- Phàm Nặc!
Tư Tháp soải bước tiến ra, rồi nói:
- Chẳng lẽ các ngươi muốn lập lại hành vi mờ ám ở trên đảo hay sao?
Lời đó vừa dứt, bốn người đứng lại vững vàng, mặt đối mặt với chín cao thủ của phe đối phương. Chín người đó đương nhiên là Hoàng kim tổ hợp của Yêu Nguyệt học viện rồi, dẫn đầu là Phàm Nặc, gã đứng nghiêm, tuy đôi mắt ở trên lý thuyết là bị mù, nhưng không nhận ra được điều đó, hơn nữa gã cũng không có vẻ chán chường của người mù, trái lại trên người còn toát ra một sự uy hiếp đầy thần bí nữa.
Xung quanh đều im lặng, không ai biết ở trên đảo đã xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả mọi người đều nhìn ra được, hai nhóm anh hùng trong học viên này đang có mâu thuẫn, hơn nữa còn là mâu thuẫn rất căng thẳng nữa.
Na Nhĩ Tư khẽ liếc sang Á Sắt, Á Sắt cũng khẽ lắc đầu với gã, thế rồi hai người lùi về sau một chút, tạo thành một nhóm năm người đứng riêng.
Phàm Nặc gằn từng tiếng:
- A Khắc Lưu Tư
Phàm Nặc dằn từng chữ:
- A Khắc Lưu Tư, ở trên đảo ngươi đã ám toán ta, dùng thủ đoạn hèn hạ để đâm mù mắt ta, vì vậy mà hôm nay ta bắt ngươi nợ máu phải trả bằng máu!
Vừa dứt lời, trên mặt gã liền thay đổi, hắc vụ đều tan hết, những người xung quanh chợt kêu lên kinh hãi. Thì ra khuôn mặt của gã thật là kinh khủng, nó vốn rất anh tuấn, nhưng giờ đây đã trở thành hung tợn. Đôi mắt vốn một màu đen tuyền, giờ đây đã trở thành hai hố mắt khô cằn và sâu thăm thẳm, đồng thời còn có vết máu loang lổ lưu lại nữa.
Phàm Nặc quay sang chung quanh rồi lớn tiếng nói:
- Các vị đạo sư, các vị tiền bối, chư vị hãy nhìn kỹ đi....ta có quyền báo thù cho mình hay không?
- Tư Tháp, đã xảy ra chuyện gì?
Tố Cách Lạp Tư trầm giọng quát lên.
Tư Tháp tiến lên một bước rồi nói:
- Viện trưởng, ở trên đảo, bọn ta đã đại chiến một trận, nhưng bọn chúng lại xuất hiện đột ngột, mục đích là muốn cướp đoạt ma tinh của bọn ta. Bọn chúng xuất thủ khiến cho Khắc Nại bị mù trước, sau đó là muốn giết bọn ta bịt miệng. Bọn ta thuần túy chỉ là tự vệ thôi!
- Hay lắm!
Bỗng nhiên có tiếng người kêu to:
- Yêu Nguyệt học viện cưỡng đoạt ma tinh, ác ý đả thương người, nay gánh lấy kết quả như vậy thật khiến lòng người hồ hởi.
Người vừa thốt ra lời đó hiển nhiên là học viên của Bố Nhĩ Long học viện, bọn họ bị bại, tất nhiên là thống hận nhóm cường đạo kia.
- Đúng vậy, làm hay lắm!
- Phải khiến cho tất cả bọn hắn bị mù mới tốt!
- A Khắc Lưu Tư giỏi lắm!
Tất cả đều là những tiếng tung hô đến từ Bố Nhĩ Long học viện, khiến mọi ngươi không biết là nên khóc hay nên cười!
Tiếng tung hô vừa vang lên, nét mặt bi thảm của Phàm Nặc liền thay đổi. Những người lúc đầu có chút lòng đồng tình với gã thì bây giờ trở thành những người xem náo nhiệt.
- Xích Phong viện trưởng!
Tố Cách Lạp Tư cất cao giọng:
- Trong lúc thi đấu, quý giáo đã động thủ trước và gây tổn thương đến học viên của bổn giáo, song phương đều có tổn thương, chi bằng chúng ta mỗi người nhường một bước, bỏ qua chuyện này đi, thế nào?
- Đối với việc này ta không có quyền quyết định!
Thân hình của Xích Phong viện trưởng khẽ động một chút thì đã đứng bên ngoài lề, lão thản nhiên nói:
- Thi đấu đã kết thúc, chúng ta đã nhận thua. Nhưng đây chỉ là ân oán giữa các học viên, ta nghĩ cần phải để họ đích thân giải quyết, vốn không liên quan đến học viện.
Một lời của lão vừa thốt ra thì đã rũ sạch trách nhiệm, nhưng Lưu Sâm làm gì mà không biết được dụng ý của lão? Ngày hôm nay bọn họ thua bởi tay mình, bị mình đoạt đi giải quán quân vốn đã nắm chắc trong tay họ, sau cùng lại còn đâm mù đôi mắt của học viên đắc ý dưới tay lão. Chỉ sợ người hận mình nhất không phải là Phàm Nặc, mà chính là vị viện trưởng thoạt nhìn bề ngoài thì rất có vẻ đạo mạo này đây. Lão muốn mượn cơ hội này mà khuấy động phong ba, vì học viện của mình mà giành lại chút mặt mũi đây!
- Hay cho một câu "không có liên quan"!
Tố Cách Lạp Tư cười ha hả rồi nói:
- A Khắc Lưu Tư, ngươi có thể tự quyết định. Tất cả những học viên còn lại nghe đây, nếu người khác ở trong phe đối phương mà xuất thủ, vậy thì các ngươi cũng có thể xuất thủ!
- Dạ!
Chín giọng nói cùng vang lên. Tư Tháp cùng với Khắc Nại và Ưu Lệ Ty đều lui ra sau, đứng chung với năm người còn lại của nhóm Hoàng kim tổ hợp. Hai nhóm người hình thành thế giằng co, những người xung quanh đều thấy khích động. Nếu như một trận đại chiến xảy ra, vậy có lẽ đây sẽ là một trận quyết chiến đặc sắc nhất giữa các ma pháp học viện đây.
- A Khắc Lưu Tư, ngươi có dám ứng chiến hay không?
Phàm Nặc lạnh lùng thốt:
- Hai chúng ta công bình quyết đấu một trận!
Khi ở trên đảo, gã không giải thích được nguyên do mình bị đâm mù mắt, tất nhiên gã không phục. Nguyên nhân duy nhất mà gã tìm được là vì mình không phòng bị! Nếu như có phòng bị sẵn sàng, vậy thì gã sẽ thắng được đối phương. Hơn nữa, gã không chỉ muốn thắng đơn giản vậy thôi!
- Có dám hay không hả?
Lưu Sâm cười ha hả, nói:
- Ngươi hỏi ta có dám tiếp nhận khiêu chiến của một kẻ mù hay không à?
Phàm Nặc nghe vậy thì sắc mặt tái xanh, gã gằn giọng:
- Những người khác hãy lùi lại!
Mọi người đều lùi về phía sau, Lưu Sâm cũng quay lại nháy mắt với đám người Tư Tháp. Tư Tháp và Ưu Lệ Ty cũng nhìn hắn với ánh mắt kiên định, sau đó cũng chậm rãi lui ra sau. Hiện trường chỉ còn lại hai người là Lưu Sâm và Phàm Nặc!
Tuy rằng chỉ có hai người, nhưng bầu không khí tương đối nặng nề. Ai nấy đều thấy được đây không phải là một trận tỷ thí thông thường, bởi vì trên khuôn mặt lạnh như băng của Phàm Nặc có mang theo sát khí mãnh liệt.
Một chuỗi âm thanh cực nhỏ đột nhiên truyền vào tai Lưu Sâm:
- Không nên xem thường đối phương, Hắc Ám ma pháp không giống với những ma pháp thường. Trong không gian hắc ám của địch nhân, gã không cần nhìn cũng có thể cảm giác được tất cả mọi thứ ở xung quanh, mà ngươi thì sẽ trở thành một kẻ mù ở trong đó. Huống chi, người này là một pháp sư, cảnh giới của gã cao hơn ngươi!
Thanh âm đó tuy rất khẽ, nhưng khi lọt vào tai Lưu Sâm thì rất rõ ràng và rất quen thuộc. Lưu Sâm hơi khích động, hắn biết thanh âm đó là của ai, chính là của viện trưởng Tố Cách Lạp Tư! Lão đang đứng cách đó chừng hai mươi trượng, và cũng chỉ có mình lão là có được loại công lực này thôi.
Viện trưởng đích thân nhắc nhở hắn, đây quả thật là một vinh dự rất lớn!
Lưu Sâm chậm rãi nhìn xuống, đầu cũng khẽ gật một cái, tỏ ý đã biết! Hắn bắt đầu dâng lên lòng cảnh giác, đối phương không phải là một kẻ ngốc, gã ở trước mặt đông người mà vẫn có can đảm khiêu chiến với mình, chắc chắn là đã nắm giữ phần thắng rồi. Hắc Ám ma pháp có thể biến người mù thành không mù, và khiến người sáng mặt trở thành một kẻ mù, thì ra lại thần kỳ như thế. Điều này quả thật nằm ngoài tầm hiểu biết của mình!
Viện trưởng lại tiếp tục lên tiếng chỉ dẫn:
- Phương pháp duy nhất là khi đối phương chưa kịp xuất thủ, ngươi phải ra tay trước, dùng thủ pháp mau lẹ mà ép hắn trở tay không kịp!
Lời này không có ai nghe được, và mọi người chỉ nhìn thấy hai đấu thủ đứng đối diện nhau, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay quyết đấu mà thôi.
- Chậm đã!
Lời vừa dứt, đột nhiên có một bóng người xuất hiệt ở giữa hai đối thủ, đồng thời y giơ hai tay ra ngăn cản hai người. Thì ra đó là một đạo sư, là Phong hệ ma đạo của Yêu Nguyệt học viện!
- Nhị vị đều là học viên ưu tú của hai học viện, cần gì phải quyết đấu sinh tử như vậy chứ?
Y hơi dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Sao mọi người không ngồi lại với nhau, có gì không giải quyết được thì bàn thảo lại cho xong, tránh làm tổn thương hòa khí, vậy không tốt sao?
Thì ra y muốn làm người hòa giải, nhưng dường như có phần hơi cổ hủ một chút. Y căn bản không nhìn ra tình huống này là không thể hòa giải được, ngay cả viện trưởng cũng không quản, thì sao y lại muốn quản chứ?
Lưu Sâm cười khổ nói:
- Đạo sư, trận này không phải do ta khơi mào. Muốn đấu hay không thì hãy nghe ý kiến học viên của ngươi đi. Chúng ta dựa theo ý kiến của hắn mà hành động!
Vốn đã chiếm thượng phong nên Lưu Sâm không muốn tiếp tục truy sát, nếu muốn đuổi tận sát tuyệt thì khi còn ở trên đảo, hắn đã không tha cho bọn chúng rồi.
Đạo sư quay sang Phàm Nặc khuyên:
- Phàm Nặc, trận quyết đấu hôm nay sẽ làm tổn thương hòa khí đôi bên, có thể hóa giải nó hay không?
Thân hình cao lớn của y hơi cúi xuống, hầu như ngăn chặn toàn bộ thân thể của Phàm Nặc, trông giống như một vị từ phụ đang khuyên bảo hài tử không biết nghe lời của mình vậy.
Phàm Nặc dường như có vẻ hơi suy tư, nhưng rốt cuộc vẫn lắc đầu. Gã vừa lắc đầu thì đạo sư liền thở dài:
- Xem ra trận này không có cách gì thay đổi rồi!
Y nói xong thì quay đầu lại, ánh mắt tiếp xúc với ánh mắt của Lưu Sâm, trong mắt y tràn ngập nét từ bi và thân thiết, ngoài ra còn có mấy phần ý đồ khó hiểu nữa. Trong nhất thời, Lưu Sâm cảm thấy rất mơ hồ. Thân hình của đạo sư lại vọt lên không, cao tới hai trượng, rồi sau đó nhảy về phía khán đài. Nhiệm vụ của y đã thất bại!
Lưu Sâm chỉ bị mê hoặc trong nửa khắc, tại sao lại như vậy? Tại sao y lại nhìn mình thân thiết như vậy? Có phải y là bằng hữu của phụ thân hay không? Vừa nhìn thấy ánh mắt của y, Lưu Sâm đã cảm thấy lão đầu này rất dễ gần!
- Cẩn thận!
Một tiếng hét lớn truyền đến, thì ra là tiếng kêu của Cách Tố. Lưu Sâm giật mình bừng tỉnh, không ngờ chỉ trong một khoảnh khắc đó mà không gian trước mắt đã thay đổi rồi.
Phàm Nặc ở đối diện giờ không còn thấy đâu nữa, bốn phía xung quanh đều là một màu đen thui.
Gã đã khởi động ma pháp! Sao lại nhanh như thế chứ? Viện trưởng đã căn dặn Lưu Sâm, nếu muốn đối phó với cao thủ của Hắc Ám hệ thì phải tiên hạ thủ vi cường, và hắn cũng nắm chắc là sẽ có thể ra tay chế địch trước, nhưng bây giờ đã mất đi tiên cơ! Trên trán hắn bắt đầu lấm tấm mồ hôi, bốn phía đều tối đen như mực, nhìn không thấy một cái bóng nào. Hắn đã biến thành kẻ mù, còn đối phương ở trong không gian Hắc Ám của mình thì lại cảm giác được tất cả rất rõ ràng. Ưu thế đã hoàn toàn hoán chuyển!
Trong đầy xoay chuyển ý nghĩ thật nhanh. Lưu Sâm khẽ động, thân hình lập tức lui ra sau hai trượng, nhưng ở sau lưng chợt có một loại cảm giác âm hàn lạnh thấu xương truyền đến. Cảm giác này khiến cho toàn thân hắn đều rung động, cả cước bộ cũng dừng hẳn lại. Vừa rồi hắn đã thay một phương vị mà chỉ xông ra được hai trượng, điều này tạo cho hắn cảm giác sợ sệt.
Thân ảnh của Lưu Sâm lại dừng một lần nữa, tim hắn đập mạnh liên hồi, thì ra là Hắc Ám tiêu dung! Là Hắc Ám tiêu dung của đại ma pháp sư! Tiêu dung vụ không biết dầy cỡ nào, nếu như miễn cưỡng xông qua, hắn không biết mình có thể lập tức biến thành một bộ xương khô hay không. Dù cho hắn có dùng tốc độ nhanh nhất để lao qua luồng Tiêu dung vụ kia, phỏng chừng lớp da trên mặt hắn cũng sẽ bị rửa nát như lệ quỷ rồi!
Trong bóng tối chợt có tràng cười lớn vang lên:
- A Khắc Lưu Tư, ngươi thua rồi!
Tuyệt kỹ lợi hại nhất của đối phương là bộ pháp và thủ pháp, còn ma pháp thì không đáng nhắc tới, hắn vốn chỉ là một ma pháp sinh cấp bốn. Nếu dùng Tiêu dung vụ để vây khốn hắn, vậy tất nhiên hắn sẽ không chạy đi đâu được rồi, vì vậy chỉ có thể bị mình từ từ vờn chơi cho tớ chết thôi.
Lưu Sâm quát lớn:
- Ngươi muốn giết ta?
- Phải!
Phàm Nặc cười lớn:
- Hơn nữa, ngươi tất phải chết chứ không thể nghi ngờ gì nữa!
- Ta khuyên ngươi hãy bỏ ý niệm đó đi!
Hai lỗ tai của Lưu Sâm vểnh lên thật cao, hắn toàn lực thúc đẩy các giác quan trên người, hòng cố gắng bắt cho được vị trí thanh âm ở trong bóng tối mờ mịt kia.
- Tại sao?
Lưu Sâm điềm nhiên đáp:
- Ngươi đả thương bằng hữu của ta, vì vậy nên mới biến thành một kẻ mù đáng thương. Nếu như ngươi còn muốn giết ta, vậy thì sẽ biến thành một tử thi thôi!