Chương 70: Quy Luật Của Thạch Động

Không biết đi được bao lâu, Lưu Sâm bắt đầu cảm thấy chóng mặt cả lên, đến lúc đó thì hắn mới thấy được ở phía trước có một tòa sơn cốc. Trong cốc có hoa tươi nở rộ và rất yên tĩnh. Ở đằng trước lại có một tòa thạch sơn lớn và rất kỳ dị. Dưới chân núi đều là sơn động, e rằng có cả trăm cái là ít. Ngoài động khẩu thì có cỏ dại mọc kín mít, Cách Lạp Lạp chỉ vào tòa thạch sơn trước mặt rồi nói:

- Đó là dược sơn! Xích Châu thảo ở một trong những căn động đó, nhưng ta không biết nó mọc ở động nào, và cũng không một ai biết nó mọc ở đâu cả.

Lưu Sâm mỉm cười nói:

- Vậy cũng dễ thôi, ở đây có khoảng một trăm động, vậy cứ đi từng động xem là được rồi!

Hắn nói tới đây thì hơi dừng lại, sắc mặt cũng trở nên trịnh trọng hơn:

- Mấy cái động này có sâu hay không? Bên trong đó có giống mê cung hay không?

- Không sâu!

Cách Lạp Lạp nói:

- Nhưng có một vấn đề ta cần nhắc nhở ngươi. Trong những cái động đó, có khi là dược thảo, mà cũng có khi là ma thảo. Ta chỉ biết cái thứ nhất, cái thứ nhì, cái thứ tư, cái thứ bảy và cái thứ mười một là an toàn, nhưng năm cái động đó lại không có Xích Châu thảo.

Lưu Sâm nghe vậy thì ngây người ra, vậy làm cách nào để giải quyết đây?

- Ta dẫn ngươi đến đây rồi, ngươi từ từ suy nghĩ biện pháp đi, ta phải về đây!

Cách Lạp Lạp nói thêm:

- Mẫu thân đang gọi ta!

Người của Tinh Linh tộc có một hình thức triệu hoán mà không ai khác biết được, lúc này ngoài tiếng gió thổi ra thì Lưu Sâm chẳng nghe được gì hết.

- Chờ một chút!

Lưu Sâm kêu lên:

- Ngươi xác định là trong mười một cái động đầu tiên chỉ có năm cái là được an toàn thôi phải không? Còn lại những cái khác thì đều có ma thảo hết đúng không?

- Đúng vậy! Ta có thể xác định là trong mười ba cái đầu tiên, trừ năm cái đã nêu ra lúc nãy, còn lại thì đều có ma thảo cả!

Cách Lạp Lạp nói nhanh:

- Ngươi ngàn vạn lần chớ tự thử nghiệm, có một số loại ma thảo thử không ra được ngay, nhưng nó sẽ hại chết ngươi từ từ đấy! Ta đi đây, ngày mai sẽ trở lại thăm ngươi....

Nói xong, nàng vừa bay lên được một chút thì lập tức quay trở lại, rồi ngượng ngùng nói:

- Ngươi....ngươi đừng nói với ai là ta.....ta....đã đối đãi với ngươi như vậy nhé!

- Yên tâm đi!

Lưu Sâm cố nín cười:

- Ta sẽ không nói với ai đâu, còn ngươi? Có khi nào trong lúc quá đắc ý mà ngươi đi nói với người ta hay không?

Cách Lạp Lạp đáp cứng:

- Ta cũng không nói đâu, ngươi đừng lo!

Vừa dứt lời, nàng liền bay vụt đi, chỉ để lại một tia ánh sáng màu hồng rất đẹp mắt.

Lưu Sâm chăm chú nhìn vào hơn một trăm cái động khẩu ở trước mặt, cái nào có ma thảo đây? Và ma thảo loại gì? Có thể nào là độc thảo hay không? Đây là một sự thử thách mang đầy tính phiêu lưu và kỳ ngộ, làm sao để ứng phó đây? Chỉ còn cách thử nghiệm thôi!

Trong sơn cốc có các động vật nhỏ, Lưu Sâm chỉ nhún chân hai lần thì trên tay đã có một cây mây dài, ở đầu cây mây có buộc một con Phong thỏ lớn! Nó giãy giụa rất kịch liệt, nhưng Lưu Sâm cầm cây mây có buộc Phong thỏ và dí nó vào trong cái động thứ nhất. Qua một lúc sau, hắn kéo cây mây về, con Phong thỏ vẫn không có gì lạ. Cái động thứ nhất quả đúng như lời Cách Lạp Lạp nói, nó rất an toàn!

Sang cái động thứ hai, nó cũng tương tự như thế, lúc được kéo trở ra, trong miệng Phong thỏ còn ngậm một cây thảo dược nữa. Điều này khiến Lưu Sâm rất vui mừng!

Sang động thứ ba, chỉ nghe con Phong thỏ kêu thảm một tiếng, Lưu Sâm vội kéo nó về, nhưng hắn lập tức ngẩn người ra. Không ngờ con Phong thỏ bị trói chặt như thế mà bây giờ đã nhẹ tênh, bởi vì da thịt của nó đều không còn sót lại chút nào, mà chỉ còn một bộ xương trắng hếu.

Là ma thú nào đây? Không! Không có khả năng là ma thú, chỉ có thể là một thứ gì đó có tính hủ thực rất cao mà thôi. Chắc là ma thảo rồi, bởi vì có thể biến một con Phong thỏ thành bộ cốt khô chỉ trong nháy mắt thì chỉ có ma thảo mà thôi.

Đổi một con thỏ khác để tiếp tục thí nghiệm, động thứ tư không có vấn đề gì. Động thứ năm khi hắn kéo cây mây về thì con thỏ đã chết, nhưng trên người nó không có bất cứ một điểm dị thuờng nào!

Tới động thứ sáu thì con thỏ cố sức vùng vẫy, không có vấn đề gì chứ? Không, không ít thì nhiều có một chút khác lạ, không hiểu sao lá gan của nó tự nhiên lớn hẳn ra, và bắt đầu quay ngược lại tấn công Lưu Sâm. Sau hai lần tấn công không thành công, nó liền nhào đầu đâm mạnh vào đá mà chết thẳng cẳng. Lưu Sâm thấy vậy thì bắt đầu cảm thấy rợn tóc gáy, rốt cuộc bên trong những căn thạch động đó lại có thứ gì ghê gớm như vậy, có thể khiến cho mấy con thỏ này bị chết với những kiểu khác nhau vậy chứ?

Cuộc thí nghiệm kéo dài tới trưa thì kết quả cho thấy, những lời của Cách Lạp Lạp nói đều hoàn toàn chính xác, trong mười ba động khẩu đầu tiên, chỉ có cái thứ nhất, thứ hai, thứ tư, thứ bảy, và thứ mười một là được an toàn (đây là kết luận sơ bộ được an toàn thôi, còn có vấn đề nguy hiểm mạn tính hay không thì chưa biết được).

Không thể không mạo hiểm, Lưu Sâm hít sâu một hơi rồi tiến vào căn động thứ nhất. Vừa vào động thì hắn thấy yên tâm ngay, vì bên trong tràn ngập mùi thuốc, căn động này cũng không quá lớn, chỉ như một gian phòng lớn thôi. Trong này chỉ có một số hoa màu tím, rõ ràng không phải Xích Châu thảo!

Căn động thứ hai cũng có mùi thuốc, là một ít thuốc trong đất. Lưu Sâm nằm xuống nhìn thật kỹ, ngửi thật kỹ, sau khi xác định đó không phải là Xích Châu thảo thì hắn lại bỏ đi. Tiếp theo đó, hắn tiến vào căn động thứ tư, thứ bảy, và thứ mười một, tất cả đều có các loại thảo dược kỳ quái, chắc cũng đều là những dược liệu trân quý (những loại dược liệu ở đây đều giúp ích cho ma pháp ít nhiều, vì vậy mà chúng đều là những thứ mà các ma pháp sư đều mơ ước tới), nhưng vì Lưu Sâm không biết chúng là cái gì nên không có ý lấy về. Hắn chỉ có một ý đồ duy nhất, đó là tìm cho bằng được Xích Châu thảo. Tiếc rằng chỉ có những loại dược thảo không biết tên xuất hiện trước mắt hắn mà thôi, còn vật mà hắn muốn tìm thì lại không thấy đâu cả.

Làm sao bây giờ? Lúc này hắn chỉ có một biện pháp mà thôi, đó là dùng thỏ để thí nghiệm căn động thứ mười bốn trở đi. Sau khi dùng thỏ để thử nghiệm rồi, hắn lại còn phải mạo hiểm để đi vào động tìm tòi nữa, những biện pháp này rất là phiêu lưu, cũng giống như lời Cách Lạp Lạp đã nói vậy, tính chất của độc khí ở đây (tạm thời cứ cho là độc khí) đều hoàn toàn khác nhau, có loại thì có tính hủ thực, có loại thì là trí mạng, có loại thì làm cho động vật bị phát rồ, và cũng có loại không thể nhìn ra ngay được nhưng sau này mới phát tác. Trước mắt chỉ có ba loại là có thể thí nghiệm, nhưng còn đối với loại độc khí không nhận ra ngay được thì sao?

Có thật cần phải mạo hiểm quá lớn như vậy không? Nếu có thể bảo đảm thành công thì cũng không có gì để nói, nếu như không thể thành công thì thật là quá ngu rồi!

Bóng đêm phủ xuống, Lưu Sâm ngồi trước tòa thạch sơn, hai mắt hắn nhìn chằm chặp vào các động khẩu thần bí kia thật lâu. Hắn biết rõ Xích Châu thảo mọc ở một trong những sơn động kia, nhưng lại không biết chính xác ở căn động nào. Điều này quả thật dằn vặt người ta rất nhiều.

Tại sao dược thảo và độc thảo lại làm bạn với nhau chứ? Và lại có hơn một trăm thạch động cũ kỹ dường như mọc ra nhan nhãn theo một quy tắc nào đó nữa chứ. Đây là thiên nhiên hay nhân tạo? Nếu không phải do thiên nhiên thì là nhân tạo, mà đã là nhân tạo thì có khi nào chúng sẽ có một quy luật hay không? Quy luật?

Vừa nghĩ tới đây, hai mắt của Lưu Sâm chợt sáng rực lên. Nếu có thể tìm ra được quy luật đó thì có phải là hơn hẳn việc mình cứ ngu xuẩn đâm đầu vào hay không? 1, 2, 4, 7, 11, Lưu Sâm ngẩn người ra, quả thật là có quy luật! Khu vực an toàn thứ nhất cách khu vực an toàn thứ hai là một con số, khu vực an toàn thứ hai cách khu vực an toàn thứ ba là hai con số, khu vực an toàn thứ ba cách khu vực an toàn thứ tư là ba con số, khu vực an toàn thứ tư cách khu vực an toàn thứ năm là bốn con số!

Sắp hàng tổ hợp! Một tổ hợp sắp hàng rất đơn giản!

Xem ra căn động khẩu thứ sáu là không an toàn! Thêm cái thứ năm, thứ mười sáu! Một chú thỏ được đưa vào, qua mấy phút sau, đôi mắt thỏ vẫn xoay tròn! Tới cái động thứ 22, thỏ vẫn sống, trong miệng nó còn ngậm một bó cỏ xanh và ở trên đó vẫn còn một đóa hoa màu đỏ, có mùi thuốc. Thế là lòng tin của Lưu Sâm tăng lên nhiều. Hắn tiếp tục thử tới căn động thứ 29, 37, 46, 56, 67, 79, 92, 114! Tổng cộng có một trăm mười bốn căn động. Tất cả thí nghiệm đều hoàn tất, hắn buông con thỏ ra, thế là nó phóng đi như bay, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Nhịp tim của Lưu Sâm đập rộn lên, đây rất có thể là ngẫu nhiên, nhưng tất cả những căn động mà hắn đã thử nghiệm theo quy luật đó thì đều không có gì khác thường cả, vì vậy mà hắn cũng trút được vài phần gánh nặng. Bây giờ là giai đoạn thí nghiệm dũng khí!

Những căn động thứ 16, 22, 29, và 37 đều có một ít dược thảo mà hắn không nhận ra. Khi vào căn động thứ 46 thì rốt cuộc Lưu Sâm cũng mỉm cười tươi rói, vì hắn đã thấy được cây dược thảo có lá cây màu hồng, còn trái thì tròn trịa như hạt châu và cũng mang màu hồng nốt. Cây dược thảo đó có mùi hương rất thơm, tất cả những thứ đó đều cho thấy nó chính là Xích Châu thảo! Cách Phù, rốt cuộc ta cũng thành công rồi, chúc mừng ta đi, chúc mừng chúng ta đi!

Lưu Sâm vui mừng hôn lên Xích Châu thảo, rồi ngắt lấy nó. Sau đó hắn nhẹ nhàng phi thân ra cửa động, vừa vặn nghe được tiếng kêu chói tai của một loại tiểu động vật nào đó, là tiếng kêu được phát ra từ một căn động gần đó.

Động vật không thể sắp hàng theo tổ hợp được, mà nó chỉ có thể phát ra tán loạn mà thôi.

Lúc này ở trên bãi cỏ trước mặt đã thấy xuất hiện một thân ảnh xinh đẹp, trên tay nàng còn cầm một trái táo, gương mặt của nàng cũng hồng hào y hệt như trái táo đó vậy. Nàng kêu khẽ một tiếng, rồi khuôn mặt đỏ bừng lên, nói:

- Ngươi tìm được rồi à? Sao may quá vậy?

Thanh âm của nàng tràn ngập vẻ khích động, cộng thêm tiếng cười rất vui vẻ nữa!

- Là nhờ ngươi đã mang đến may mắn cho ta đấy!

Lưu Sâm phóng đến và đáp xuống cạnh nàng rồi nói:

- Cách Lạp Lạp, đa tạ ngươi!

- Ta....ta....

Khuôn mặt của Cách Lạp Lạp đỏ hồng lên, nàng cúi đầu nói:

- Ngươi không trách ta là tốt rồi!

- Đưa ta trở về được không?

Lưu Sâm nói:

- Ta phải về rồi!

Tại lối vào của Mê cốc, vẫn có ba con động vật đánh nhau rồi chia nhau bỏ chạy, thì ra chúng vẫn là ba con động vật thần kỳ lúc trước mà Lưu Sâm đã nhìn thấy. Hắn ngơ ngác nhìn ba cái bóng đang chạy xa dần, rồi lại nhìn sang tiểu cô nương đang đứng cạnh mình, hắn nhẹ thở dài. Hắn không biết tại sao mình lại thở dài, có lẽ đó cũng là một câu hỏi mà không có câu trả lời giống hệt như lịch trình của hắn tại Mê cốc này vậy.

Ở bên bờ đầm, bãi cỏ xanh biếc mượt mà càng tô điểm cho khung cảnh hữu tình, và Cách Lạp Lạp cũng xinh đẹp mỹ lệ như thế. Lưu Sâm chậm rãi đưa tay cởi y phục của nàng xuống, hắn nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống bãi cỏ rồi ôn nhu xoa khắp cơ thể nàng.

Làn da của Cách Lạp Lạp lại bắt đầu đổi màu, nàng xoay người đè Lưu Sâm xuống, rồi ngồi lên người hắn, sau đó bắt đầu chuyển động và nhẹ nhàng thốt:

- Cách Lạp Lạp, thật là khoái hoạt!

Sau cơn mây mưa, nàng nằm áp xuống ngực Lưu Sâm, rốt cuộc cũng có vài động tác của nữ tính. Sau đó hai người liền chìm vào giấc ngủ say. Sáng sớm hôm say, khi Lưu Sâm tỉnh lại thì đã không thấy nàng đâu nữa, mà bên cạnh hắn chỉ còn lại một trái táo đỏ hồng!

Nàng đã đi rồi, dường như rất sợ hắn kéo nàng cùng đi theo vậy! Cuộc tình này giống như một phong lưu lãng tử đang đùa cợt một nữ hài vậy, nhưng với nàng, bản thân của nàng không phải là nữ hài bị đùa cợt, mà lại rất giống như một phong lưu lãng tử đã chiếm tiện nghi rất lớn của người ta vậy.