Uống rượu có rất nhiều phương thức, nhưng trong số đó, phương thức hương diễm nhất chính là khi một nữ hài ngồi trong lòng nam nhân rồi dùng hai tay dâng rượu lên tận miệng cho hắn. Tuy nhiên, phương thức này chỉ được các phú gia dùng để đãi khách mà thôi. Tất nhiên khách nhân được đãi ngộ như thế thì sẽ rất kích thích, mà nữ hài ở trong lòng họ cũng chưa chắc là có tình cảm chân thật, chẳng qua công việc đó chỉ là nhiệm vụ của họ thôi.
Tuy rằng Khải Sắt Lâm chưa được tận mắt chứng kiến phương thức uống rượu kiểu đó, nhưng nàng vẫn biết nó. Nàng rất đồng tình với những kẻ hạ nhân phải ngồi trong lòng nam nhân mà mời rượu cho người ta, lấy cái tâm tư của một nữ hài, vất bỏ hết địa vị của thế tục mà đồng tình.
Nhưng ngay lúc này đây thì nàng lại cảm thấy rất kỳ quái, bởi lẽ nàng đang làm công việc của những nữ hạ nhân kia. Tư thế cũng như vậy, nhưng trong lòng nàng khích động không nguôi, và niềm sung sướng cũng dâng lên vô hạn.
Không ngờ việc nằm trong lòng ý trung nhân, để mặc cho mấy ngón tay của hắn vuốt ve mình, còn bản thân mình thì liên tục dâng rượu lên tận miệng hắn, lại là một việc tuyệt vời như vậy sao? Chuyện thế gian kỳ lạ như vậy đó, bất kể là làm chuyện gì, chỉ cần đối tượng không giống nhau thì cảm giác cũng hoàn toàn khác nhau nốt.
Vào thời khắc này, loại phương thức hầu rượu hạ lưu này lại không hề hạ lưu chút nào, chỉ có tình ý dạt dào, thậm chí Khải Sắt Lâm còn nghĩ tới việc không cần cả mặt mũi, bắt chước những nữ hài khác, uống một ngụm rượu rồi sau đó mớm cho hắn?
Đương nhiên, đó chỉ là nghĩ vậy thôi, dù sao thì nàng vẫn là một nữ hài ngoan ngoãn kia mà!
Hôm nay nàng mặc áo ngủ rộng thùng thình, sau khi thu chén rượu trở về, nàng lại ngã vào lòng hắn. Chẳng lâu sau thì nàng liền cảm thấy khích động ngay, bởi vì bàn tay của Lưu Sâm vẫn không ngừng vuốt ve cơ thể của nàng, rồi sau đó lại bắt đầu lướt xuống dưới, còn nàng thì cũng bắt đầu thở dốc. Sau khi đạt cao trào lần đầu xong, nàng điều chỉnh lại thân thể một chút, sau đó nàng thì thầm vào tai Lưu Sâm:
- Chàng....có khó chịu không?
Nàng cảm nhận được sự khích động của hắn, bởi lẽ trong lúc vô ý, nàng đã đụng vào một nơi khiến cho trái tim của nàng muốn nhảy vọt ra ngoài. Lưu Sâm ôm lấy nàng rồi bước về hướng chiếc giường. Khải Sắt Lâm thẹn thùng ép đầu vào cổ hắn và phả ra những luồng hương như lan như xạ. Hai người đều rất khích động, khi tới bên giường ngủ, Lưu Sâm đưa tay nắm lấy áo ngủ của nàng, chỉ cần hắn kéo nhẹ một cái thì toàn thân của Khải Sắt Lâm sẽ không còn một mảnh vải nào ngay. Nhưng bỗng lúc này hắn đột nhiên dừng tay, ánh mắt nhìn xuống hậu viện. Theo ánh mắt của hắn, rèm cửa sổ cũng bị thổi nhẹ lên, vài giọt mưa cũng hắt vào phòng.
- Đại công các hạ!
Có người nhẹ giọng kêu:
- Có khách tới thăm!
Khải Sắt Lâm vội ngồi nhỏm dậy và ôm lấy cổ Lưu Sâm. Tuy nàng không thốt ra lời nào, nhưng cái ôm đó thật là chặt, thật là tràn trề tình cảm.
Đã tới rồi sao? Cơn dục hỏa ở trong người Lưu Sâm lập tức tan biến hết. Sau đó hắn chỉ lướt nhanh đến bên cửa sổ, ánh mắt tập trung nhìn ra ngoài. Trong cơn mưa phùn, một người đang bước nhanh đến, là một hắc y nhân.
Hắc y kiếm sư! Mông diện hắc y nhân!
Tuy rằng khắp bầu trời đang có mưa phùn, nhưng những giọt mưa lại không thể rơi xuống người y được. Trên đầu y như đang có một chiếc dù vô hình che lấy toàn thân y vậy. Kiếm thánh! chỉ có kiếm thánh mới có thể khiến cho những giọt mưa rơi cách xa người họ chừng hai xích.
Công năng thứ nhất của cơn mưa này đã nói cho Lưu Sâm biết thực lực của người này một cách rất chuẩn xác!
Công năng thứ hai của cơn mưa là nó có thể ngăn trở tầm mắt của người ta rất hữu hiệu. Khoảng cách xa như vậy, tuyệt sẽ không có ai nhìn thấy Lưu Sâm đang ẩn thân bên cửa sổ cả.
Khi hắc y nhân bước lên bậc thang sau cùng, y bỗng nhiên quay phắt đầu lại, và mục quang thì chiếu thẳng về phía Lưu Sâm đang đứng.
Lưu Sâm giật mình kinh hãi, vừa rồi hắn cảm ứng được trong viện có biến hóa. Trước khi lão quản gia lên tiếng thì trong lòng hắn đã nảy sinh cảnh giác. Còn đối phương thì cũng giống như hắn vậy, y cũng có cảm ứng. Y sẽ không thấy được Lưu Sâm, nhưng y tất phải có cảm ứng mới đúng, cảm ứng ra được có người đang muốn gây bất lợi cho y.
Án mắt sắc bén của hắc y nhân đảo qua một vòng trong màn đêm, nó mang theo sát khí lạnh lẽo, nhưng cũng chỉ là đảo qua một vòng rồi thu lại ngay, sau đó thì y tiến thẳng vào trong đại lâu.
Bên cạnh Lưu Sâm chợt có tiếng Khải Sắt Lâm thì thầm:
- Người đó rất đáng sợ phải không?
Môi của nàng gần như dán sát vào tai hắn khi thốt lên những lời đó.
- Ta chỉ cảm thấy người đó rất đáng trách.
Lưu Sâm cười nói:
- Nếu hắn tới trễ một chút, nói không chừng nàng đã thuộc về ta rồi.
Khải Sắt Lâm nhẹ nhàng nép nhẹ vào lòng hắn, rồi ngửa mặt thì thầm:
- Ta đã thuộc về chàng rồi. Chàng đối với ta như vậy.....tất nhiên là toàn bộ thân thể này đã thuộc về chàng rồi.
Nói vậy cũng như không, vì đâu có gì khác nhau chứ.
- Khải Sắt Lâm, lát nữa ta sẽ phải đi rồi!
Đúng là lát nữa hắn sẽ đi, bởi vì khi hắc y nhân rời khỏi đây thì hắn cũng phải bám theo như một luồng gió và biến mất trong màn đêm vậy.
- Chàng còn trở lại hay không?
Khải Sắt Lâm hạ giọng hỏi:
- Nếu như chàng thật sự không muốn trở lại, ta xin chàng cứ gạt ta một lần.....
Xin hắn gạt nàng một lần? Chỉ mấy câu ngắn ngủi như vậy mà chứa chan bao nhiêu tình ý. Vì muốn giữ một tia hy vọng trong lòng mình mà nàng phải xin hắn gạt nàng một lần.
Lưu Sâm nâng cằm nàng lên, rồi âu yếm nói:
- Khải Sắt Lâm, ta nói cho nàng biết, ta sẽ không gạt nàng. Ta nhất định sẽ trở lại!
- Ôi Na Trát của ta!
Khải Sắt Lâm vừa thốt, nước mắt vừa rưng rưng như muốn trào ra khóe mắt. Nàng nói tiếp:
- Chàng không biết đâu, khi một nữ nhân đã yêu một nam nhân, thì sẽ rất lưu luyến mỗi khi chia tay với hắn.
Lưu Sâm biết! Điều này nàng không cần nói thì hắn cũng biết. Đôi mắt của nàng, nước mắt của nàng đã nói cho hắn biết hết cả. Nàng quả thật luyến tiếc không muốn hắn bỏ đi. Còn mình thì sao? Có luyến tiếc vị cô nương không quá xinh đẹp này hay không? Trên lý thuyết thì hắn không nên luyến tiếc, nhưng khi nhìn đến khuôn mặt của nàng, trong lòng hắn lại dâng lên sự bất nhẫn. Đây là nữ hài đã tâm tình với hắn trong suốt hai đêm nay. Bóng đêm đã khiến cho khuôn mặt của nàng trở thành rất mơ hồ, nhưng ngược lại nó cũng làm cho hình tượng của nàng trở thành rất rõ ràng.
Việc chọn gặp mặt nàng ở trong đêm tối, và gần gũi nhau, phải chăng là vì để hắn quên đi diện mạo của nàng, mà chỉ nhớ đến mối như tình của nàng mà thôi? Có phải đây cũng là thiên ý hay không?
Khải Sắt Lâm nhẹ giọng thốt:
- Hôn ta đi! Chỉ khi nào ở trong đêm tối thì ta mới có dũng khí để chàng hôn ta!
Chẳng lẽ lúc bình thường nàng chỉ là một cây gai độc thôi sao? Những tình cảm dạt dào chỉ có thể giấu trong đáy lòng thôi ư?
- Ta biết ta không xinh đẹp bằng những nữ hài khác!
Khải Sắt Lâm lại thì thầm:
- Nhưng điều mà ta có thể làm được là....yêu chàng nhiều hơn, nhớ chàng nhiều hơn!
- Đừng suy nghĩ nhiều!
Lưu Sâm ôn nhu ôm lấy nàng thật chặt. Sau đó hắn nói nhỏ vào tai nàng:
- Nàng ở trong lòng ta rất hoàn mỹ!
Nói xong, hắn liền buông tay, và sau đó thì thân ảnh của hắn cũng biến mất. Rèm cửa sổ bị gió thổi lên nhè nhẹ, tựa như cái vẫy tay từ biệt đầy ôn nhu của hắn vậy.
Khải Sắt Lâm chạy đến sát cửa sổ, nàng đưa tay vén rèm cửa lên, ánh mắt nhìn vào trong viện. Chỉ thấy một bóng người từ đại lâu đi ra, y chính là liên lạc viên của tổ chức ám sát. Lúc này trời mưa lớn hơn, hắc y nhân kia đột nhiên phóng mình về phía tường viện như một mũi tên vậy. Lúc y đến đây thì đi đường chính, nhưng khi vừa ra cửa thì đã hiển lộ công phu vậy. Khi đến thì tỏ lộ lễ tiết, còn khi ra về thì biểu hiện thực lực. Đó chính là tác phong của y, trước sau như một.
Trái tim của Khải Sắt Lâm như bị thắt lại, nàng biết công phu đó có nghĩa thế nào. Tuy nàng biết Na Trát Văn Tây của nàng rất thần kỳ, nhưng hắn thần kỳ tới bậc nào? Hắn có thể địch lại tên sát thủ đáng sợ này hay không?
Nàng đương nhiên cũng biết nam nhân của nàng sẽ bám theo tên sát thủ kia, nhưng tại sao nàng lại không thấy hắn ở đâu vậy nhỉ?
Mấy hôm trước nàng còn phân vân về vấn đề không biết có phải mình đã phản bội gia tộc hay không. Nàng phải nỗ lực thật nhiều thì mới thuyết phục được mình, nhưng dường như nàng đã quên mất một việc khác, đó là việc nàng giúp hắn có phải thật sự là giúp hay không? Hay là nàng đang hại hắn đây?
Tổ chức ám sát rất đáng sợ, bất luận là ai thì cũng đều biết được điều đó, kể cả gia gia của nàng. Mỗi khi ông ta nhắc tới tổ chức này thì thần tình rất thận trọng. Nàng tạo cơ hội để cho "Na Trát" của nàng đi như thế, vậy là đúng hay sai?
Coi bộ tối nay đừng hòng ngủ được rồi.
Tuy rằng thân thể đã mệt rã rời, nhưng nàng vẫn không ngủ được. Nằm trên giường, đầu óc của nàng chỉ thấy toàn những hình ảnh bừa bộn. Trong đêm tối, nàng càng thể hội được nhiều hơn ban ngày nhiều lắm, nào là bàn tay của hắn, nụ hôn của hắn, vv...tất cả đều ghi sâu vào ký ức của nàng, mà suốt quãng đời còn lại của nàng, nàng sẽ vĩnh viễn không quên được những ký ức đó.
Ái lang của ta! Na Trát của ta, ngày mai, mặc kệ chàng có thành công hay không, chàng cứ đến báo tin cho ta biết một chút được không?
oooOooo
Trong bóng đêm, dưới sự kích thích của những cơn gió lạnh, Lưu Sâm có triệu chứng muốn át xì rất nhiều lần. Từ trong phòng ấm áp, từ vòng tay ấm áp của nữ nhân mà bỏ đi, rồi sau đó lại chạy như bay giữa mưa đêm, cảm giác này tuyệt đối là hai thái cực khác nhau.
Ngay cả cái mũi của hắn mà cũng muốn kháng nghị nữa đây!
Hắn vội ngăn chặn cơn át xì của mình lại, còn đôi mắt thì vẫn không ngừng nhìn chằm chằm về phía bóng đen ở trước mặt. Kiếm thánh quả thật có phương diện độc đáo riêng của họ. Tuy đang ở trong đêm tối, nhưng tốc độ chạy của y không hề giảm chút nào. Mặc dù có đại lộ để đi, nhưng y lại chọn chạy đi ở trong rừng. Dù trong rừng không có đường đi hẳn hòi, nhưng y chạy đi vẫn rất nhanh, hơn nữa mỗi khi gặp phải cạnh cây nhô ra cản đường thì y cũng không hề bị nó quẹt trúng nữa.
Tuy lúc này đang là nửa đêm và trời cũng đang mưa, trên lý thuyết thì không có ai theo dõi y, nhưng y lúc nào cũng bẻ ngoặt không ngừng, sau đó còn cảnh giác nhìn ra sau nữa; thậm chí thỉnh thoảng cũng đột ngột dừng lại rồi núp ở sau một thân cây, đợi một lát rồi mới tiếp tục chạy về phía trước. Một khi y vừa động thì đã lao nhanh đi như một mũi tên, còn khi dừng lại thì đứng im sau thân cây giống hệt như một thân cây khác vậy - im phăng phắc. Nhưng y không thể nào nhìn thấy được người theo dõi mình, bởi vì kẻ đó lại đang bám sát theo y ở trên những ngọn cây.
Lưu Sâm đang chạy ở trên cao hơn mười trượng, hơn nữa lại còn xảo diệu mượn cảnh vật xung quanh để che giấu hành tung của mình nữa.
Do đó, không phải lòng cảnh giác của kiếm thánh cao độ, bởi vì nếu quả có địch nhân thật dùng cách đó để theo dõi y, vậy thì kẻ theo dõi phải là thần mới đúng. Lưu Sâm căn bản cũng đã là thần rồi! Thế nhưng thần không cần theo dõi y, vì nếu muốn gây bất lợi cho y thì cứ trực tiếp hạ thủ là xong. Vì vậy, sau hơn một giờ chạy như thế, rốt cuộc kiếm thánh mới thả lỏng tinh thần và kết luận rằng: không có ai theo dõi!
Dưới tình huống biết rằng không có ai theo dõi, phương thức bôn hành của y liền được thay đổi. Sau khi băng qua khu rừng trước mặt, y vòng qua một khúc quanh nữa, rồi sau đó lại trở về thành.
Lưu Sâm thấy vậy thì hai mắt sáng lực lên. Thì ra sào huyệt của chúng không phải là ở trong rừng sâu núi thẳm như hắn đã tưởng tượng, mà nãy giờ chạy quanh co một lúc lâu cũng chỉ có một lý do, đó là chặt đứt khả năng có người theo dõi.
Đối phương thật cần phải cẩn thận tới như vậy sao? Điều đó báo cho hắn biết một tín hiệu.
Và tín hiệu đó lại khiến cho Lưu Sâm có vài phần hưng phấn, bởi vì nó có nghĩa là: tổ chức ám sát nọ và đại công hợp tác nhưng đôi bên vẫn có nhiều điều giấu diếm nhau. Ít ra thì chúng không hề hoàn toàn tin tưởng đại công, bằng không thì chúng đã không có lý do chạy vòng vo như thế để cố sức thoát khỏi sự theo dõi của người khác - ở trong lòng gã kiếm thánh đó thì chỉ có người của đại công mới có thể theo dõi y mà thôi.
Tín hiệu này còn có ý nghĩa thứ hai nữa, đó là đại công chưa chắc đã biết được thân phận thật sự của đám sát thủ kia.