạnh muốn xen mồm, bị Thẩm Hoa Nùng không chút nào chùn bước lấp kín.

“Chuyện quan trọng liên quan đến việc nhà chúng ta có thể cải thiện được tình hình trước mắt hay không! Liên quan đến hàng ngàn hàng vạn mạng người, mọi người nghe xong nếu như vẫn bảo con cút đi, con cũng không thể nói gì hơn.”

Thẩm Minh Trạch vừa muốn mở miệng châm chọc, Thẩm Khắc Cần liền nói: “Vào đi.”

Thẩm Hoa Nùng đi theo ông ấy tiến vào, vừa vào cửa đã ngửi thấy sặc mùi mốc, bởi vì hơn nửa tháng nay mưa liên miên, căn nhà này lại dựng ở ven sông, trong phòng vô cùng ẩm ướt, áng trời chạng vạng nhạt từ bên ngoài chiếu vào, miễn cưỡng giúp Thẩm Hoa Nùng thấy rõ ràng bài trí trong phòng.

Ngoại trừ hai chiếc giường ván gỗ, trên đó có một ít rơm rạ, phủ lên là một tấm ga trải giường đã không còn nhìn ra màu sắc, một cái niêu đất, hai cái chén đặt trên kệ bếp thì cái gì cũng không có, à, hình như dưới giường còn có một cái rương gỗ.

Ngoại trừ giường thì không còn có nơi nào để ngồi, trong lòng Thẩm Hoa Nùng thổn thức.

Cô đời trước tuy rằng có người cha xấu xa và mẹ kế ác độc, nhưng ít ra là không lo cơm áo gạo tiền, bần cùng đến loại trình độ này cô thật sự là lần đầu thấy, cũng khó trách nguyên chủ đã được nuông chiều từ bé chịu không nổi, đổi lại là cô, cũng là không thể chịu đựng được.

“Chuyện gì?” Thẩm Khắc Cần nhàn nhạt hỏi.

Thẩm Hoa Nùng gỡ xuống chiếc sọt sau lưng, đặt ở trên mặt đất, nói: “Cha, hiện tại trong thôn có rất nhiều người bị nhiễm bệnh sốt rét, con cùng Chiêu Chiêu cũng bị nhiễm, ký ninh (.) ở bệnh viện trấn trên đều bán hết, nói thiếu thuốc......”

(*)Quinine (hay còn gọi là ký ninh), được phân lập từ vỏ cây cinchona vào năm 1820, là thuốc được dùng để chống sốt rét đầu tiên trong lịch sử.