Chương 2: Quyển 1: Lương Lạc vs Long Nhi đại chiến : Chương 2

Lương Lạc càng hôn càng sâu, tận cho đến khi môi Long Nhi bị nàng mút đến đỏ hồng và sưng tấy. Long Nhi cái gì cũng không làm, chỉ im lặng đón nhận nụ hôn của nàng. Lương Lạc không thích bộ dạng lạnh lùng này của cô, nàng muốn cô đáp lại tình yêu của nàng.

Lương Lạc không khỏi nói rằng : “ Hôm nay tôi sẽ cho em lên đỉnh Vu Sơn đầy khoái lạc . Rồi em cũng sẽ chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi.“

Bàn tay theo vạt áo bị xé mở mà thăm dò vào, nắm chặt láy dây quai dùng sức giật một cái, đôi ngực thiếu nữ run run rẩy rẩy liền lập tức lộ ra, Lương Lạc nhanh chóng đưa bàn tay mình cầm lấy đôi ngực mềm mại, ngón tay cái gảy nhẹ nhuỵ hoa ở trên khiến nó dần dần dựng thẳng lên.

Tay nàng không ngừng mơn trớn khắp mọi nơi da thịt của Long Nhi, cố gắng gợi lên dục vọng của cô, nhưng cơ thể đang nằm dưới cơ thể của nàng phản ứng rất keo kiệt , gần một chút phản ứng cũng không có. Lương Lạc không còn biết làm sao cuối cùng đành phải cởi quần Long Nhi ra, bàn tay sờ soạc như một con cá nhỏ từ ngực lướt xuống bụng cô, bơi dần xuống dưới bụng. Lúc này Long Nhi từ trên xuống dưới chỉ còn có mỗi cái quần nhỏ chữ T, nàng tách hai chân cô ra, ngón tay không ngừng vuốt ve trêu chọc nơi vùng tam giác huyền bí của Long Nhi xuyên qua lớp vải mỏng manh, tay trái không ngừng nắn bóp cặp bánh bao tròn trịa mềm mại của Long Nhi, nhẹ nhàng vừa nắn vừa xoa, vừa vò vừa miết. Hai nơi trên cơ thể nhạy cảm nhất, yếu ớt nhất, mềm mại nhất liên tục bị người tra tấn như vậy, cho dù Long Nhi có sự kiên trì , cố gắng lớn cỡ nào cũng không tự chủ theo bản năng được phát ra những tiếng rên của khoái hoạt đầy hoang lạc nghe thôi cũng đã cảm thấy dục vọng dâng trào.

Khóe môi Lương Lạc nở một nụ cười đầy dục vọng, ánh mắt đầy tà ác và ham muốn dục vọng của nàng được che dưới bờ tóc đen dài óng ánh đẹp mê ly đang nằm toán loạn. Tuy đôi mắt ấy đang bị che kín bởi mái tóc ấy , nhưng Long Nhi có thể cảm giác được Lương Lạc đang nhìn chằm chằm vào cơ thể , gương mặt của cô , không hề muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nào trên mặt cô.

Long Nhi vừa phát lên một tiếng rên đầy kích thích và khoái cảm thì lập tức bị Lương Lạc hôn lên môi, chiếc lưỡi trơn nóng như một con rắn nước lan tỏa mùi hoa tử đinh hương chủ động trêu ghẹo lưỡi của Long Nhi. Long Nhi không thể chịu nổi nụ hôn nồng cháy như lửa đó của nàng, theo bản năng muốn né qua một bên nhưng Lương Lạc đời nào lại chịu buông tha cô, tiếp tục trêu ghẹo cô, không chừa cho cô bất kỳ đường lui nào.

''Ưm ưm....'' Long Nhi sắp không thể hô hấp nổi, dùng giọng mũi kháng nghị. Lúc này Lương Lạc mới chịu buông tha mà lòng đầy lưu luyến, nàng rời khỏi môi cô nhưng tay vẫn chưa chịu dừng lại, thấy Long Nhi không ngừng thở dốc, hỏi, ''Chỗ này, ngoại trừ tôi ra, chưa từng có ai chạm qua phải không?''

Những rung động khác thường ở dưới thân khiến Long Nhi càng sợ hãi hơn, cô lắc đầu không ngừng: "Dừng... dừng tay! Đừng chạm vào tôi". Sự chống cự yếu ớt như thế lại càng khiến Lương Lạc muốn điên cuồng chiếm đoạt cô hơn nữa. Môi nàng trượt dần xuống dưới, ngậm lấy điểm hồng nhạt trước ngực Long Nhi, cảm giác ướt át mà nóng bỏng ập đến trước ngực kích thích đại não Long Nhi, đồng thời chỗ ấy lại hơi đau đau, cảm xúc xa lạ này khiến Long Nhi không biết phải làm thế nào.

Dùng một chút sức, Lương Lạc đã đem hai chân Long Nhi tách ra, giữa hai chân liền có cảm giác lành lạnh khiến Long Nhi muốn khép chân lại, lại bị Lương Lạc dùng cả thân thể quỳ gối giữa hai chân cô để ngăn cản, hoàn toàn không khép lại được, nhũ hoa của cô khẽ đung đưa, vẽ ra một bộ ngực mê người, Lương Lạc nhịn không được liền há miệng dùng sức liếm láp một bên ngực ra sức mà mút vào, bên còn lại thì tùy ý dùng tay mà vuốt ve.

Thiếu nữ không chịu được đối xử như vậy, vừa đau bụng vừa xen lẫn khoái cảm: “Lương Lạc ! Cô không thể làm chuyện như vậy! Đau... Buông ra đi mà.”

”Thật mềm mại, lời nói hấp dẫn như vậy, có phải hay không chị sẽ bắn sữa tươi ra?” Lương Lạc ngậm lấy đầu ngực, hàm hàm hồ hồ nói.

Nàng không biết nặng nhẹ mà tiếp tục chà đạp, khiến đầu ngực Long Nhi trở nên vừa đỏ vừa sưng, lưu luyến hút một ngụm cuối cùng, lưỡi ẩm ướt của Lương Lạc theo rãnh của đôi thỏ bông liếm đi xuống, đi ngang qua vùng bụng, đi tới khu tam giác thần bí.

” Long Nhi à... Nơi này của chúng ta không giống nhau đâu, mà...của em thì không có lông.” Vừa nói xong nàng liền hôn lên khu tam giác bóng loáng của thiếu nữ: “Là tự nhiên à? Hay em tự mình cạo đi thế?” Nàng chậm rãi đi xuống, ngậm chặt cánh hoa đáng thương, đầu lưỡi linh hoạt đẩy ra rồi cùng cánh hoa hợp lại với nhau, khớp như một bản mô hình trò chơi, nhẹ nhàng liếm láp, toàn tâm toàn ý cắn âm vật đến muốn nghiền nát, rốt cục bức Long Nhi phải rên rỉ thành tiếng.

”A...Đừng đụng vào đó...a... Đừng mà... Lương Lạc...” Thân thể tê dại hóa thành nước, muốn vươn tay đẩy đầu nàng ra, nhưng không biết tự khi nào đã biến thành túm lấy tóc nàng, không tự chủ được hơi hơi kéo đầu nàng lên cao hơn, đem đầu cậu càng sáp nhập hơn với hoa huyệt, thân thể càng khát vọng âu yếm nhiều hơn.

Nghe từ miệng Long Nhi kêu lên tên của mình bằng âm thanh mềm mại như nước , Lương Lạc cảm thấy bụng mình đầy dục hỏa .

” Xem đi, tôi đã nói là tôi có thể khiến cho em khoái lạc rất nhiều mà.” Ngón tay thon dài, xinh đẹp của nàng miết chặt lấy tiểu huyệt đang khép chặt, bên trong đã chảy ra chất dịch trong suốt: “Thế nào Long Nhi? Rất khoái lạc đúng không?” cậu nghiêng đầu để sát vào, đầu lưỡi gạt mở bối thịt, hung hăng đưa đầu lưỡi vào trong, hai mảnh môi mỏng cũng dính sát vào nhau dính sát vào nhau ở trên cánh hoa.

”Aaaa...”Long Nhi khép hai chân lại, đem đầu của nàng kẹp chặt lấy, đổi lại thì nàng càng thêm ra sức càn quấy: “Lương Lạc...”

Mút vào rút ra mút vào, kèm với những dòng nước dinh dính , nhớp nháp là tiếng rên rỉ không ngừng đứt quãng của Long Nhi. Đầu lưỡi nhỏ bé xinh xinh của Lương Lạc tinh tế ma sát hoa huyệt non mịn, Lương Lạc ra sức liếm láp, khiến cho cô cảm thấy kích thích càng lúc càng nhiều . Lương Lạc đang làm y như con một chó con nhỏ mềm nhẹ liếm láp, khiến cô nảy sinh càng nhiều khát vọng, cảm giác như bị những cơn gió nhẹ nhàng trùng trùng điệp điệp thổi tới , mang đến đau đớn cùng vui sướng vô cùng.

Lương Lạc chợt ngồi thẳng dậy, dừng động tác của mình lại .

Long Nhi cảm thấy thân xác cô như đang trôi về một nơi xa xăm, chẳng còn là của cô nữa thì đột nhiên Lương Lạc dừng lại, ánh mắt cô thoáng hiện ra chút kinh ngạc nhìn vào Lương Lạc. Đầu ngón tay Lương Lạc khẽ dùng lực, chiếc quần lót mỏng manh dễ dàng tuột khỏi hai chân Long Nhi. Nàng vung tay ném nó lên chiếc ghế sa lon cách đó không xa.

Hiện giờ trên người Long Nhi thật sự là không còn một mảnh áo che thân, hơi lạnh từ bên ngoài thổi vào làm người cô cảm thấy có chút lạnh run lên, thế nhưng cơn lạnh đó cũng không thể so nổi nụ cười lạnh trên gương mặt Lương Lạc. Long Nhi tựa hồ đoán ra nàng muốn làm gì tiếp theo.

“Không được , đừng làm thế mà . “Đôi môi đỏ mọng ướt át sau nụ hôn nồng cháy ban nãy khẽ run run , cô theo bản năng lắc lắc đầu. Cơ thể không còn mảnh áo khiến cô đầy ngượng ngùng và lo lắng. Lương Lạc bắt đầu trượt xuống, thân thể của nàng cũng trần truồng tiếp xúc với cơ thể Long Nhi, sự đụng chạm da thịt này tạo cho nàng một cảm giác vô cùng kích thích, như có luồng điện truyền qua đại não của cả hai. Nhiệt độ cơ thể của Lương Lạc truyền đến thân thể của Long Nhi , khiến cô bắt đầu run rẩy vì hoảng sợ, trong sự sợ hãi này tựa hồ còn ẩn chứa một cảm giác hưng phấn.

“Quả nhiên là em cũng muôn tôi như tôi muốn em vậy . Long Nhi , có phải em cũng ham muốn tôi hay không ? Nơi này của em đều đã ướt đẫm hết rồi . “ Lời như vậy làm cho Long Nhi không biết phải trả lời thế nào , đến khi cô hơi tỉnh táo lại thì kịch liệt giãy dục ra la hét “ Lương Lạc tha cho em đi mà , em không đáng để cô làm vậy đâu mà . Buông tha em đi mà !!”