Lưu Sâm vươn người ngáp dài, toàn thân hắn đang sung mãn tinh lực. Có phải ma pháp của hắn đang được tăng mạnh hơn trước kia hay không? Hắn không cảm nhận được điều đó, hoặc có lẽ là vì sau khi ngủ một giấc ngon thì tinh lực mới dư thừa như vậy? Lời nói của tiểu Tinh Linh không đáng tin cậy, bởi vì lý luận về lực tương tác của nguyên tố ma pháp đều không có công hiệu với hắn.
oooOooo
Tại ma pháp học viện, viện trưởng Tố Cách Lạp Tư đang có sắc mặt rất khó coi, vì hôm nay lão phải đối mặt với một vấn đề trước nay chưa từng xảy ra. Hôm nay đã sắp tới lúc khởi hành rồi, vậy mà trong Hoàng kim tổ hợp vẫn còn thiếu một người. Ma pháp phụ A Khắc Lưu Tư vẫn chưa về!
Cuộc thi đấu này rất quan trọng, không có chuyện gì có thể sánh ngang với nó, vậy mà hắn lại không nhận ra điều đó hay sao? Đây là một chuyện rất vinh quang, thế mà hắn lại không sớm chuẩn bị chu đáo là sao?
Cách Tố cúi đầu nói:
- Viện trưởng, là lỗi của ta! Ta nên sớm nghĩ đến, Phong Thần đảo cách đây xa như vậy, nếu tính luôn vừa đi vừa về thì mười ngày vốn không đủ.
Nếu dựa vào sự tinh minh của nàng, hầu như không thể không nghĩ đến điều đó, nhưng lúc bấy giờ nàng đang nằm trong lòng nam nhân, đang đạt tới cao trào, vì vậy mà đầu óc cũng trở nên mơ hồ. Có lẽ những thời khắc như thế chính là lúc đầu óc của nàng bị mơ hồ nhất trong đời vậy.
- Vậy thì chúng ta cứ đi trước!
Viện trưởng lên tiếng:
- Cách Tố hãy lưu lại đây, khi nào tên hỗn đản đó trở về thì lập tức dùng dây trói hắn lại rồi ném lên lưng bạch lộc và đuổi theo cho gấp.
- Dạ!
Cách Tố khom người nhận lệnh, trên môi nàng hé lộ nụ cười đắc ý, dùng dây trói lại? Biện pháp tốt à nha, vậy thì tên bại hoại ngươi sẽ không được lộn xộn nữa rồi, đó là mệnh lệnh của viện trưởng thôi!
- Xuất phát!
Theo tiếng quát lớn của viện trưởng, trên đài cáo bắn ra vô số hỏa hoa, đó là Hỏa ma pháp tiễn đưa các anh hùng lên đường! Đi theo đoàn người có cả đạo sư và học viên (nữ sinh chiếm đa số, vì họ đều là thành viên của đội cổ động viên), đại đội nhân mã rầm rầm rộ rộ tiến bước, cưỡi trên lưng đám bạch lộc dẫn đầu là các Hoàng kim kỵ sĩ, họ chính là tám cao thủ của Hoàng kim tổ hợp. Lúc này Khắc Nại còn quay đầu lại tìm kiếm xung quanh, nhưng bằng hữu của gã quả thật vẫn chưa trở về.
Đại đội nhân mã khuất hẳn, Cách Tố hung hăng đá một viên đá bay đi rồi ngẩng đầu nói:
- Thác Lôi Tư, có thể đi làm giúp ta một việc được không?
- Giảng sư, xin cứ sai khiến!
- Ngươi mang theo hai bạn học, lập tức chạy ra bờ biển, xem A Khắc Lưu Tư đã lên bờ hay chưa...
- Không cần nữa!
Bỗng nhiên có tiếng người ở bên cạnh truyền đến:
- Giảng sư, người có thể đến đây một chút hay không? Ta có chuyện muốn nói!
Cách Tố quay đầu lại, thì ra đối phương là một nữ hài xinh đẹp. Ánh mắt của nàng dừng lại ở trên mắt đối phương thật lâu, sau đó mới lên tiếng:
- Ngươi là Pha Tư Đế? Học viên cấp bốn của Thổ hệ?
Tuy nàng chưa từng đến ký túc xá của Lưu Sâm, nhưng nàng vẫn có để ý tới bố cuộc của tòa ký túc xá đó cùng với các mỹ nữ hàng xóm của hắn.
- Đúng vậy!
Pha Tư Đế nói:
- Ta muốn nói riêng với giảng sư vài câu....
oooOooo
Sau khi Pha Tư Đế kể xong mọi chuyện, Cách Tố nóng nảy đứng bật dậy, rồi đi qua đi lại vài vòng. Trời ạ, tiến nhập Mê cốc để đi tìm Xích Châu thảo trong truyền thuyết? Cái tên A Khắc Lưu Tư hỗn đãn ngươi, ngươi thật là một tên đại hỗn đản mà. Chẳng lẽ ngươi có thể tiến nhập vào đó một cách khinh suất vậy sao? Đừng nói là ngươi, ngay cả tình nhân của ngươi là ta đây mà cũng không dám làm vậy nữa là....dường như hắn có năng lực hơn mình một chút thì phải, nhưng giả thuyết đó không thành lập....
Cho dù là đại ma đạo cũng không dám vào đó khinh suất như vậy, nếu dễ dàng như thế thì gia gia nàng đã sớm đi vào rồi. Dù gì thì mẫu thân của Cách Phù cũng là một trong những người sáng lập học viện mà, bà ta có lý do để làm việc đó nhưng lại không đi, điều đó cho thấy bà ta không hề nắm chắc kết quả. Ngay cả đại ma đạo cũng không nắm chắc, vậy thì sao một ma pháp học viên cấp bốn lại dám đi chứ?
Đi tìm chết! Rõ ràng là hắn tự đi tìm đường chết đây mà!
Chờ? Chờ cái rắm ấy! Hắn mà có thể trở lại thì đúng là gặp quỷ mà!
Cách Tố chạy ra khỏi cửa phòng, ngay cả tiếng hô hoán ở sau lưng cũng không nghe thấy. Nàng chạy thẳng vào rừng rồi dừng lại bên bờ đầm, ánh mắt cũng không còn nhìn rõ điều gì nữa hết.
- Gặp được ta thì kể như ta không may, nếu như gặp phải nữ hài khác, vậy nhất định ngươi sẽ không được may mắn rồi!
Lời đó nàng đã từng nói với hắn, nhưng lúc bấy giờ chỉ là lời thì thầm của nàng đối với tình lang thôi, không ngờ bây giờ lại ứng nghiệm rồi. Hắn gặp Cách Phù thì hắn đúng là xui xẻo rồi!
Bây giờ hắn đang ở đâu? Đã chết ở ao đầm tại Mê cốc hay là đã chết tại Mê lâm? Nàng không biết, nàng chỉ biết trong lòng mình hoàn toàn trống rỗng. Không có hắn, nàng sẽ sống sao đây?
Đột nhiên có thanh âm truyền đến:
- Bảo bối của ta, rốt cuộc ngươi cũng biết rồi à?
Cách Tố ngẩng đầu lên, một nam nhân bảnh trai đang lao vút đến, dường như chân của hắn không hề chạm lên mặt đầm vậy. Đúng là Lưu Sâm rồi!
- Tên hỗn đản này....mau mau ôm ta thật chặt nào, nếu không ôm chặt, ta sẽ đánh ngươi một trận nhừ tử cho coi....
Cách Tố nhào vào lòng hắn, nước mắt tuôn như mưa.
- Nếu nàng muốn nghiêm phạt ta thì cũng phải nghĩ ra điều gì hay ho một chút chứ!
Lưu Sâm vừa nói vừa hôn lên môi nàng, hôn thật thắm thiết. Trong lòng hắn rất cảm động, Cách Tố có thể tìm tới đây, lại còn vì hắn mà rơi lệ nữa, rõ ràng là nàng đối với hắn rất thật lòng!
- Ngươi thực sự đã tìm được Xích Châu thảo à?
Mây đen ở trong lòng Cách Tố lập tức được quét sạch, nàng vui vẻ mò mò trong người hắn:
- Mau cho ta xem!
Cây Xích Châu thảo đỏ lừ xuất hiện ngay trước mắt nàng, nhưng nàng lại chỉ nhìn thấy tình lang mà thôi:
- Ái lang, ta thật không hiểu nổi ngươi, ngươi làm sao có thể lấy được nó chứ? Cả gia gia cũng không dám tới đó nữa là.
Lưu Sâm cười đắc ý:
- Nàng có biết Mê cốc là một tòa sơn cốc thế nào không? Nó là cốc trí tuệ đấy! Nếu luận về công lực thì tất nhiên lão đầu cao tay ấn rồi, nhưng luận về trí tuệ thì còn thua ta đấy! Trên đời này có một số việc chỉ có thể đấu trí chứ không thể đấu lực đâu!
Thế rồi hắn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho nàng nghe, sau khi nghe xong thì Cách Tố thán phục nói:
- Ta cũng phải thừa nhận, tên bại hoại ngươi ngoài việc đùa bỡn nữ nhân ra, ngươi cũng có một số sở trường mà ít có người đuổi kịp lắm! Nếu là ta thì e rằng chỉ có chết mà thôi!
Nhân lực có thể thay đổi rất nhiều thứ, nhưng nhân lực không thể thắng được ông trời, và càng không thể thắng được thiên nhiên. Dưới tình huống như vậy, võ lực cao thấp thế nào thì hoàn toàn không có liên quan gì, mà chỉ có trí tuệ! Đó chính là lực lượng của trí tuệ!
oooOooo
Lưu Sâm mang Xích Châu thảo vào căn nhà nhỏ cho Cách Phù, nàng ngây người ra, rồi đưa tay nắm chặt lấy tay hắn, và thốt với giọng đầy thâm tình:
- Ngươi còn phải đi thi đấu nữa, ta....ta sẽ chờ ngươi trở về! Lần này ta có thể chờ ngươi trở về được rồi!
Lưu Sâm nhẹ nhàng hôn lên môi Cách Phù, nhưng Cách Phù chỉ để môi mình và hắn chạm nhẹ vào nhau một chút thì lập tức rút về ngay, nàng đỏ mặt nói:
- A Khắc Lưu Tư, lần trước....chuyện lần trước....ngươi có thể quên đi được không?
- Tại sao?
Chuyện lần trước là chuyện gì? Chắc là chuyện nàng trần như nhộng nằm trong lòng hắn rồi.
- Ta không muốn.....không muốn ngươi nghĩ ta là một nữ hài dâm đãng!
Cách Phù líu ríu nói:
- Ta chỉ là....chỉ sợ là sẽ không gặp được ngươi nữa. Ngươi biết không, nếu không có Xích Châu thảo, ta sẽ chết trong vòng một tuần đấy!
Giọng của Lưu Sâm cũng hạ xuống thật thấp:
- Vì vậy mà trong lúc sinh mạng vẫn còn, ngươi muốn trao thân cho ta phải không?
Cách Phù nằm trên giường mà sắc mặt đỏ như gấc, nàng dường như hơi gật nhẹ một chút. Lưu Sâm mỉm cười nói:
- Đợi khi ngươi hết bệnh rồi, vẫn còn cơ hộ mà!
- Sau này....chuyện sau này.....Ài, sao ngươi lại như vậy chứ?
Cách Phù thẹn thùng kêu:
- Để sau này hẳn nói.....
Lưu Sâm cười ha hả rồi bước ra khỏi phòng. Ở bên ngoài có mấy người đạo sư đang chạy tới, ở phía sau còn có Cách Tố và Pha Tư Đế, khuôn mặt của cả hai cũng đều hồng hào đáng yêu như nhau.
- Chuyện của Cách Phù sẽ có mấy vị đạo sư giải quyết!
Cách Tố nói:
- Bạn học A Khắc Lưu Tư, theo lời viện trưởng, ta phải lấy dây trói ngươi lại rồi ném lên lưng bạch lộc và cho nó đuổi gấp theo đoàn người, nhưng ta nghĩ nên cho ngươi một lựa chọn khác, là tự cưỡi lộc đuổi theo.
Lưu Sâm cười ha hả, nói:
- Tuận lệnh! Đa tạ giảng sư đã khoan dung!
Thế rồi hai người sóng vai nhau bỏ đi. Pha Tư Đế lặng lẽ nhìn theo họ, trong ánh mắt của nàng tựa như có điều gì đó, vị giảng sư kia cùng đi với hắn, dường như không giống như sư đồ, mà lại rất giống một đôi tình lữ! Và còn vị tiểu cô nương ở trong căn nhà nhỏ kia nữa, nàng ta nên kể là người gì của hắn đây? Nếu hôm đó hắn không dừng lại, mà chiếm hữu lấy nàng, vậy nàng ta có phải cũng được xem là tình nhân của hắn hay không?
Vài cơn gió thổi qua, mặt nước gợn sóng lăn tăn, Pha Tư Đế nhìn ao nước đến ngây người!