Chương 181: Móng Tay Của Chàng Hơi Dài

Một luồng gió đêm thổi qua, trong phòng của thiếu nữ tỏa hương thơm ngào ngạt, và cơ thể của nàng tất nhiên lại càng thơm hơn. Lúc này đèn trong phòng đã được thổi tắt, nhưng ngay cả người mù cũng biết được chủ nhân của căn phòng này đang ở đâu. Nàng đang ở trên giường, tất cả mọi thứ ở trên giường từ ra trải giường tới chăn gối đều rất thơm. Chúng vừa mới tinh vừa thơm ngào ngạt.

Khải Sắt Lâm đang đắp một tấm chăn mỏng và ngơ ngẩn nhìn ra cửa sổ. Trong lòng nàng đang có những suy nghĩ khá phức tạp mà không ai biết được, nhưng khi rèm cửa sổ vừa được vén lên thì trên mặt nàng liền nở nụ cười đầy ngượng ngùng ngay.

- Hôm nay nàng rất đẹp!

Lưu Sâm vừa ôm nàng vào lòng, vừa thốt tiếng khen.

- Lâu nay ta vẫn không xinh đẹp mà!

- Hôm nay nàng cũng thơm quá!

- Thích không?

Thanh âm của nàng vang lên rất nhẹ:

- Đây là loại hương dầu ta đặc biệt dùng cho chàng thưởng thức đấy.

- Và nàng cũng đã tắm nữa, có phải là cũng vì ta không?

Thanh âm của hắn rõ ràng tràn ngập khiêu khích.

Khải Sắt Lâm đỏ bừng mặt lên, nàng vùi đầu vào ngực hắn rồi thỏ thẻ:

- Đến cửa sổ hóng mát với ta một lát được không?

Lưu Sâm nghe lời tiến lại bên cửa sổ, hắn vén rèm lên cho khung cảnh sáng hơn. Dưới ánh sao, nàng thật sự trông khá xinh đẹp. Có lẽ khi nữ hài đang thẹn thùng, hoặc là nữ hài đang hạnh phúc ở trong lòng thì chính là lúc nàng ta xinh đẹp nhất. Dù cho là một nữ hài không mấy xinh đẹp thì cũng có thể toát ra một vẻ đẹp khá đặc biệt.

Hai người ngồi lặng lẽ bên nhau mà ngắm sao!

Có lẽ các nữ hài đều ưa thích phương thức ngắm sao kiểu này - đó là ngồi dựa vào lòng ý trung nhân để ngắm sao!

Từ nơi này nhìn ra ngoài, không chỉ có thể thấy trăng sao mà thôi, mà người ta còn có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ ở trong viện nữa.

Khải Sắt Lâm chỉ tay về phía tòa đại lâu ở phía trước rồi nói:

- Đó là thư phòng của gia gia. Đôi khi người cũng tiếp khách ở đó vào ban đêm, còn lại thì đều tiếp họ ở thư phòng.

Lưu Sâm nghe vậy thì đôi mắt sáng rực lên!

Là một tiểu thư của Tô Cách Lâm gia, nàng không thể phản bội lại gia gia của nàng, nhưng là một nữ nhân của hắn, nàng muốn giúp đỡ hắn, mà phương thức giúp đỡ hắn thì chỉ có một, đó là chỉ một con đường sáng, còn lại tất cả đều là giám thị. Chỉ cần những người đó lại đến đây thì sẽ đều rơi vào tầm giám thị của hắn. Điều này là tự mình hắn phát hiện, sau đó nếu hắn có theo dõi họ hay giết chết họ thì cũng không liên quan đến nàng. Mà người của tổ chức ám sát nếu có hành động gì, thì đa số đều sẽ xảy ra vào ban đêm.

Đêm hôm nay không những có kích thích và tiêu hồn, mà hắn còn có nhiệm vụ nghiêm túc nữa!

- Vấn đề mà chàng hỏi thì ta không trả lời được, bởi vì ta thật sự không biết!

- Đúng vậy, cái gì nàng cũng không biết cả, vì vậy mà nàng cũng không cần phải làm gì hết.

Lưu Sâm ôm chặt nàng rồi nói tiếp:

- Nếu như nàng không có phản cảm với việc ta ôm nàng thế này, vậy thì nàng cứ ngủ một giấc cho bằng thích.

- Ừm!

Khải Sắt Lâm điều chỉnh tư thế lại một chút cho thoải mái hơn, rồi chậm rãi nằm xuống ngay trong lòng hắn.

Trong viện không có động tĩnh gì, chỉ liếc mắt qua một lần cũng không cần nhìn lại nữa. Nếu có người vào đây thì tất sẽ có người thông báo! Tuy không phải là thông báo cho hắn, nhưng thông báo cho Tô Cách Lâm thì cũng coi như là thông báo cho hắn rồi.

Lưu Sâm chuyển ánh mắt xuống dưới, hắn muốn nhìn một phong cảnh khác.

Khải Sắt Lâm đang nhắm chặt hai mắt, hơi thở cũng rất nhẹ. Kèm theo từng hơi thở của nàng, đồi ngực của nàng cũng phập phồng lên xuống không ngừng. Hai trái tiểu hồng đào nhô cao sau lớp áo ngủ, như ẩn như hiện. Không biết chiếc áo ngủ đó được làm bằng chất liệu gì nhỉ? Sao nó lại quá mềm mại như thế? Chiếc cổ của nàng cũng trắng ngần, ở dưới đó cũng là làn da trắng muốt. Nơi đây chỉ là chân núi, còn sườn núi và đỉnh núi thì đều đã được áo ngủ che khuất. Không biết ngọn núi này có phong cảnh tuyệt vời không nhỉ? Vừa nghĩ tới đây, ánh mắt của Lưu Sâm cũng bắt đầu trở thành nóng bỏng hơn.

Dưới ánh mắt nóng bỏng của hắn, khuôn mặt của Khải Sắt Lâm bắt đầu đỏ ửng lên. Nàng hẳn là phải ngủ rồi mới đúng. Vậy tại sao khuôn mặt còn đỏ ửng lên thế? Chẳng lẽ trong giấc ngủ, nàng đang gặp một trường xuân mộng hay sao?

Lưu Sâm đưa tay huơ qua huơ lại trước mặt nàng vài cái, Khải Sắt Lâm vẫn không hề mở mắt, nhưng trên miệng đã nhoẻn cười. Lưu Sâm thấy vậy thì cũng bật cười theo. Hắn dùng hai ngón tay kẹp nhẹ cổ áo ngủ của nàng lên rồi nghiêng đầu nhìn vào trong, động tác rất là cổ quái.

Hắn nhìn gì vậy chứ? Chỉ nhìn một chút thôi mà cũng phải phí tâm phí lực tới như vậy sao?

Khải Sắt Lâm vẫn không mở mắt, nhưng không hiểu tại sao trên lưng Lưu Sâm lại bị nhéo nhẹ một cái chứ.

Rốt cuộc ánh mắt của Lưu Sâm cũng rời khỏi hai ngọn hỏa diệm sơn, rồi chuyển về khuôn mặt của Khải Sắt Lâm, lúc này thì sắc mặt của nàng đã đỏ bừng như lửa rồi.

Lưu Sâm lại chìa tay ra, từng cơ thịt ở trên người Khải Sắt Lâm bắt đầu đông cứng lại. Bàn tay của hắn lại đặt xuống lần nữa, lần này cũng vẫn còn ở bên ngoài lớp áo ngủ của nàng, nhưng lại nằm trên đồi núi gập ghềnh. Chiếc miệng nhỏ nhắn của Khải Sắt Lâm không biết đã hé mở từ lúc nào. Mấy ngón tay linh hoạt của hắn lại lướt vào bên trong áo ngủ, lúc này tuy Khải Sắt Lâm vẫn không có động tĩnh gì, nhưng đôi mi của nàng đã hơi có phần run run, nàng vẫn chưa quên là mình còn đang "ngủ".

Lưu Sâm khẽ nắm nhẹ lên một bên ngọc thố vừa mềm mại vừa đàn hồi của nàng, Khải Sắt Lâm vẫn không tỉnh dậy, mà hơi thở chỉ trở nên dồn dập hơn. Hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve vài cái, Khải Sắt Lâm vẫn không tỉnh dậy.

Lưu Sâm xoay thân người của Khải Sắt Lâm lại để nàng nằm ngang trên hai đầu gối của mình, kế đến thì đôi ngọc thố liền rơi vào hai bàn tay nóng ấm của hắn. Khải Sắt Lâm khẽ rên một tiếng nhỏ, nhưng sau đó liền vội im tiếng ngay. Nàng vẫn không tỉnh lại. Bàn tay của Lưu Sâm lại từ từ lướt xuống dưới. Khi tay hắn lướt đến bờ eo nhỏ nhắn của nàng thì cảm thấy nơi đó rất trơn tru mềm mại, không gì sánh được, rồi sau đó lại lướt đến bụng dưới, nơi này chẳng những rất mềm mại mà còn nóng ấm nữa. Nhưng rốt cuộc Khải Sắt Lâm cũng mở mắt ra, khi nàng vừa chạm vào ánh mắt của Lưu Sâm thì lập tức nhắm hai mắt lại ngay.

Lưu Sâm cười hỏi:

- Ngủ ngon không?

Khải Sắt Lâm thẹn thùng nói:

- Chàng thật là.....phá phách!

Thần tình thẹn thùng e lệ đó vừa xuất hiện thì tâm hỏa ở trong lòng Lưu Sâm liền tăng vọt, hắn hỏi:

- Có muốn tiếp tục không?

- Không!

Nói xong, nàng run run đưa tay giữ lấy bàn tay của hắn đang đặt tại bụng dưới của mình.

- Ừm, vậy nàng ngủ tiếp đi!

Dưới tình huống này, người ta làm sao có thể ngủ được chứ? Nhưng câu trải lời của Khải Sắt Lâm lại nằm ngoài ý liệu của hắn:

- Ừm, ta ngủ đây! Ngủ ở trong lòng chàng thật là thoải mái!

Nói xong, nàng nhắm mắt lại ngủ tiếp, bàn tay trái của nàng được buông ra và thõng xuống đất, vùng bụng dưới của nàng hoàn toàn không còn phòng bị gì hết.

Bàn tay hắn ở trong lớp áo ngủ của nàng lại từ từ hoạt động tiếp. Nó tựa như một con rắn đang ngủ đông mà nay thấy mùa xuân sang thì tỉnh lại vậy. Khải Sắt Lâm không hề nhúc nhích, nhưng toàn thân nàng đang khẽ run lên. Bàn tay đó lại tiếp tục thám hiểm xuống thấp hơn, nàng chợt ôm lấy eo lưng của hắn, còn bàn tay của hắn thì cũng đã tăng thêm nhiều sức hơn. Khi đến được đào nguyên, đầu ngón tay của hắn đã bắt đầu chạm đến bụi cỏ non mềm mại. Hơi thở của Khải Sắt Lâm dường như muốn dừng lại luôn. Lưu Sâm lại tiếp tục tiến xuống thật chậm, đầu ngón tay của hắn đã chạm đến một địa phương cực kỳ mềm mại. Hắn điểm nhẹ lên đó một cái, nữ hài ở trong lòng hắn bất giác bật tiếng rên thật khẽ. Lúc này Lưu Sâm lại càng hưng phấn hơn, mấy ngón tay của hắn mạnh dạn chạm vào nơi đó, thật là mềm mại và ẩm ướt!

Lưu Sâm cẩn thận vuốt ve địa phương đó thật nhẹ nhàng, lúc này hơi thở của hai người gần như muốn dừng hết cả lại. Thế rồi hắn lại tiếp tục, mức độ ẩm ướt lại càng tăng cao. Trên chóp mũi của Khải Sắt Lâm bắt đầu lấm tấm mồ hôi. Trong người của những cô nương tu tập Thủy ma pháp có nhiều nước thật, nàng cũng giống y như vậy.

Bỗng nhiên Khải Sắt Lâm rên mạnh một tiếng, toàn thân đông cứng lại, sau đó thì ôm chặt lấy hắn. Chỉ với mấy ngón tay của hắn mà nàng đã đạt được cao trào lần thứ nhất rồi.

Lưu Sâm cũng không nhịn nổi.

Khải Sắt Lâm ngẩng đầu hôn lên môi Lưu Sâm thật nồng thắm. Trong lúc hôn nhau đắm đuối như thế, nàng đã tăng thêm vài phần khích động và cũng co giật mạnh hơn. Phải một lúc lâu sau thì nàng mới buông hắn ra rồi hỏi với giọng đầy xấu hổ và khẩn trương:

- Ta....ta bị gì thế này?

Lưu Sâm mỉm cười, nói:

- Nếu ta đoán không sai, thì đó là cao trào của tính dục!

- Chàng không phải là người tốt!

Khải Sắt Lâm ôm chặt lấy cổ hắn rồi nói:

- Khi không lại trêu đùa....

- Đùa vui không?

- Chàng....móng tay của chàng dài quá....

Khải Sắt Lâm với tay cầm lấy chiếc kéo cắt móng tay ở trên bàn rồi nói tiếp:

- Để ta giúp chàng cắt móng tay!

Sau khi cắt móng tay xong, nàng để dao cắt móng tay xuống bàn, sau đó lại ngã vào lòng hắn. Nàng khẽ cất lời nũng nịu:

- Chàng thật là xấu....đi cười người ta!

Lưu Sâm mỉm cười hỏi:

- Bộ ta có cười qua sao?

- Có cười qua....bây giờ còn đang cười kìa....chàng khi phụ người ta....

Lúc này, bàn tay của hắn vẫn đang vuốt ve nhè nhẹ ở trên lưng nàng.

- Có muốn xem thử hiệu quả làm việc của nàng không?

Nói xong, tay của hắn lại luồn vào trong áo của nàng. Nó từ từ lướt qua các nơi da thịt mềm mại, những nơi mà tay hắn lướt tới đều như một mặt hồ yên tĩnh bỗng nổi lên các gợn sóng ôn nhu vậy.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Khải Sắt Lâm lại run giọng thì thầm:

- Na Trát Văn Tây.....Na Trát Văn Tây....chàng đừng trêu đùa nữa....

Cao trào tới thật nhanh, áo ngủ của nàng cũng bị ướt hết lần này tới lần khác. Trong một đêm, không biết nàng đã trải qua mấy phen kích tình và uể oải. Cho tới khi trời hừng đông, rốt cuộc nàng cũng nằm xuống giường, toàn thân mềm nhũn.

Đêm nay đúng là một đêm rất kỳ diệu. Chắc chắn nhiều năm sau, nàng sẽ vẫn còn ghi khắc trong lòng. Tuy không có sự sợ hãi của nỗi đau khi bị phá thân, và cũng không có sự lo lắng sẽ mang thai, nhưng nam nhân này chỉ dựa vào vòng tay ôm ấp và một vài thủ pháp ma quái để nàng cảm nhận được sự tốt đẹp khi làm một nữ nhân.

Trời vừa sáng, ánh mắt của Khải Sắt Lâm tràn ngập mê đắm, nàng ôm lấy Lưu Sâm thật chặt rồi nói:

- Đóa hoa Na Trát của ta, ta sẽ không bao giờ rời khỏi chàng!

- Tối nay còn muốn ta tới nữa không?

- Ừm!

Nàng hôn hắn một cái rồi hỏi:

- Hôm nay chàng....cứ tới. Ban ngày chàng ở đâu vậy?

- Ta ở trong thành, ngay tại bên cạnh nàng!

Lưu Sâm mỉm cười đáp:

- Tối ta sẽ đến, rồi cùng nàng tâm tình đến sáng tiếp!

- Thật mong sao cuộc sống cứ kéo dài thế này mãi!

Khải Sắt Lâm ước ao:

- Tối nay chàng đến, ta sẽ bồi chàng uống chút rượu theo kiểu.....

Nếu không uống rượu như vậy thì uống kiểu nào? Câu đáp án rất đáng mong đợi!

Một đêm vô sự, buổi tối hôm sau có thể nào cũng chỉ có tình cảm mãnh liệt tràn đầy kích thích, mà vĩnh viễn rời xa gió tanh mưa máu hay không?

Bình minh! Trong viện lại càng tối hơn bình thường. Một trận gió lạnh thổi qua, và có mang theo chút ẩm ướt. Không biết sự ẩm ướt đó đến từ đất liền hay đến từ những đám mây đen ở trên trời, nhưng hôm nay có vẻ như sẽ không có ánh nắng chói chang rồi.

Vừa rời khỏi Đại công phủ thì đã thấy trời mưa lất phất. Thời tiết thế này chính là khí hậu tốt nhất của Tô Cách thành. Thủy vực như mộng như ảo, núi non xanh biếc như tranh vẽ, nhưng Lưu Sâm không có phúc khí để thưởng cảnh, bởi vì hành tung của hắn tuyệt đối không thể bị bại lộ được. Dù hắn có thích phong cảnh tới đâu cũng không thể đi ngắm chúng được, dù cho hắn cải trang có khéo dường nào thì cũng có nguy cơ bị bại lộ như thường. Vì hoàn thành đại nghiệp, một chút nguy hiểm cũng không thể có được.

Hắn đã thành công trở thành một người không thể xuất hiện ngoài ánh sáng, nhưng cũng may là ở trong bóng tối, còn có Khải Sắt Lâm ở bên cạnh hắn.