Chờ làm xong những thứ này thì bột kiều mạch đã nghỉ đủ rồi, cô liền bắt đầu rửa cục bột, từ từ thêm nước và rửa bột liên tục, tổng cộng rửa qua năm lần, đem nước cùng tinh bột đổ vào một cái chậu sạch, lại ở đặt ở trên đó một tấm vải màn.
Để tinh bột lắng lại cũng cần tới 3 đến 4 giờ, tinh bột sẽ dành để làm cơm tối, những phần việc còn lại cũng chỉ có thể chờ tới buổi tối sau khi trở về lại tiếp tục làm.
Bận rộn xong rồi, Thẩm Hoa Nùng vặn eo vươn vai, lại vung vung hai cánh tay đã mỏi nhừ, đem bánh rán đã nguội cũng đặt vào trong hộp cơm.
Màu sắc đồ ăn trong hộp cơm nhìn có vẻ đơn điệu, là một người mắt chứng bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế, cô lại đi cắt thêm mấy ngọn và lá bí non, nhanh chóng rửa sạch sẽ, vò sạch lông , lại xào qua với một chút tỏi băm và ớt khô, thả thêm lòng trắng trứng muối còn thừa, cũng không cho thêm muối vào nữa.
Tuy rằng gia vị có hạn, hương vị lại cũng không kém chút nào, đặt ở một góc hộp cơm, vẻ ngoài đã xinh đẹp hơn nhiều, cũng chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy.
Hai món ăn này chính là cơm trưa của Thẩm Hoa Nùng.
Cô dự định đi một chuyến tới bệnh viện nhân dân thị xã, khoảng cách từ thôn Hạ Loan tới đó cũng khoảng mười mấy dặm, đi qua đó xét nghiệm lại chờ kết quả xét nghiệm, một ngày là vừa đủ, giữa trưa cũng không về được, trên người cô lại không có phiếu gạo, ở bên ngoài cũng không nhất định mua được đồ ăn cô hài lòng, cũng lười phải lăn lộn, tự mình nấu cơm là lựa chọn tốt nhất.
Chuẩn bị cơm xong, cô lại tìm ra hai chiếc bình rỗng rồi rửa sạch sẽ, đem nước hoa ngải vàng đã chắt ra đổ vào trong.
Nghĩ nghĩ lại lấy một bình khác bỏ thêm nước pha loãng ra một chút, kèm theo khăn tay, giấy vệ sinh, một cái áo khoác, tất cả đều được bỏ gọn trong túi vải buồm màu xanh lục.
Đây là thói quen cô đã hình thành từ trước, chỉ cần ra cửa là phải chuẩn bị đủ mấy thứ này.
Thẩm Hoa Nùng tắm rửa một phen, rửa sạch toàn thân mùi dầu mỡ khói bếp, lại dọn dẹp sạch sẽ xong rồi mới ra khỏi cửa.
Nguyên chủ thích cái đẹp, cô cũng không khác biệt là bao, chỉ cần không tiến vào phòng bếp, nhất định phải chỉnh chu cho bản thân đến mức sáng bừng trước mắt người khác.
Quần áo của nguyên chủ cũng không tính là nhiều, quần áo chất liệu tốt cũng đều đã cũ cả, vài món đồ mới đều là nguyên chủ tự mình làm, tuy rằng đường kim mũi chỉ không được tốt lắm, những kiểu dáng cũng coi là được, bù cho chất lượng vải và đường may vá.
Cho nên nói tiềm năng của con người là vô hạn, trước kia nguyên chủ cũng chưa bao giờ phải động tay tới kim chỉ, không biết kiếm sống không phải cũng làm không tệ lắm sao?
Cô yêu thích cái đẹp, cũng rất có tầm nhìn, áo sơ mi có thắt eo, áo khoác còn phối thêm bèo nhún, tay áo còn loe cách điệu.
Tuy rằng ở trong mắt Thẩm Hoa Nùng nhìn vào thì vẫn là có chút quê mùa, nhưng cô là người ở xu hướng thời trang về sau này, nếu như ăn mặc khác với người ở đây thì không hay lắm.
Biết vẻ ngoài của mình quá mức diễm lệ thu hút, cho nên Thẩm Hoa Nùng cố ý chọn chiếc áo chui đầu cổ đứng màu trắng, trông không cũ cũng chẳng mới, đem chính mình bọc đến kín mít.
Tuy rằng màu sắc khá đơn điệu, nhưng mà nguyên chủ còn dùng sợi len cũ thắt một nút thắt đính ở phần cổ áo, làm rạng rỡ lên không ít, chỉ là mặc như vậy có vẻ trông ngực càng lớn hơn.
Có thể là do đã từng sinh con, phần ngực có vẻ to hơn so với thân thể của cô ấy, mông lại càng mượt mà hơn một ít, nhìn vậy thì trông eo lại càng nhỏ.
Không biết có phải Thẩm Hoa Nùng tự mình ảo giác hay không, có thể là trước sau lại được độn thêm mấy lạng thịt nữa, cô đứng trước tấm gương lớn trên tủ ngắm qua ngắm lại, luôn cảm thấy tư thế đi đường của mình đã nhìn có chút khác biệt, mặc kệ cô có đứng đắn như thế nào, vẫn là có chút…… dẹo?
Kết hôn cùng sinh con có thể càng khiến người ta trở nên gợi cảm quyến rũ, quả nhiên là sự thật!
Đại khái là đây điểm mà Thẩm Hoa Nùng hài lòng nhất từ lúc xuyên vào chỗ này tới nay.
Chỉ là, diện mạo có phần không đứng đắn này đặt ở trong bối cảnh thời đại của cuốn tiểu thuyết có vẻ không phải là điều tốt.
Thẩm Hoa Nùng thầm than một tiếng, trước khi có thể kinh doanh tạo tiếng vang, yêu thích cái đẹp gì đó, tạm thời để lại phía sau đi!
Nút cài mà tháo ra thì quá phiền toái, cô đành phải tháo thắt eo đi, đơn giản lấy chai nước sôi là phẳng nếp, một chiếc áo vốn ngon lành từ từ được là thẳng thắp, rộng thùng thình che đi dáng người.
Kết hợp với chiếc quần vải màu đen đã rất cũ, thậm chí còn ngắn cũn trên mắt cá chân, Thẩm Hoa Nùng cảm thấy cũng không tệ lắm, dù có hơi ngắn thật , nhưng mà cô chính là thích mặc quần lộ mắt cá chân.