Chương 184: Số 17 Thần Kỳ

Trời càng lúc càng tối, thánh sứ nhìn ra chân trời thật lâu, sau đó cũng quay đầu lại thốt:

- Bắt đầu hành động!

Lời vừa dứt, các bóng đen bên cạnh liền chớp động và lần lượt hạ sơn. Lưu Sâm thì lưu lại.

- Chúng ta sẽ tiến vào từ bên trái, không được làm kinh động bất cứ ai, chỉ cần phát sinh ra nửa điểm động tĩnh thì ta sẽ giết các ngươi trước tiên.

Không một ai phát ra động tĩnh nào, cả câu trả lời "dạ" cũng không có nốt!

Đội ngũ vừa khởi động, ai nấy nhanh chóng biến mất vào trong rừng, bỗng nhiên ở phía dưới có ánh lửa bùng lên, kèm theo tiếng quát:

- Ai đó?

Tiếp theo là những tiếng loạt xoạt vang lên cùng với tiếng thét thảm, nhưng ánh lửa lại càng sáng hơn.

Thánh sứ trầm giọng quát:

- Thay đổi kế hoạch! Xông lên!

Thế là lập tức có hơn ba mươi người đồng loạt xông tới trước, ở phía dưới náo nhiệt vô cùng, vì có rất nhiều binh sĩ tranh nhau tiến lên. Thánh sứ vung tay lên, khắp bầu trời liền tựa như bị một tấm màn đen che phủ lấy vậy, những ngọn đuốc ở trong tấm màn đen đó đều như những ngọn đèn yếu ớt ở giữa cơn cuồng phong, căn bản là không thể chiếu sáng toàn bộ sơn cốc được; còn những người đi theo nàng ta thì cũng xông lên, chỉ thấy kiếm quang lóe lên không ngừng và đều nhắm vào trong luồng hắc vụ kia. Mỗi lần kiếm quang lóe lên thì sơn cốc giống như là có sấm sét chớp lên giữa hư không và trông cũng giống như những con rắn bạc đang vũ cuồng loạn vậy. Những người ở đây tuy đông, nhưng làm sao có thể sánh được với thân thủ cao siêu của đám thích khách chứ.

Ngoài vài tên kiếm thánh ra, còn có vài tên ma đạo nữa, nhóm người này không chịu yếu kém, họ cũng vung tay phóng ra nào là Băng chùy, Phong nhận, vv.....xuyên qua màn hắc vụ. Chúng bay tới đâu thì nơi đó liền có rất nhiều người ngã xuống.

Trong cảnh hỗn loạn như thế, một bóng hắc ảnh hoàn toàn dung nhập vào trong hắc vụ. Hắc vụ cuồn cuộn cuốn tới một cái sơn động thật lớn! Thì ra thánh sứ cũng đã bắt đầu xuất thủ.

Lưu Sâm hơi do dự một lúc, bỗng nhiên bên người hắn có tiếng gió vang lên, thì ra có một võ sĩ đang cầm đao đâm tới ngực hắn. Lưu Sâm vẫn chưa tránh né, đột nhiên gần đó lại có kiếm quang lóe lên, "xoẹt" một tiếng, nó đã cắt bay đầu gã võ sĩ kia. Tiếp theo là tiếng quát lớn:

- Động thủ!

Thanh âm đó có vẻ cực kỳ bất mãn với Lưu Sâm.

- Dạ!

Lưu Sâm khom người ứng tiếng, thế rồi bàn tay của hắn khẽ động một cái, thanh kiếm trong tay tên kiếm thánh kia liền bị bắn ra tới mấy trượng xa. Y hoàn toàn sửng sốt, lúc này chỉ thấy một dòng máu từ trên trán y chảy xuống, và tiếp theo thì cả người của y liền bị phân ra làm hai đoạn.

- Ngươi.....

Một tên ma đạo sư đứng bên cạnh gã kiếm thánh vừa rồi lập tức quay phắt đầu lại. Y kinh ngạc nhìn Lưu Sâm, bàn tay cũng từ từ giơ lên, nhưng Lưu Sâm chỉ lắc mình một cái thì đã xuất hiện ngay ở sau lưng y, đồng thời hắn đưa tay vỗ ra một chưởng.

Hắc vụ là thứ yểm hộ cho hắn rất tốt, còn bộ hắc y mà hắn đang mặc cũng không có tiêu chí nói rõ thân phận, vì vậy mà khi người của Phụng Long tộc trông thấy hắn thì lập tức chém tới; nhưng đối với Lưu Sâm thì loại tấn công kiểu này không đủ để gãi ngứa cho hắn nữa. Thậm chí, hắn cũng chẳng buồn tránh né tí nào.

Các thành viên của tổ chức ám sát không hề đề phòng đối với hắn, chính vì không đề phòng nên bọn chúng mới bị mất mạng dễ như chơi. Muốn giết đám sát thủ đó, Lưu Sâm chỉ cần vung tay một cái là đủ. Khi luồng hắc vụ chậm rãi tan đi, các chiến sĩ của Phụng Long tộc ai nấy cũng đều kinh ngạc nhìn dưới đất, không biết tại sao đám sát thủ này ngay từ đầu đã rất lợi hại, vậy mà bây giờ bỗng nhiên lại bị đám chiến sĩ già nua yếu ớt như họ giết chết (những chiến sĩ khỏe mạnh đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ) rất sạch sẽ.

Lúc này thánh sứ đã đến cửa động, nàng ta quay đầu nhìn lại phía sau thì cả kinh thất sắc.

- Địch nhân có cao thủ!

Bỗng ở bên cạnh thánh sứ có một giọng nói vang lên:

- Bọn họ đều chết hết rồi.

Thánh sứ kinh hãi quay lại, không ngờ ở bên cạnh nàng ta vẫn còn một trợ thủ. Hắn lại nói tiếp:

- Mau, vào động nhanh lên! Ta yểm hộ ngươi.

Lúc này hắc vụ lại bao phủ toàn bộ huyệt động, nhưng Lưu Sâm vẫn nhìn được mọi vật rất rõ ràng. Chỉ thấy nàng ta lao thẳng vào trong động. Trong bóng tối, binh khí như rừng, kiếm khí ngang dọc đầy trời, nhưng dường như Lưu Sâm không có chút cảm giác nào cả. Hắn chỉ lao đi rất nhanh, khiến cho tất cả binh khí đều chém vào hư không, nhưng trái lại thì chúng đều trở thành chướng ngại vật ngăn cản thánh sứ.

Bỗng nhiên có một đạo kiếm quang từ trong bóng tối chớp lên, nó chém ngang eo của Lưu Sâm. Nếu hắn không thay đổi phương hướng thì hắn nhất định sẽ thuận lợi đi qua được, nhưng lại trở thành hai mảnh vượt qua.

Lưu Sâm thấy vậy thì đột ngột dừng lại, hắn chỉ cách tia kiếm quang kia có vài thốn. Đang trên đà chạy nhanh với tộc độ cao như vậy, thế mà hắn muốn ngừng là ngừng, điều này làm cho chủ nhân của thanh kiếm kia giật mình kinh hãi, y quát lên:

- Ai?

Trong huyệt động chật hẹp lúc này đã có một người hoành kiếm trước ngực chấn giữ. Đây đúng là cái thế "một người chấn quan, vạn người không thể qua được."

- Muốn mượn Huyết Ngọc Tâm để dùng một lát.

Lưu Sâm căn bản không hề nhìn tới gã kiếm thánh ở trước mặt, và cũng không nhìn lại quang cảnh hỗn loạn ở sau lưng.

- Muốn lấy Huyết Ngọc Tâm thì trước tiên phải qua được ải của huynh đệ ta đã!

Ở sau lưng kiếm thánh chợt có một gã ma pháp sư xuất hiện, gã tiến lên kề vai với kiếm thánh, sau đó liền hơi giơ tay lên, đầu ngón tay của gã thấy có dòng nước trong trẻo không ngừng uốn lượn và phát ra ánh sáng lấp lánh. Gã còn chưa xuất thủ mà toàn bộ huyệt động dường như có vẻ rơi vào dòng chảy xiết rồi. Ma đạo sư!

- Tốt!

Lưu Sâm chỉ thốt một tiếng, sau đó thì vung tay lên, lập tức có hai tia kình phong bắn ra, kế đó thì thân hình của hắn cũng biến mất tăm. Trong khi đó thì mái tóc của kiếm thánh và ma đạo chợt lay động, thì ra vừa có một trận cuồng phong thổi xẹt qua bên người họ. Lúc này cánh tay cầm kiếm của kiếm thanh thì rũ thấp xuống, bởi vì trên tay gã vừa xuất hiện một lỗ thủng. Còn huynh đệ của gã thì cũng có một lỗ thủng ở trên tay giống như vậy.

Ma đạo sư nghiến răng nói:

- Thần cấp cao thủ!

Trong giọng của y tràn ngập sợ hãi và sự khó tin.

- Đúng vậy!

Một bóng đen lại chớp qua thông đạo. Hai tiếng "đúng vậy" vừa thốt ra thì chỉ thấy bóng lưng của hắn khẽ động một chút rồi lập tức biến mất, không còn tăm hơi đâu nữa. Trên tay của người vừa chạy qua thông đạo đó lại có huyết quang lấp lánh, thì ra hắn đã lấy được Huyết Ngọc Tâm!

Món bảo vật của Phụng Long tộc được bảo vệ nghiêm mật như vậy mà lại bị lấy đi quá dễ dàng như thế.

Hai người cùng chạy theo ra ngoài. Khi đi ngang qua thông đạo, họ chỉ thấy các chiến sĩ của mình bị ngã gục đầy động. Phải vất vả lắm thì họ mới ra đến động khẩu được, trong màn đêm, chỉ thấy một bóng đen lao vút qua đầu các chiến sĩ đang bao vây bốn phía mà chạy đi, tốc độ rất nhanh. Còn ở bên ngoài thì có một luồng hắc vụ đang bao phủ khắp không gian. Gã Thủy hệ ma đạo sư khẽ vung tay một cái, dòng nước trên đầu ngón tay của y lướt qua tới đâu thì hắc vụ ở nơi đó liền tan biến ngay, sau đó thì toàn bộ hắc vụ cũng đều tan biến hết, để lộ ra một hắc y nữ tử. Ma đạo sư sửng sốt hỏi:

- Người của Ma tộc?

Lời y vừa dứt, lại có một luồng hắc vụ khác ập tới, nó mang theo mùi tử khí âm trầm, cuồn cuộn kéo tới, cả nham thạch cũng bị tan rã luôn.

- Hắc Ám ma đạo!

"Xoẹt" một tiếng vang lên, một đạo kiếm quang thật dài xẹt qua, tuy rằng sử dụng kiếm bằng tay trái, nhưng kiếm quang nọ vẫn có uy lực vô cùng. Thì ra vị huynh đệ của gã ma đạo sư kia cũng đã xuất thủ. Khi kiếm quang và hắc vụ chạm nhau thì đôi bên đều tự triệt tiêu. Sắc mặt của thánh sứ thay đổi hẳn, vào thời khắc này, nàng ta không còn ai để giúp đỡ nữa, còn gã bộ hạ dũng cảm lúc nãy xông vào động thì lại chưa thấy trở ra, coi bộ hắn cũng không xong rồi. Nàng ta không ngờ trong động này lại còn có cao thủ như thế, đáng lẽ nàng ta cũng định dùng cao thủ đấu với cao thủ, nếu như có Đặc Nạp tại đây và thêm vài người nữa giúp đỡ, có lẽ phe của nàng ta cũng có thể đánh bại hai người này, nhưng bây giờ Đặc Nạp đã chết, những người có thể giúp được nàng ta lại đang ở cách đây hơn một dặm lận.

Vậy còn Lưu Sâm thì đang ở đâu? Chẳng lẽ hắn sẽ không xuất động sao?

Không, hắn đã sớm ra ngoài, chỉ là hắn đã dùng thân pháp lên tới mức cực hạn nên không một ai có thể nhìn thấy rõ mà thôi. Sau khi lẫn chung vào với vai tên binh sĩ, hắn sớm đã chuồn đi mất, thánh sứ căn bản không phát hiện ra được.

Thánh sứ đã nhắm chắc là mình sẽ chết ở dưới tay hai cao thủ này, tuyệt không hề nghĩ tới Huyết Ngọc Tâm đã lọt vào tay, và càng không ngờ tới là sau khi đã lấy được Huyết Ngọc Tâm, gã bộ hạ dũng cảm kia vẫn không dừng lại mà còn lao lên đỉnh núi ở bên phải. Khi hắn vừa nhảy ra, các thành viên của tổ chức ám sát liền quay lại hỏi:

- Mục tiêu đã tới tay rồi ư?

Lưu Sâm chìa tay ra, trong tay hắn có hồng quang le lói, tất cả mọi người đều lộ sắc vui mừng, nhưng chúng chưa kịp mừng lâu thì liền biến thành kinh khủng ngay, bởi vì ai nấy cũng đều cảm thấy ngang eo đau nhói, thì ra cả bọn đều bị đứt làm hai đoạn, kể cả kiếm thánh và ma đạo. Dưới sự tập kích của Lưu Sâm, tất cả chỉ có một kết cuộc thôi, đó là bị chém thành hai đoạn.

Đám sát thủ đó còn chưa kịp ngã xuống thì Lưu Sâm đã biến mất vào màn đêm, hắn chạy về đỉnh núi bên trái.

Số người ở đây cũng hoàn toàn giống hệt như thế.

oooOooo

Tấm khăn che mặt của thánh sứ đã hoàn toàn ướt đẫm. Lúc này chợt có một tiếng "xoẹt" vang lên, một thanh trường kiếm đâm tới, nơi hông của nàng liền phun máu tươi thành vòi. Ma đạo sư lại vung tay lên, trên ngực phải của nàng lại thêm một vết thương. Kiếm thánh chĩa kiếm vào yếu hầu của nàng ta rồi quát:

- Mau kêu đồng bọn của ngươi để lại Huyết Ngọc Tâm thì chúng ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết.

Thánh sứ nghe vậy thì trợn mắt đầy kinh ngạc, nhưng lúc này điều kinh ngạc hơn chính là bỗng có một bóng đen xuất hiện ở sau lưng hai người nọ. Hắn khẽ vung tay một cái, trong tay hắn liền có hàn quang lóe lên, sau đó thì cả hai cao thủ nọ cùng ngã xuống đất. Hắn chìa tay ra đỡ lấy thánh sứ lúc này đã rất yếu, sau đó cất giọng ôn hòa nói:

- Thánh sứ, chúng ta đi thôi!

Vết thương ở bên hông của thánh sứ đau nhức khôn tả, không biết nàng ta đã bị chảy bao nhiêu máu, lúc này đôi mắt cũng từ từ nhắm lại. Nàng ta chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên tai, càng lúc càng nhanh hơn. Cuối cùng, nàng ta cũng cất giọng yếu ớt, hỏi:

- Nhiệm vụ đã hoàn thành chưa?

Vừa hỏi xong thì nàng ta cũng ngất đi luôn, nhưng đến khi nàng ta mở mắt lại lần nữa thì mới phát hiện ra là đang nằm trong phòng của mình. Hai người tỳ nữ khẩn trương nhìn nàng ta, thốt:

- Tiểu thư, cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.

- Tình huống thế nào rồi?

Thanh âm của nàng ta thật yếu ớt.

- Huyết Ngọc Tâm đã vào tay chúng ta!

Dưới ánh hồng quang nhè nhẹ của Huyết Ngọc Tâm, dường như thương thế của nàng ta cũng có phần giảm bớt, nhưng lúc này một tỳ nữ nói thêm một câu:

- Nhưng bọn họ không có ai trở về cả, duy chỉ có số 17 thôi. Hắn cũng đang có mặt tại đây!

Chỉ một mảnh Huyết Ngọc Tâm mà đánh đổi tới hơn năm mươi tinh anh của tổ chức ám sát, chuyến giao dịch này là lỗ hay lời đây?

Nhưng ở trong mắt của thánh sứ lại không hề tồn tại vấn đề giao dịch, nàng ta hơi suy nghĩ một chút rồi gọi:

- Số 17.

- Thánh sứ có gì phân phó?

Một thanh âm ở bên ngoài truyền vào.

- Ngươi khá lắm!

Chỉ cần một câu khen thưởng cũng đủ rồi.

- Đa tạ thánh sứ!

Thánh sứ lại nhắm mắt lại. Các đầu mục đều tử trận, chỉ có hắn không những là không chết, trái lại còn thuận lợi lấy được Huyết Ngọc Tâm. Điều này nói lên cái gì? Nhưng nàng ta không có lý do để hoài nghi hắn, bởi vì nàng đã tận mắt nhìn thấy hắn giết hai tên cao thủ kia, từ phía sau mà giết. Hắn có thể giết địch nhân, cứu mình trở về, tất nhiên cũng không phải là người của địch nhân rồi.

Trong lúc đi tranh đoạt Huyết Ngọc Tâm, hắn vẫn luôn ở trong động mà không ra ngoài, tất nhiên đã không có thời gian để đi giết hai nhóm thủ hạ kia.

Nhưng làm sao để giải thích toàn bộ sự việc đây?

- Thương thế của ta cần phải có ba ngày nữa thì mới có thể khôi phục được. Trong mấy ngày này, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ an toàn cho nơi này, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào đây nửa bước.

- Dạ!

- Bây giờ ngươi có thể đi nghỉ ngơi được rồi. Chắc ngươi cũng đã mệt cả đêm rồi.

- Dạ!

Lúc này thần tình của nữ tỳ ở bên trái có vẻ rất cổ quái, dường như đang khích động, và cũng dường như rất xung động. Người tỳ nữ đó không phải là người của Ma tộc, tuy rằng đang che mặt, nhưng cứ nhìn vào đôi mắt của nàng ta thì cũng biết là không phải rồi.