Sau khi thu tay lại, Lưu Sâm bước ra khỏi thạch động, thế là kỳ tích liền phát sinh. Viên châu tròn tròn màu trắng tinh ở trong lòng bàn tay của hắn đột nhiên có ánh sáng lưu động, nó lưu động một cách rất quỷ dị! Khi quang mang vừa lưu chuyển, viên châu đó chợt bắt đầu biến dạng và co rút một lúc khá lâu!
Hắn không biết nó là loại ma tinh gì! Hắn chỉ biết đây là một loại ma tinh mà hắn chưa từng thấy qua bao giờ!
Nhưng điều đó không làm cho hắn giật mình, mà là vì viên ma tinh này có thể ẩn hình, vì vậy mà hắn có lý do tin tưởng rằng hai căn thạch động ở hai bên trái phải nhất định đã từng có ma tinh và ma điển! Hắn không hề bị chậm chân. Lưu Sâm bỏ viên châu ấy vào túi, sau đó lại quay vào động, hai tay đưa ra sờ soạn vách động từng ly từng chút một, hắn nhẫn nại kiểm soát tất cả mọi nơi, nhưng rốt cuộc vẫn không có thêm chút thu hoạch nào!
Lưu Sâm tức giận, hai tay lập tức vận công, hắn thi triển Phong chi tác đánh vào các vách tường, nhưng vẫn chẳng có vật gì rơi ra.
Lừa gạt! Đúng là lừa gạt. Rõ ràng căn động được ghi chú là "Không" thì lại có bảo vật, còn hai căn động được ghi chú là ma tinh và ma điển thì lại chẳng có gì hết.
Lưu Sâm đứng giữa động rồi ngửa mặt nhìn trời mà suy nghĩ. Hắn suy nghĩ rất nhiều, thậm chí cuối cùng còn nổi giận mà san bằng ba căn động kia nữa, nhưng rốt cuộc vẫn không có thu hoạch gì mới. Thất bại! Hoặc giả có thể nói là ban đầu thành công, nhưng sau đó thì thất bại!
Thế rồi Lưu Sâm lại thi triển thân pháp rồi rời khỏi động. Hắn nhắm đường cũ mà chạy đi. Ở phía trước vẫn là ba con vật đang đánh nhau. Khi hắn vừa chạy đến nơi, ba con vật lại chia nhau chạy đi ba hướng, vẫn là Thi Lang mang thương thế chạy đi. Con Thi Lang đó thật đáng thương! Nếu như đó là chuyện thật trăm phần trăm, thì con Thi Lang đó đúng là rất đáng thương!
Lần này Lưu Sâm không đuổi theo con nào cả. Hắn chỉ đứng lại đó, đứng lại trước vườn hoa hồng đỏ tươi. Viên châu trắng tinh vẫn nằm trong tay hắn và không ngừng phát sáng. Nhìn ánh sáng của nó, Lưu Sâm bỗng nghĩ đến muốn ngắm nhìn bảo bối của Cách Tố, trong lòng hắn tràn đầy dục vọng, nhiều đến mức khiến hắn ngây người ra, như si như dại vậy.
Viên ma tinh này có thuộc tính thế nào đây? Hắn có thể hấp thu nó hay không? Vạn nhất nếu nó không phải thuộc Phong hệ, vậy sau khi hấp thu nó vào thì sẽ như thế nào? Những sự vật và sự việc ở tại Mê cốc vĩnh viễn vẫn là một câu đố không có đáp án!
Đánh cược!
Lưu Sâm cầm viên châu trắng tinh trong tay, hắn nhắm hai mắt lại, sau đó liền tập trung ý niệm vào lòng bàn tay. Bỗng nhiên ở trước mặt hắn có ánh sáng, tuy đã nhắm hai mắt lại nhưng hắn vẫn cảm thấy luồng ánh sáng chói chang đó đập vào mắt mình. Thế rồi một tia bạch quang chợt uốn lượn và bốc lên từ trong tâm, tiếp theo thì nó xông thẳng lên mi tâm. Lúc này Lưu Sâm cảm thấy tại mi tâm hơi đau một chút, dường như là tại đó đang bị rách toạc ra vậy. Lưu Sâm bỗng bị chấn động mạnh, sau đó thì đứng thừ người ra!
Tại mi tâm của hắn bỗng nhiên lại có thêm một cái không gian ở đó!
Là một cái không gian trắng tinh như bạch ngọc vậy. Tất cả đều là một màu trắng của ngọc thạch, hoàn toàn trắng tinh và không có pha lẫn một màu sắc nào khác cả. Bầu trời là bạch ngọc, đất cũng là bạch ngọc, tất cả đều là bạch ngọc, và không hề có thái dương. Nhưng ánh sáng ở nơi đó lại rất sáng sủa và nhu hòa!
Những điều đó cũng không có gì là kỳ quái, nhưng điểm kỳ quái ở đây chính là hắn đang đứng ở trong không gian như bạch ngọc kia. Hắn đứng trong đó mà ngắm nhìn bản thân mình đang mặc bộ y phục đen tuyền - ở trong đó. Chỉ có mình là đang mặc y phục màu đen, một loại màu thứ hai ở đây mà thôi!
Đây là một thế giới hoàn toàn khác hẳn! Lưu Sâm chợt cảm thấy toát mồ hôi. Hắn vô ý xông vào cái thế giới lạ lẫm này, cảm giác của hắn lúc này thật không thể dùng ngôn ngữ mà diễn tả được, nó có hưng phấn, nhưng lại càng kinh hoảng hơn! Thế rồi hắn vội xoay chuyển tâm niệm, trước mắt hắn liền bừng sáng, vẫn là vườn hồng đỏ chói ở trước mặt, bên cạnh hắn vẫn có ba con vật bị giật mình mà bỏ chạy! Lần này thì Thi Lang không hề bị thương!
Nhìn ba cái bóng đang bỏ chạy đó, Lưu Sâm ngây ngẩn cả ra! Hắn đang đứng trên cỏ, vậy mà ba con vật kia vẫn đánh nhau ở bên cạnh hắn sao? Sao hắn lại không có cảm giác gì hết vậy? Vừa rồi hắn chỉ là thu hồi tinh thần lại, trên thân không có một chút dị dạng nào, vậy tại sao khi vừa trở lại thì ba con vật đó liền bỏ chạy ngay thế, tại sao vừa rồi không chạy? Chẳng lẽ....chẳng lẽ vừa rồi hắn căn bản không hề có mặt tại đây? Chẳng lẽ hắn đã tiến nhập vào một nơi dường như huyễn cảnh mà không phải là huyễn cảnh, nhưng thật sự thì đã rời khỏi đây?
Với thắc mắc này, Lưu Sâm lại thử nghiệm một lần nữa! Tinh thần trầm nhập vào mi tâm. Một tia bạch quang vừa lóe lên, trước mắt lại sáng sủa hẳn ra, Lưu Sâm giơ hai tay ra sờ mó khắp toàn thân, tất cả đều là thật! Hắn nhìn quanh quan sát cái thế giới hoàn toàn mới lạ này, một thế giới rất đẹp mắt. Bạch ngọc không có biên giới, bốn phương đông tây nam bắc đều rất sáng sủa. Hắn bỗng nhắm mắt lại. Khi hắn vừa nhắm mắt thì lại có kỳ tích xảy ra. Hắn cảm nhận được vườn hồng rất rõ ràng, và ở trước vẫn là tòa Mê cốc sờ sờ ra đó!
Ba con vật từ ba phương khác nhau cùng chạy lại, chúng quy tụ ở trước vườn hồng rồi bắt đầu đánh nhau. Nhưng ở phía trước vườn hồng lại không có mặt của hắn! Lưu Sâm thấy vậy thì hết sức kinh hãi, bất giác mở bừng mắt ra, trên bức tường bằng bạch ngọc ở trước mặt có một hàng chữ chợt đập vào mắt hắn, có lẽ vì màu sắc của hàng chữ đó cũng giống hệt các nơi khác, do đó mà lúc nãy hắn không hề phát hiện ra, nhưng bây giờ hắn lại thấy rất rõ ràng: "Không Gian ma pháp, thế gian tối cường hộ thân chi thuật!" [1]
Lưu Sâm ngây người ra, chỉ có mấy chữ thôi, thế là hắn đã hiểu hết hoàn toàn! Không Gian ma pháp! Đây chính là Không Gian ma pháp!
Không Gian ma pháp là tuyệt kỹ hộ thân mạnh nhất trên thế gian! Đúng thật là vậy!
Chỉ cần hắn muốn, hắn có thể tùy thời mà tiến vào Không gian của mình, nhưng đối với ngoại giới, hắn chỉ là không khí, là hư vô. Nếu địch nhân muốn tấn công thì làm sao mà tấn công? Bất kể là ma pháp hay kiếm thuật, e rằng ngay cả thần cũng không thể nào tiến nhập vào Không gian của hắn được!
Sau khi hiểu rõ mọi việc rồi, Lưu Sâm liền buông tiếng cười lớn, thanh âm vang dội đến mức toàn bộ Không gian của hắn cũng rung động theo, nhưng ba con vật ở bên ngoài vẫn không hề hay biết gì, chúng vẫn xông vào cắn xé nhau như thường.
Tốt thật! Tuyệt diệu thật! Lưu Sâm khoái chí đến độ không thể ngừng lại tiếng cười của mình nữa.
Thế rồi hắn lại xoay chuyển tâm niệm, lại một lần nữa trở về Mê cốc. Thân ảnh của hắn mang theo tiếng cười đột nhiên xuất hiện, khiến cho ba con vật kia giật mình mà bỏ chạy như bay!
Lưu Sâm chìa tay ra, viên châu ở trong tay hắn sớm đã không thấy đâu nữa!
Không Gian ma pháp! Thì ra loại ma pháp này lại đơn giản như vậy, chỉ cần một viên châu thần kỳ lạ có thể tạo ra được nó rồi! Viên châu đó có thể hấp thu hắn vào Không gian lạ, vậy thì việc nó hấp thu những vật thể khác cũng là quá dễ dàng. Nó đại loại cũng giống như Trữ vật giới chỉ [2] ở trong truyền thuyết vậy.
Tâm niệm lại động, vườn hoa ở trước mặt bỗng nhiên có hoa bay lên tứ tung, Lưu Sâm vừa chớp động thân hình thì bóng dáng của hắn lập tức biến mất ngay. Sau đó tinh thần của hắn lại trầm nhập vào mi tâm. Hắn rất vui mừng, bởi lẽ lúc này ở trong không gian màu bạch ngọc kia đột nhiên có hoa bay lả tả, hắn đang "trang trí" cho không gian này thêm một chút màu sắc mỹ lệ.
Rốt cuộc người đã kiến tạo động phủ kia là ai vậy nhỉ? Quả thật ông ta đã có thâm ý. Chữ "Không" ở trong câu ghi chú của ông ta đã mang theo một môn học vấn rất uyên thâm! Cho dù là có một trăm người tiến vào thạch động của Cát Mai, khi họ nhìn vào ba căn động đó, chỉ sợ họ sẽ bỏ qua căn động ở giữa, bởi lẽ ở trên ghi chú đã viết rõ là "Không", nhưng nếu nhìn bằng mắt thường thì đúng là không có gì cả, nếu đã không thấy gì hết thì còn ai lại tiến vào đó để dò dẫm lần mò vật gì nữa chứ?
Nhưng bảo vật ở trong đó quả thật là Không, mà đó lại là chữ Không của Không Gian ma pháp!
Có lẽ những người đến trước đã thu hoạch được ma tinh và ma điển, nhưng họ đã sơ ý bỏ qua món bảo vật quan trọng nhất: Không Gian ma pháp! Nếu như ma tinh và ma điển không bị người ta lấy đi trước, có lẽ Lưu Sâm cũng sẽ bỏ qua nó giống vậy mà thôi, bởi lẽ sau khi người ta đã lấy được bảo vật, tất nhiên sẽ nhơn nhơn tự đắc, còn đâu mà nghiền ngẫm câu ghi chú tựa như thách đố thế nhân của chủ nhân động phủ nữa chứ?
Ở phía trước là một địa phương mà Lưu Sâm đã từng đến qua. Địa phương mà Thi Lang đang chạy trốn! Thân ảnh của Lưu Sâm chợt lóe lên, hắn phóng mình qua lùm cỏ. Tuy rằng chỉ muốn kiếm Phong hệ ma tinh, nhưng với Không Gian ma pháp là một bảo vật trân quý hơn Phong hệ ma tinh gấp trăm ngàn lần, điều đó đã khiến hắn vui mừng vô tả rồi! Hắn rất mãn nguyện, mãn nguyện đến mức có đầy đủ lý do để tự khao thưởng mình, mà phương thức tự khao thưởng mình rất là đơn giản, đi tìm Cách Lạp Lạp!
Có thu hoạch to lớn như vậy, hắn không phản đối việc mình bị Cách Lạp Lạp "khi phụ" thêm một lần nữa!
Hôm nay khu rừng ở trước mặt không có trạng thái khác lạ, nó không có sương mù dầy đặc, bãi cỏ một màu xanh biếc, bốn phía đều có những giống côn trùng nhảy ra nhảy vào những bụi cỏ hay lùm cây, trông rất náo nhiệt. Dựa vào ký ức, Lưu Sâm chạy về phía Dược sơn. Sau một khúc ngoặt ở phía trước, địa thế bắt đầu rộng rãi hơn. Lưu Sâm khẽ mỉm cười, Dược sơn đã xuất hiện trước mắt, trên một thân cây đã thấy thấp thoáng sắc hồng, và lại còn có một cái chân trắng nõn đang thòng xuống đất và không ngừng lắc lư. Người đang ngồi trên cây kia không hề an phận chút nào, nếu không phải là Cách Lạp Lạp thì còn là ai nữa?
Thế rồi một cơn gió cuốn lên, Lưu Sâm đứng ở dưới thân cây nọ, hắn đưa tay vỗ vỗ lên thân cây rồi lớn tiếng hỏi:
- Có ai không?
Giống như là hắn đang gõ cửa nhà người ta vậy.
Một tiểu Tinh Linh ở trên cây chợt cúi đầu xuống, đôi mắt nàng ta mở ra thật lớn mà nhìn vào Lưu Sâm. Nàng ta khẽ nhíu mày rồi hỏi:
- Ngươi là.....ai?
- Không nhận ra ta à?
Lưu Sâm thở dài nói:
- Ngươi thật là vô tình! Đã chiếm hết mọi tiện nghi của ta rồi, khi phụ ta xong rồi, nhưng bây giờ lại quên ta là ai rồi sao?
Cách Lạp Lạp đưa mắt quan sát hắn thật tỉ mỉ, sau đó lại hỏi:
- Ta khi phụ ngươi thế nào?
Còn không thừa nhận? Đúng thật là một "Hoa hoa công tử" mà.
Lưu Sâm cúi đầu, nói:
- Ngươi xuống đây đi, ta để cho ngươi nhìn cho kỹ!
Thế rồi một vật màu hồng từ trên cây rơi xuống, Lưu Sâm chìa hai tay ra hứng lấy thân nàng rất chuẩn xác. Cách Lạp Lạp còn chưa kịp kinh hô thì đã bị hắn ôm vào lòng rồi. Nàng hơi vùng vẫy, nhưng vùng vẫy cũng không mạnh lắm. Sau đó Lưu Sâm lại xòe tay chụp nhẹ lấy đôi ngọc thố của nàng, rồi bóp khẽ vài cái. Cách Lạp Lạp đỏ mặt lên hỏi:
- Là khi phụ.....khi phụ ngươi thế này à?
- Phải rồi, có muốn xem lại toàn bộ quá trình không?
Lưu Sâm cười hỏi.
- Ừm....ngươi lập lại....toàn bộ quá trình cho ta xem, ta quên mất rồi....
Thế rồi y phục của nàng được từ từ cởi ra, Lưu Sâm đắc ý "chiếu cố" đôi ngọc thố của nàng rồi nói:
- Cách Lạp Lạp, ngươi xem, bảo bối của ngươi đã lớn hơn không ít đấy!
Cách Lạp Lạp vòng tay ôm lấy eo hắn, vừa thở gấp vừa hỏi:
- Là khi phụ ngươi kiểu này à?
- Chính xác!
Đáp xong, hắn lại tự cởi y phục của mình, sau đó đỡ Cách Lạp Lạp nằm xuống cỏ. Cách Lạp Lạp xoay mình nằm lên người hắn rồi hỏi:
- Là thế này à?
- Chính xác!
Trong đôi mắt của nàng phát ra những tia hưng phấn, đó chỉ là bắt đầu hưng phấn thôi, sau đó thì hai người quấn chặt lấy nhau, nàng lại hỏi:
- Là thế này à?
- Tiếp tục!
Lưu Sâm cũng rất hưng phấn, bởi vì hắn cảm nhận được sự khích động của nàng.
Cách Lạp Lạp ngồi lên người hắn, tiếp theo thì phát ra tiếng rên lớn, hưng phấn đến cực điểm, sau đó lại hỏi:
- Là thế này à?
- Có chỗ hơi khác đấy....lúc trước ngươi không có.....không có thô bạo như vậy....