Có một số việc đến lúc mình hiểu ra thì đã không còn kịp nữa.
Đến cuối cùng tại sao mọi việc lại có thể xảy ra như vậy? Bản thân của Lương Lạc cũng không biết. Cô cảm thấy bản thân mình trí óc của mình đã không thể điều khiển được thân thể của mình nữa , đến khi cô nhìn lại thì cô đã đang núp ở con đường bỏ hoang tối tăm , mắt nhìn hướng về quán bar ở xa xa đang chớp ánh đèn đủ màu sáng chói.
Cộp cộp cộp , tiếng giày cao gót từ xa lại gần , từng bước một , trái tim của cô như đang nhảy trên sân khấu , cứ mỗi tiếng bước chân văng lên , thì tim của cô lại nhảy lện thêm một lần .
Giơ tay lên coi đồng hồ thì ánh dạ quang sáng lên , ngày mồng sáu tháng chín ,thứ bảy, hai giờ ba mươi phút đêm . … Mỗi thứ sáu hàng tuần Long Nhi đều sẽ đi quán bar cùng với lũ bạn cùng công ty để vui chơi giải stress sau một tuần làm việc mệt mỏi . Bình thường cô ta sẽ đi về lúc một giờ hơn nhưng hôm nay đã kéo đài đến hơn hai giờ đêm .
Hai giờ đêm đã là quá muộn rồi , từ quán bar về đến nhà Long Nhi phải đi bộ một đường vòng lớn qua dãy nhà trọ mất hai chục phút . Tới hai giờ ba mươi , cô ta sẽ đi qua một vùng đất khu hoạch bởi vì chuyện liên quan đến tiền nong mà nơi đó bỗng dưng bị bỏ hoang khi đang xây dựng dở dang, ở nơi này thỉnh thoảng sẽ lảng vảng một vài kẻ lang thang, nhưng hôm nay ngoài Lương Lạc ra thì nhìn đi nhìn lại cũng không thấy ai khác.
Dưới thứ ánh sáng lờ mờ của đèn đường, những con thú hoang núp ở trong bóng tối ngẩng đầu lên, bên trong cổ họng của Lương Lạc nước bọt khẽ nuốt xuống, cô giống như một lữ nhân đang đi trong sa mạc, tất cả những gì cậu có bây giờ chính là chờ đợi cùng khát vọng.
Khi bóng dáng mảnh khảnh có phần chếnh choáng do hơi rượu đi vào ánh đèn kia Lương Lạc liền đưa tay ra, một tay che mũi miệng của Long Nhi để cô không thể la lên, tay còn lại bao trọn lấy thân thể của cô, đem cô từ trong ánh sáng kéo vào bóng tối vô tận.
Long Nhi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp chuyện như vậy.
Suốt cả một tháng nay cô vẫn luôn cảm thấy có người theo dõi mình, giống như sau dính ở sau lưng mình vậy, làm thế nào cũng không gỡ ra được. Nhưng cả tuần nay thì cảm giác bị theo dõi dường như đã biến mất, cô còn nghĩ là bản thân mình đã quá đa nghi, liền buông lỏng cảnh giác.
Dù mảnh đất này chỉ là một vùng chung cư bị bỏ hoang, nhưng bình thường cũng có người đi qua lại, cũng có bảo vệ an ninh, mỗi ngày cô đều đi qua đây nhưng lại chưa từng biết đến, ở nơi này lại chứa nhiều nguy hiểm như vậy.
Cô giãy dụa, cố gắng la hét mong có người chú ý, tuy giờ đã là hai giờ đêm, đã không còn ai ngoài đường nữa nhưng cô vẫn hy vọng sẽ có ai đó tới cứu mình.
Không thể làm gì được, không khí cô hít vào lại càng ngày càng ít, tầm mắt dần trở nên mơ hồ, những cảnh vật trước mặt dường như ngày càng xa . Một mùi thơm kì lạ từ bàn tay đang che miệng của cô xông vào mũi và cô cảm thấy mất hết cảm giác , một cơn buồn ngủ xông thẳng vào óc cô rồi bất tỉnh .
Cô không biết mình đã bị kéo tới nơi nào, thanh âm trong giấc ngủ tựa hồ đều ở một nơi xa xôi nào đó, cho dù bây giờ cô có kêu lớn cũng không ai có thể nghe được, mà cô cũng chả còn sức nữa.
Đến khi cô tỉnh lại thì cô thấy cô đang ở trên một cái giường , hai tay cảm thấy khá đau , hình như là bị trói lại rồi . Nhìn lại về phía trước thì thấy một bóng người quen thuộc . “Lương … Lương Lạc sao ?”
“Là tôi , Long Nhi . Cô không cảm thấy bất ngờ sao ? “
Bởi vì hai tay Long Nhi đã bị trói vào đầu giường, cũng khó có thể cởi quần áo trên người cô ra cho nên Lương Lạc, lúc này đã sốt ruột không thể tả, bụng như có những con giun đang bò loạn cả lên, trực tiếp thô bạo xé rách lớp quần áo mỏng manh trên người Long Nhi. Long Nhi có muốn trốn cũng trốn không xong, thân thể gầy yếu phải chịu đựng sức nặng cơ thể của Lương Lạc, hơn nữa còn phải chịu đựng động tác của người trên thân làm cho ngực cô khó chịu. Loại cảm giác này giống như là một người không biết bơi bị người ta ném xuống một con sông rất sâu, l-ng ngực bí bách, hô hấp lại không thông. ''Ưm....Đừng, đừng...'' Nụ hôn của Lương Lạc mãnh liệt như từng cơn sóng ngoài khơi , từng đợt nối tiếp nhau cuốn lấy cơ thể Long Nhi đi mất, Long NHi không thể tìm thấy thứ gì làm chỗ dựa đành tuyệt vọng để cho "nước chảy bèo trôi".
Cơ thể trắng noãn non nớt của cô không còn được quần áo che chở, tất cả đều phơi bày trước mắt Lương Lạc, đốt cháy dục vọng bị giam giữ đã lâu của Lương Lạc, lưỡi nàng quét qua chiếc cổ trắng noãn của Long Nhi, đặt một nụ hôn lên đó cùng một một ấn ký của riêng nàng, hệt như một đóa hoa hồng kiều diễm nở rộ trên thân thể Long Nhi, hơi thở như lửa nóng, dục vọng như bị thiêu đốt, phả đến bên tai Long Nhi, nơi mẫn cảm của cô bị hơi ấm của Lương Lạc chiếm giữ, mũi lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng toát ra từ mái tóc dài của nàng, toàn thân cô như bị bao vây bởi nàng khiến cô càng lúc càng khó chịu hơn, một loại cảm giác tiến cũng không được mà lui lại cũng không xong, bởi vì vậy mà toàn thân cô trở nên vô lực mềm nhũn, nằm ngọn trong lòng Lương Lạc để nàng mặc sức giày vò cô.
Sau một hồi khi Lương Lạc đã không còn nơi nào để liếm láp ở trên cổ trắng ngần của Long Nhi thì Lương Lạc mới chịu buôn tha , ngẩng đầu nhìn Long Nhi, đôi mắt xanh xinh đẹp như mắt mèo kia nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng vô hồn của Long Nhi , môi nàng vô tình hữu ý lướt qua mặt của Long Nhi, nhưng dù cho làm gì, Long Nhi vẫn hờ hững không quan tâm đến sự khiêu khích , hấp dẫn của nàng chút nào .
“ Long Nhi, cậu đang muốn làm cái gì vậy? Nếu là đùa thì không phải là hơi quá đáng rồi sao? Lần sau xin đừng đùa như vậy, tôi còn phải về nhà, tránh ra đi.” Cho dù tính cách của Long Nhi rất tốt thì khi bị dọa như vậy, cho dù là người quen biết, cô cũng không thể không tức giận.
“Đến lúc này rồi mà chị vẫn cho rằng đây là trò đùa quá trớn sao?” Lương Lạc dựa vào sát bên tai cô, Long Nhi liền xoay đầu muốn tránh khỏi nàng.
''Long Nhi, em đừng thích Minh Hằng nữa có được không? Cô ta không đáng để em yêu, hãy yêu tôi có được không? Long Nhi?'' Lương Lạc chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, cơ thể trơn nhẵn mềm mại được chăm sóc kỹ càng hằng ngày của Long Nhi dưới thân nàng khiến nàng nhịn không được muốn cùng Long Nhi tiếp xúc cơ thể. Giọng điệu của nàng chẳng còn chút khí thế nào nữa, thay vào đó là tràn ngập bi thương và cầu xin.
Ánh mắt Long Nhi nhìn thẳng về phía nàng, nhưng ánh mắt lại như xuyên qua cơ thể của Lương Lạc nhìn về khoảng trời xa xôi mờ ảo phía xa xa, ánh mắt cô hiện lên vẻ cười cợt, Lương Lạc như vậy mà lại muốn cô yêu nàng, sau những gì đã làm? Nàng ở đây cầu xin tình yêu của cô, thật là hài hước mà.
Lương Lạc đợi mãi cũng không thấy Long Nhi lên tiếng trả lời, mà chỉ nở một nụ cười hết sức tàn nhẫn với nàng, nàng hiểu cô có ý gì. Nàng không cam tâm, trước đây Minh Hằng khi cô ta làm đau lòng nàng, nàng cũng có thể không thêm quan tâm, nàng chỉ dặn lòng không bao giờ được để ý đến ả ta nữa, coi như bản thân nàng có mắt mà như mù, yêu nhầm một người không đáng yêu. Nhưng nàng không thể không tức giận khi Minh Hằng muốn cướp đi thứ nàng đã mất bao lâu mới có thể nhận ra đó là người nàng muốn sống cùng suốt đời, nàng không cam tâm khi thấy bản thân mình như vô hình khi được so sánh cùng Minh Hằng. Nàng thật sự không đáng là gì trong lòng Long Nhi sao?
''Không sao, ngay cả như vậy thì em vẫn thuộc về tôi.” Tính cách ham muôn chiếm giữ đáng sợ của cô đã được di truyện từ đời này qua đời khác của gia tộc cô . Nàng cúi xuống hôn lên bờ môi trái tim đỏ mọng ướt át mê người của Long Nhi để che lấp đi nụ giễu cợt của Long Nhi khiến lòng nàng lạnh giá.
Hai người thuộc hai thế giới hoàn toàn khác nhau, một người quá cường điệu tình yêu của mình dành cho người nọ, một người cố tình muốn trốn tránh phần tình cảm giấu sâu trong lòng, mỗi người một suy nghĩ nên mới từng bước từng bước một bước đến cục diện ngày hôm nay.