Lưu Sâm đã tính toán rõ ràng hết, nếu muốn thượng lộ với một nữ lang thì hắn có một kế rất đơn giản. Trước tiên là giết hết toàn bộ những kẻ ở bên cạnh nàng, để nàng không còn người để sai phái nữa. Sau đó khiến cho nàng thành công lấy được Huyết Ngọc Tâm vào tay. Khi nàng ta đã lấy được bảo vật, vậy tất nhiên là phải lập tức trở về để trình báo kết quả công việc. Trên đường trở về, nàng ta mang theo một món bảo vật quý trọng như vậy thì sao có thể không có người đi theo hộ vệ được chứ?
Trong khi đó, bản thân mình lại là nhân tuyển duy nhất có thể làm hộ vệ cho nàng ta, việc này còn tốt hơn việc len lén theo nàng ta trở về nhiều lắm. Còn về việc nàng ta bất hạnh thụ thương thì hắn lại càng tính toán rất đúng lúc. Chẳng phải một người bệnh lại càng cần có người bảo vệ hơn sao? Hiện nay ở trong tòa viện này, ngoài hắn ra thì cũng chỉ còn vài tên ma pháp sư hạ đẳng mà thôi.
Suy tính đơn giản của hắn đã được thực hiện xong bước đầu, còn bây giờ thì phải suy nghĩ tới bước kế tiếp khó khăn hơn một chút, đó là khuôn mặt của hắn. Khuôn mặt của hắn sớm đã được ban hành khắp nơi trong nội bộ của tổ chức ám sát, vì vậy mà hắn tuyệt đối không thể bộc lộ chân diện mục một cách dễ dàng được.
Nhưng nếu không muốn bị bại lộ thì phải làm sao? Lúc này là nửa đêm, hắn vừa thi hành nhiệm vụ trở về, vì vậy mà cũng chưa cần tháo khăn che mặt xuống; nhưng đến sáng mai thì vẫn phải tháo thôi. Có lẽ đây là việc bắt buộc các thành viên ở trong tổ chức ám sát khi đối mặt với thánh sứ. Vậy ngày mai hắn phải làm sao đây?
Đó chính là vấn đề mà từ giờ cho tới sáng mai hắn phải giải quyết cho xong.
Ngoài ra, lại còn thêm một vấn đề nữa, nếu sau khi vết thương của thánh sứ đã bình phục và không cần hắn theo hầu nữa, vậy hắn có biện pháp gì để đối phó chăng? Đây là vấn đề mà hắn phải giải quyết trong ba ngày sắp tới.
Về vấn đề khuôn mặt của hắn thì cũng có một biện pháp rất thiết thực mà hắn có thể làm được, đó là đính thêm bộ râu mép và thay đổi kiểu tóc, vậy là xong. Trước mắt cũng chỉ có biện pháp này mà thôi.
Thế rồi Lưu Sâm cắt lấy một đoạn tóc, sau đó hắn ngồi ở trong phòng mà tỉ mỉ sửa đổi dung mạo. Quá trình này cũng khá dài.
Vào thời khắc này, thanh Địa thiết tinh chủy mà Lạc Lâm Lâm đã tặng cho hắn lúc trước đã xuất hiện công dụng của nó: dùng thay gương. Trên mặt lưỡi chủy thủ láng bóng, khuôn mặt của Lưu Sâm cũng đang từ từ thay đổi....
oooOooo
Ở trong một căn phòng khác, ánh mắt của ả tỳ nữ đứng bên trái đang nhìn về phía xa xăm, rút cuộc cũng chuyển về hướng thánh sứ:
- Tiểu thư, người này rất giống một người!
Thánh sứ mệt mỏi mở mắt ra rồi hỏi:
- Giống ai?
Trong ánh mắt của ả tỳ nữ phát ra tia sáng kỳ quái, đáp:
- Chính là tên nam nhân đáng chết kia!
Thánh sứ vừa nghe xong thì đôi mắt mở bừng thật lớn, đồng thời cũng hiện ra nét sợ hãi. Vào thời khắc này, bao nhiêu sự mệt mỏi của thương thế dường như đều đã biến mất hết.
- Giọng nói của hắn, vóc người của hắn đều rất giống!
Tỳ nữ nói:
- Nhưng vì hắn không tháo khăn che mặt xuống nên ta không thể khẳng định được!
- Vậy thì ngươi hãy đi thăm dò cho kỹ đi!
Từng câu từng chữ do thánh sứ thốt ra đều rất thận trọng, thận trọng đến mức không gì sánh được.
- Dạ!
Tỳ nữ ứng tiếng đáp lại.
- Hãy nhớ kỹ, ngàn vạn lần không thể tháo khăn che mặt của hắn xuống!
Thánh sứ chậm rãi nói:
- Việc này rất nghiêm trọng, ngươi có biết tại sao không?
- Dạ biết!
Tỳ nữ đáp:
- Nếu quả thật là hắn, một khi chân diện mục bị bại lộ thì hắn sẽ ra tay giết người diệt khẩu, mà ở tại đây, chúng ta đều không phải là đối thủ của hắn!
- Ngươi rất thông minh!
Thánh sứ gật đầu:
- Ngươi cứ nói với hắn thế này, thế này.....
Thanh âm của thánh sứ càng về sau thì càng nhỏ dần.
oooOooo
Dưới ánh đèn leo lét, Lưu Sâm mỉm cười hài lòng với thành quả của mình. Lúc này trên thanh Địa Thiết tinh chủy đang hiện ra một khuôn mặt tươi cười, tuy rằng Lưu Sâm không thể nào thay đổi khuôn mặt của mình thật tỉ mỉ, không thể bì kịp thuật dịch dung của biến hình mỹ phụ mà hắn từng gặp được, nhưng tạm thời để che giấu hành tung thì cũng không thành vấn đề. Chỉ cần xõa tóc xuống và che một phần khuôn mặt, vậy thì tính an toàn sẽ càng cao. Còn tên? Dùng tên gì bây giờ nhỉ? Hắn phải nghĩ ra được một cái tên mới xong, bằng không, ngày mai khi thánh sứ hỏi tới thì mình phải trả lời thế nào đây? Mà tên thì chỉ có thể dùng tên thật, nhưng không phải là A Khắc Lưu Tư, hoặc giả có thể là Lôi Khải Tư! Đây là cái tên mà hắn đã nghe được đêm qua, mà vị thánh sứ hiện tại thì tới đây mới trở thành một vị thánh sứ lâm thời thôi, chắc không có khả năng biết hết các thuộc hạ ngay liền chứ?
Đột nhiên ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa vang lên. Lưu Sâm vội lấy khăn che mặt lại, sau đó mới bước ra mở cửa. Hắn vừa mở cửa ra thì đã thấy một tỳ nữ đang đứng ngoài cửa.
Lưu Sâm nghiêm túc hỏi:
- Thánh sứ có gì phân phó?
Tỳ nữ bình tĩnh đáp:
- Thánh sứ có căn dặn, ba ngày sau, ngươi hãy hộ tống người lên đường!
Vấn đề phải giải quyết trong vòng ba ngày thì nay đã được giải quyết xong rồi. Lưu Sâm vui mừng vô cùng, nhưng ngoài mặt vẫn không biểu lộ ra điều gì, hắn chỉ hơi khom người rồi đáp:
- Tuân mệnh!
Tỳ nữ sớm đảo mắt nhình quanh một lượt xong, sau đó bỗng nhiên hạ giọng thật thấp và nói:
- Thánh sứ còn căn dặn thêm.....bảo ta phải tưởng thưởng cho tiên sinh!
- Tưởng thưởng?
Lưu Sâm cố làm ra vẻ khích động, hỏi:
- Đa tạ thánh sứ! Xin hỏi phần thưởng là cái gì?
- Ta!
Tỳ nữ đáp gọn lỏn, sau đó khoa chân bước vào phòng và đóng cửa lại. Đến khi ả quay mặt lại thì trong mắt đã có nét mê ly và quyến rũ rồi.
Lưu Sâm thoáng ngẩn người ra. Thưởng cho hắn một nữ nhân ư? Tiền trao cháo múc luôn à?
- Đây là quy củ của thánh sứ!
Tỳ nữ nói:
- Hễ ai đã lập công thì đều được thưởng xứng đáng!
- Quy củ này cũng không tệ chút nào!
Lưu Sâm đưa mắt quan sát trên dưới khắp thân nàng một lượt rồi hỏi:
- Ta có thể xem trước món phần thưởng đó thuộc hạng gì hay không?
Nếu là đối phương là một xú bát quái, vậy thì phần thưởng này không được tốt cho lắm.
- Tại sao lại muốn xem?
Tỳ nữ khẽ lắc đầu, đồng thời thân thể của nàng cũng khẽ uốn lượn một chút, thế là tấm áo khoác màu đen liền nhẹ nhàng rớt xuống, để lộ ra một tấm thân với làn da như bạch ngọc, đôi ngọc thố cao vút đầy kiêu hãnh; tiếp theo thì thanh âm của nàng cũng thay đổi nốt:
- Như vậy.....ngươi đã hài lòng rồi chứ?
Thanh âm của nàng trở nên khàn khàn, tràn ngập quyến rũ.
Ở dưới ánh đèn, tấm thân như bạch ngọc đó cũng tràn ngập mê hoặc.
Nhìn tấm thân mềm mại đầy quyến rũ đó, Lưu Sâm nuốt ực một ngụm nước miếng rồi hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn qua ta thế nào sao?
- Không cần!
Tỳ nữ nhẹ giọng nói:
- Chúng ta sau này vẫn còn gặp nhau ở trong sơn cốc, nếu biết rõ tướng mạo của nhau rồi, ngươi không thấy là sẽ rất....ngại ngùng hay sao?
Che mặt để phong lưu, sau đó không ai biết đối phương là ai. Biện pháp này kể ra cũng khá mới mẻ và kích thích đấy chứ.
- Muốn ta giúp ngươi một tay chăng?
Tỳ nữ nhẹ nhàng bước tới sau lưng Lưu Sâm, ả đưa tay lướt nhẹ lên ngực hắn, sau đó lần xuống dây thắt lưng, động tác rất điêu luyện. Lưu Sâm vốn không hề có hứng thú với những nữ lang phụ trách công việc tiếp đãi, nhưng ý tưởng che mặt mà phong lưu đã kích thích hắn, hơn nữa hai buổi tối liên tục phải thi triển tay chân trên người Khải Sắt Lâm, dục hỏa của hắn đã được đè nén từ lâu mà không thể bộc phát; do đó, lúc này khi vừa được cởi y phục xong thì toàn thân hắn đều lộ ra những cơ bắp săn chắc.
Ánh mắt của tỳ nữ sáng lên:
- Ngươi thật là cường tráng!
Vừa nói, ả vừa nhẹ nhàng xoa xoa lên ngực của hắn.
Lưu Sâm khoát nhẹ tay một cái, ngọn đèn leo lét ở trong phòng liền bị tắt phụt.
Trong bóng tối, tiếng rên nhè nhẹ của tỳ nữ vang lên, Lưu Sâm chỉ cảm thấy tiếng rên đó rất quen thuộc, hắn đã nghe thấy nó ở đâu rồi nhỉ? Hoặc giả tiếng rên trong cao trào của các nữ nhân đều giống nhau cả? Nếu ả tỳ nữ này là một kẻ chuyên làm chuyện này, vậy thì không phù hợp chút nào, bởi lẽ các động tác vuốt ve của ả thì rất điêu luyện, nhưng khi chính thức nhập trận thì động tác lại rất vụng về. Khi hắn vừa tiến nhập vào ả thì ả lại kẹp chặt đôi chân lại, có vẻ như không chịu nổi, và sau vài chục lần tấn công, ả liền đạt đến cao trào, cả chóp mũi cũng đổ mồ hôi. Đây là những thứ không thể giả bộ được.
Sau cao trào lần đầu, tiếng hô hấp gấp rút rốt cuộc cũng dừng lại. Lưu Sâm thì thầm vào tai tỳ nữ, hỏi:
- Thánh sứ thưởng cho một lần hay vài lần?
- Là....là cả đêm!
Tỳ nữ ôm chặt lấy hắn rồi nói tiếp:
- Nhưng ta....ta thật sự mong ngươi hãy lưu lại cho ta một cái mạng.....
Cao trào lần thứ hai ập tới, ả tỳ nữ bắt đầu điên cuồng, điên cuồng ôm lấy hắn, liều mạng thở dốc. Dưới sự tấn công đầy dũng mãnh của Lưu Sâm, tuy ả vẫn giữ lại được mạng của mình, nhưng chỉ còn nửa cái mạng mà thôi.
Cuối cùng, ả tỳ nữ cũng khó khăn đứng dậy, và khó khăn rời khỏi phòng, sau đó thì biến mất trong màn đêm, còn Lưu Sâm thì thỏa mãn lăn ra ngủ vùi.
Nếu như hắn có thể nghe được tiếng nói chuyện ở trong phòng của thánh sứ, vậy thì hắn tuyệt đối sẽ không ngủ được.
oooOooo
- Ngươi thật có thể khẳng định?
Giọng nói lạnh tựa hàn băng lâu năm.
- Là hắn! Ta dám khẳng định như thế!
Lần này là đến phiên thanh âm của tỳ nữ đầy vẻ mệt mỏi. Không chỉ mệt mỏi, mà còn mang theo sự uể oải nói không ra lời nữa. Trong không khí cũng có một loại khí tức khiến người ta nghe thấy mà phải đỏ mặt lên, đó là loại khí tức do ả mang vào.
- Ngươi nói là che mặt phong lưu mà!
Một ả tỳ nữ khác lên tiếng:
- Vậy dựa vào cái gì mà ngươi dám khẳng định như vậy?
Trong giọng nói của ả tỳ nữ này lại có mang theo vài phần châm biếm. Có lẽ hai người sớm đã có mâu thuẫn với nhau rồi. Phàm những người có địa vị ngang nhau thường xảy ra mâu thuẫn, đặc biệt là những người được thượng cấp ưa thích. Chắc chắn họ sẽ không muốn chia sẻ niềm vinh hạnh đó với kẻ khác.
Tỳ nữ ban đầu trừng mắt liếc đồng bọn, rồi nói:
- Làm một nữ nhân, chẳng lẽ lại không thể phân biệt được hai khúc thịt tiến nhập vào người mình là của cùng một nam nhân hay không sao?
Hai khúc thịt tiến nhập vào cơ thể? Nếu Lưu Sâm nghe được lời này, có lẽ hắn sẽ nhớ ra nữ tử này rốt cuộc là ai, bởi lẽ "bảo bối" của hắn đã tiến vào không ít thân thể của nữ nhân, nhưng những người vừa hận hắn lại vừa muốn hại hắn thì lại không có bao nhiêu.
Có lẽ chỉ có hai người, một là tỷ tỷ của tiểu Tinh Linh Cách Lạp Lạp, nhưng nữ nhân này rõ ràng không phải là Tinh Linh. Còn người thứ hai? Tất nhiên là kẻ gian tế đã bị hắn "vô ý" cướp đi thân xử nữ lúc trước.
Đây là một lời nói hạ lưu, tỳ nữ nọ nói xong thì sắc mặt không thay đổi chút nào, nhưng thánh sứ và ả tỳ nữ thứ hai thì đều bị đỏ mặt hết. Tỳ nữ kia đỏ mặt là vì không bắt lý đối phương được, còn thánh sứ đỏ mặt là vì thẹn thùng. Có lẽ sau khi tỳ nữ kia được nàng phân phó nhiệm vụ xong thì nàng ta đã đỏ mặt từ lúc đó rồi cũng nên.
Lưu Sâm tuyệt đối không ngờ thân phận của mình sớm đã bị bại lộ, trong tương lai sẽ có những gì chờ đón hắn đây?
oooOooo
Sáng sớm hôm sau, hắn cung cunh kính kính tiến đến căn phòng của thánh sứ, cung cung kính kính thỉnh an nàng ta, sau đó cũng thuận tiện dùng ánh mắt để câu dẫn một nữ hài. Lúc này hắn đã tháo khăn che mặt của mình xuống, để lộ ra khuôn mặt của một hán tử chừng ba mươi tuổi. Sau khi ba nữ nhân nhìn thấy khuôn mặt đó xong thì chẳng có ai biểu lộ ra điều gì cả.
- Hiện tại, ngươi có thể đi nghỉ ngơi được rồi!
Tinh thần của thánh sứ có phần tốt hơn đêm qua khá nhiều, nàng nói:
- Ngày mốt, chúng ta sẽ cùng khởi hành đến Thần cốc. Đó là sự vinh dự suốt đời của ngươi!
- Đa tạ thánh sứ!
Lưu Sâm cúi người thật thấp mà đáp lại. Vầng thái dương ló dạng, vận khí của hắn cũng bắt đầu thay đổi tốt hơn, hay là vận khí của hắn từ bấy lâu nay vẫn không tệ như thế.
Ngày thứ ba, thánh sứ ra khỏi phòng, bốn con phi hổ theo lệnh đáp xuống hậu viện. Bốn người cùng bước lên ngồi trên lưng phi hổ. Thánh sứ huýt một tiếng sáo dài, phi hổ liền phóng lên cao. Trong nháy mắt, chúng đã phóng vào trong những tầng mây, cuồng phong thổi mạnh, khiến cho mái tóc của Lưu Sâm bay phần phật trong gió. Hắn thật sự đang cảm khái vận khí của mình không tệ, nếu như không phải thánh sứ chủ động mời mọc thì có lẽ hắn đã không có cơ hội này rồi.
Dù cho hắn có thể tận mắt nhìn thánh sứ quay về nhà, nhưng hắn cũng chỉ có thể trơ mắt mà nhìn thôi, bởi vì nàng ta không đi bằng đường bộ, mà là bay trên trời. Ở trên không, phi hổ bay xuyên qua các tầng mây, hắn tuyệt đối sẽ không theo kịp. Ít nhất thì hắn cũng không thể đuổi kịp mà không bị bại lộ hành tung được.
Nhưng hắn cũng quên mất một điểm, đó là phương thức trở về của thánh sứ thế này, không ai có thể chặn giết giữa đường được, và căn bản cũng không cần ai hộ vệ cho nàng ta.