- Đi chết đi!
Một tiếng gầm giận dữ vang lên. Mấy chữ "kẻ mù đáng thương" là vết đau rất sâu ở trong lòng Phàm Nặc. Theo tiếng gầm của gã, từ trong không khí liền có một đợt sóng ập tới, tương tự như Phong nhận vậy, nhưng Lưu Sâm biết đó không phải là Phong nhận, mà là ma pháp cao thâm của Hắc Ám hệ, một loại ma pháp có mang tính sát thương rất cao - Hắc Ám nhận!
Thân ở trong tình huống mười phần bất lợi, lại gặp binh khí của địch nhân đả kích, mà bản thân mình lại không có đường chạy trốn, dù muốn tránh né cũng rất gian nan, vậy Lưu Sâm phải làm sao bây giờ? Chỉ thấy hắn mỉm cười!
Nụ cười của hắn vừa lộ ra thì tay phải đã vung lên, "xoẹt, xoẹt" mấy tiếng vang lên, tiếng gió vang lên rất gấp và còn bao phủ lấy không gian khoảng hai trượng ở trước mặt. Trong bóng tối bỗng vang lên tiếng kêu thảm thiết, thân thể Lưu Sâm chỉ lắc mạnh một cái thì đã tránh được mũi Hắc Ám nhận ở trước mặt! Tiếp theo thì năm ngón lại chĩa về phía trước, lại thêm một tiếng gào thảm thương vang lên....
Hắc vụ dần dần tan mất, vầng thái dương lại hiện ra như cũ, trên mặt đất chỉ còn một mình Lưu Sâm đang đứng thẳng người, tay áo của hắn đã bị cắt mất. Lúc này thần tình trên mặt hắn đã trở thành băng lãnh, hắn nhìn Phàm Nặc đang nằm bất động trên mặt đất rồi cười nhạt nói:
- Ta đã nhắc nhở ngươi từ trước, tốt nhất là đừng nghĩ đến việc giết ta, nhưng ngươi lại không nghe khuyến cáo, vì vậy mà ngươi phải chết!
Thân thể tái xanh của Phàm Nặc từ từ ngã ra đất, lúc này máu huyết trên người gã mới bắn ra ngoài, là từ bảy, tám chỗ ở trên người mà phun ra, một trong số đó có trán của gã nữa.
Toàn bộ không gian đều rất yên tĩnh! Sau đó thì tiếng xầm xì bùng nổ ra, mọi người bắt đầu náo loạn không yên. Chết người rồi, mà kẻ bị giết lại còn là một thành viên của Hoàng kim tổ hợp, hơn nữa lại còn là đệ nhất cao thủ trong hàng ngũ học viên của Yêu Nguyệt học viện!
Trên mặt của Lưu Sâm cũng lộ vẻ khó coi. Giết người, đây không phải là lần đầu hắn ra tay, nó hoàn toàn không có chút kích thích nào, mà đây chỉ là bất đắc dĩ. Dưới tình huống lúc nãy, hắn chỉ còn cách giết đối phương, bởi vì chỉ cần đối phương còn lại một hơi thở thì tính mạng của hắn sẽ khó bảo toàn được!
Tố Cách Lạp Tư thở dài nói:
- Á Đặc đạo sư, ngươi dùng Mê tâm thuật để mê hoặc A Khắc Lưu Tư, khiến cho Phàm Nặc thừa cơ sử dụng Hắc Ám song quyển thuật, bản ý là muốn giúp cho Phàm Nặc, nhưng ngươi đã sai rồi, không ngờ trái lại còn hại tới tính mạng của hắn nữa!
Lưu Sâm nghe vậy thì sửng sốt, Mê tâm thuật?
Sắc mặt của lão đạo sư có vẻ mặt trông rất hiền hòa chợt thay đổi hẳn, bây giờ đã biến thành trắng bệch. Y kêu lên thất thanh:
- Không phải, sao ta lại làm vậy chứ? Nếu là vậy, tại sao A Khắc Lưu Tư lại khôi phục được thần trí chứ?
Lý do này rất đầy đủ, nếu do ma đạo sư đích thân xuất thủ, vậy thì A Khắc Lưu Tư sớm đã bị Phàm Nặc mổ xẻ rồi, làm gì còn có cơ hội chuyển bại thành thắng được chứ?
- A Khắc Lưu Tư nhờ có thể chất đặc thù nên sức ảnh hưởng của Mê tâm thuật đối với hắn không quá lớn!
Tố Cách Lạp Tư thốt:
- Ngươi nên biết, nếu là A Khắc Lưu Tư ở trong trạng thái bình thường mà xuất thủ thì Phàm Nặc vốn không có cơ hội sử dụng ma pháp, nhưng nếu là vậy thì A Khắc Lưu Tư cũng sẽ không giết hắn, mà chỉ đánh gục hắn mà thôi. Nhưng ngươi đã khiến cho Phàm Nặc có cơ hội dùng Hắc Ám ma pháp để vây khốn A Khắc Lưu Tư, vì vậy ở trong tình huống đó, A Khắc Lưu Tư không giết hắn là không được, do đó.....Phàm Nặc là chết trong tay ngươi!
Toàn bộ mọi người nghe vậy thì đều ngây người ra, không ai nhìn ra được vị đạo sư này lại âm hiểm như thế, thì ra việc y nhảy tới khuyên can chỉ là một mưu kế, ngầm bày mưu giúp đỡ Phàm Nặc. Đã có sự giúp đỡ của đạo sư vậy mà trái lại còn hại chết học viên mà mình đã tận lực giúp đỡ, kết cuộc này có phải là rất nực cười hay không? Mà cái gã thanh niên được gọi là A Khắc Lưu Tư kia cũng lợi hại thật. Trước mưu kế được bày bố tỉ mỉ như thế của đối phương, vậy mà hắn vẫn có thể chuyển bại thành thắng.
Đó chỉ là suy nghĩ của những người chưa quen biết Lưu Sâm, còn đối với những người đã quen biết hắn thì chỉ có khiếp sợ!
Mà người kinh hãi nhất là Tư Tháp, bởi vì giết Phàm Nặc là Phong nhận, chứ không phải là thân pháp hay thủ pháp gì. Lúc này vừa nghe qua tiếng gió thì gã đã rất kinh ngạc rồi, đến khi nhìn thấy kết cuộc thì càng kinh hãi hơn. Hắc Ám hệ đại ma pháp sư không chỉ có ẩn thân thuật và tiêu dung thuật, mà thuật phòng thân cũng cực kỳ lợi hại. Cho dù là bản thân gã thì trăm ngàn lần cũng không thể dùng Phong nhận mà đánh bại thuật phòng thân cao hơn gã một bậc được, mà Phong nhận của cấp bốn thì lại càng không thể nào, chỉ sợ trong ba thước thì Phong nhận đã bị tan rã thành cát bụi rồi. Ấy vậy mà Lưu Sâm lại vẫn có thể xuyên thủng thân thể đối phương với Phong nhận của hắn.
Điều đó nói lên việc gì? Nó nói rõ là Phong nhận của Lưu Sâm sớm đã vượt qua bản thân Tư Tháp! Từ giờ trở đi, danh hiệu Phong hệ đệ nhất cao thủ đã chính thức hoán vị.
Chỉ có hai người duy nhất là không thay đổi thần sắc, đó là Tố Cách Lạp Tư và Cách Tố! Tố Cách Lạp Tư không cảm thấy kinh ngạc là vì có người âm thầm báo lại thân thủ của gã học viên kia - ngoài việc quan hệ với hắn thì không kể - còn lại thì những chuyện thần kỳ về nam nhân đó thì đều kể hết cho gia gia nghe, như vậy cũng không có ảnh hưởng gì.
- Theo như lời của Xích Phong viện trưởng đã nói, trận quyết đấu này chỉ liên quan đến hai người bọn họ!
Tố Cách Lạp Tư từ từ quay mình đi rồi nói:
- Chúng ta về được rồi!
Dứt lời, ông ta liền cất bước bỏ đi, Tư Tháp và Khắc Nại cũng song song chạy tới, một trái một phải đứng bên cạnh Lưu Sâm.
- Huynh đệ, đa tạ ngươi đã báo thù cho ta!
Khắc Nại nói:
- Đáng lẽ ta phải đích thân trả thù mới được, nhưng ta biết, bằng vào lực lượng của ta thì suốt đời cũng sẽ không thắng được hắn!
Đôi mắt của gã đã sáng lại như cũ, dưới sự chữa trị của Quang Minh ma đạo, Hắc Ám ma pháp liền bị giải trừ ngay.
- Không sao, các ngươi đều là bằng hữu mà, còn khách sáo làm chi nữa!
Tư Tháp cười nói:
- A Khắc Lưu Tư, ta thiếu ngươi một phần ân tình!
Lưu Sâm không hiểu, hỏi:
- Tại sao?
- Sau này hẳn nói!
Tư Tháp cười đáp:
- Ý trung nhân của ta ở bên kia, để ta giới thiệu với ngươi!
Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Ngươi ba ngày thay đổi ý trung nhân một lần, hay là đợi thêm ba ngày nữa hẳn giới thiệu luôn cũng được!
Tư Tháp lắc đầu nói:
- Không, ta không đổi nữa! Nàng là người tốt nhất rồi!
Lưu Sâm cất tiếng cười ha hả, nói:
- Người có thể khiến cho ngươi thật lòng thật dạ chắc phải là Cửu Thiên tiên tử trong truyền thuyết à? Nếu vậy thì ta cũng muốn gặp qua cho biết!
Vừa thấy được Lệ Nhã, Lưu Sâm thầm cảm thấy chấn kinh. Tiểu cô nương này thật là xinh đẹp, không chỉ mỹ lệ mà còn có cả thần thái ngây thơ và bướng bỉnh. Sau khi nghe Tư Tháp giới thiệu xong thì nàng đã chìa bàn tay nhỏ bé ra và nắm lấy tay Lưu Sâm rồi nói:
- Bạn học A Khắc Lưu Tư, ngươi là bằng hữu của Tư Tháp, tất cũng sẽ là bằng hữu tốt nhất của ta! Đương nhiên, nếu đã là bằng hữu chân chính thì ngươi không thể nuôi ý xấu với ta, nếu không Tư Tháp sẽ ghen đó, hì hì.....
Lưu Sâm mỉm cười, thần thái của nàng ta rất ung dung, quả nhiên không giống với những nữ hài khác!
- Chúc mừng ngươi! Chúc mừng các ngươi!
Lưu Sâm mỉm cười vừa xoay người định bước đi thì bỗng nhiên có một nữ hài khác rẽ đám đông bước ra, rồi lên tiếng gọi:
- Lệ Nhã.....
Ánh mắt của nàng ta vừa nhìn lên thì đã chạm ngay ánh mắt của Lưu Sâm. Khi vừa tiếp xúc với ánh mắt của hắn, nữ hài nọ liền ngây người ra, sắc mặt chợt biến thành trắng bệch!
Hai người đối diện nhau, Khắc Mã ngơ ngác.
- Xin chào!
Lưu Sâm hơi khom người chào rồi bỏ đi, ở trước mặt những nữ hài khác, hắn sẽ không nhã nhặn như vậy, nhưng nữ hài này lại khác, nàng là bằng hữu của Lệ Nhã, còn Lệ Nhã thì lại là ý trung nhân của Tư Tháp.
Tư Tháp cười nói:
- Vị bằng hữu này của ta cũng không tệ như trong lời đồn, phải không? Ngươi xem, trên phương diện ôn nhu văn nhã mà cả ta cũng thua luôn nữa kìa, ha ha....các người cứ trò chuyện đi.
Nói xong, gã liền kéo tay Khắc Nại rồi biến mất trong đám đông, chỉ để lại hai nữ hài đưa mắt nhìn nhau.
- Dường như hắn không nhận ra ngươi thì phải!
Thanh âm của Lệ Nhã hạ xuống thật thấp, trong giọng nói còn mang theo vẻ hoang mang.
- Đúng vậy!
Khắc Mã cảm thấy tinh thần bất định.
Lệ Nhã hỏi:
- Có phải là hắn cố ý hay không? Giả bộ không quen biết ngươi?
Khắc Mã cố vắt óc suy nghĩ, đến nỗi mặt nhăn mày nhó. Đúng vậy, hôm nay hắn có vẻ như không nhận ra nàng, nếu như là cố ý, vậy thì trong một phút bất ngờ đó, tất hắn phải bộc lộ ra tâm tư rồi mới đúng, nhưng hắn lại không có. Điều này chỉ có thể nói rằng hắn thật sư không nhớ được nàng, nhưng nếu là vậy thì tại sao hắn lại đến ma pháp học viện? Chẳng lẽ không phải vì nàng mà đến sao? Thật ra, giả thuyết này sớm đã bị nàng gạt bỏ từ lâu, bởi vì nếu như hắn thật sự vì nàng mà tới, vậy thì sao mấy tháng qua vẫn chưa đi tìm nàng, thậm chí cũng chưa từng giáp mặt với nhau nữa.
Vậy rốt cuộc tại sao hắn lại đến đây? Đúng rồi, là vì ma pháp! Với thiên phú ma pháp của hắn như vậy, tất nhiên là muốn được đứng trên vạn người rồi. Chẳng lẽ tám trăm đặm hải vực vẫn chưa đủ cho hắn tàn hại hay sao? Hắn muốn gì chứ? Chẳng lẽ là tàn sát toàn bộ thiên hạ hay sao?
Ma pháp của hắn khiến cho nàng muốn nhìn mà lại không dám nhìn, còn thân thủ của hắn thì lại khiến người ta hoàn toàn mê muội, nhưng một kẻ ác khi có bản lãnh càng cao thì hẳn sẽ càng làm ác nhiều hơn. Một con mãnh thú trong lúc trưởng thành thần tốc, vậy thì sinh linh trong thiên hạ sẽ bị lầm than rồi, ta sẽ mặc niệm giùm cho các ngươi!
oooOooo
Sau khi tiếp nhận phần thưởng quán quân do Ma Pháp công hội đại biểu cho các học viện của đế quốc - kim sắc ma trượng - tiếp theo thì đón nhận những lời chúc tụng của các viện trưởng, đoàn người của Tô Nhĩ Tát Tư học viện ai nấy cũng đều khích động phi thường. Thời khắc này là lúc khích động nhất của cuộc thi đấu, mà đối với Tô Nhĩ Tát Tư học viện thì lại càng như vậy, bởi vì trong hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên họ giành được giải quán quân! Cây kim sắc ma trượng này đã ngủ yên trong ma pháp điện của Yêu Nguyệt học viện tròn hai mươi năm rồi!
- Sang năm gặp lại!
Tố Cách Lạp Tư hơi khom người, viện trưởng của ba học viện khác cũng nhất tề khom mình đáp lễ, sau đó thì đoàn người rời sân.
Vốn dĩ với thành quả thắng lợi của bọn họ, đáng lẽ mọi người có thể thả lỏng tinh thần trong mấy ngày sắp tới mới phải, nhưng trái lại, vài vị đạo sư không hề đề cập tới chuyện ấy, cả Lưu Sâm cũng không nói gì. Đoàn người cứ lặng lẽ mà rời khỏi thành Yêu Nguyệt, vượt qua Âm Sơn. Sau khi vượt qua khỏi Âm Sơn thì mấy người đạo sư mới mỉm cười nhẹ nhõm. Có lẽ là họ lo sợ Yêu Nguyệt học viện sẽ mượn cớ sinh sự, cho tới giờ phút này mới chính thức an toàn. Yêu Nguyệt học viện quả thật chỉ toàn người âm hiểm giả dối, chỉ qua vài lần giao phong thì họ đã hiển lộ hết những điểm đó ra ngoài rồi, hơn nữa, thực lực của họ cũng rất tốt; nhằm tranh thủ cơ hội thắng giải cho năm sau, họ dám có thể sẽ nghĩ ra biện pháp để trừ đi nhóm Hoàng kim tổ hợp này của Tô Nhĩ Tát Tư học viện lắm.
Khi đoàn người đi qua địa phương mà Lưu Sâm và Cách Tố đã âu yếm triền miên, Lưu Sâm vừa cưỡi bạch lộc vừa đưa mắt nhìn khắp xung quanh. Ở đây hoàn toàn không còn một chút dấu vết của tranh đấu nào, cả mấy cổ thi thể cũng không còn thấy đâu nữa. Chẳng lẽ đã có người thu dọn hiện trường rồi sao? Lưu Sâm đưa mắt nhìn về phía trước, vừa vặn cũng bắt gặp Cách Tố đang quay mặt ra sau nhìn mình, khi ánh mắt của hai người vừa chạm nhau thì khuôn mặt của Cách Tố đã ửng hồng lên, nét mê mẩn vẫn còn lộ trong mắt rất rõ ràng.
Là ai đã tốt bụng thu dọn chiến trường thế này?