Ma thú rừng rậm, ánh dương quang rực rỡ xuyên qua những tán cây rồi trải dài xuống đất, tạo ra một chút vẻ thần bí. Lưu Sâm gia tăng cước bộ. Hắn cảm thấy bản lãnh của mình đã được tăng nhiều, nên lúc nào cũng thấy hưng phấn. Khi phải đối mặt với tình cảnh càng hung hiểm thì mức độ hưng phấn của hắn lại càng cao.
Ở trước mặt hắn lúc này đang có Ma lang! Ma lang đối với gã Nhân loại đang xông vào lãnh địa của nó kia thì có vẻ rất hứng thú, nhưng Lưu Sâm lại không thèm nhìn đến nó. Mục đích của hắn không phải là thu hoạch ma tinh, mà là thu hoạch công lực. Hắn chỉ hứng thú với những loại ma tinh có thể trợ giúp cho hắn mà thôi, và đó là Phong hệ ma tinh; hơn nữa, còn phải là loại ma tinh thuộc đặc cấp hoặc đỉnh cấp mới được. Viên Phong xà ma tinh, tín vật định tình của hắn và Cách Tố, bị hắn hấp thu, nhưng hắn lại không cảm thấy có tiến bộ gì cả. Có lẽ năng lượng ở trong cơ thể hắn đã đạt tới một trình độ khá cao, vì vậy mà Phong xà ma tinh chẳng thấm vào đâu. Điều này khiến cho hắn có vẻ khá hứng thú, bởi lẽ không biết địa phương nào ở trong Ma thú rừng rậm mới có ma tinh với đẳng cấp cao đây?
Ma lang khẽ động, sau đó hóa thành một vệt đen xẹt qua bóng đêm, nó mang theo tiếng gió vù vù mà lao thẳng tới Lưu Sâm. Lưu Sâm lười biếng phất nhẹ tay một cái, con Ma lang còn đang lơ lửng ở trên không liền biến thành hai mảnh. Lưu Sâm lại phất tay thêm một cái, đầu của nó liền rời khỏi cổ. Chưa hết, hắn lại vung tay lên, thế là một hạt châu liền rơi ra. Lưu Sâm lại khoác tay một cái, hạt châu kia dường như bị một sợi dây vô hình kéo về phía hắn, sau đó thì nó lại rơi vào bàn tay ấy. Lưu Sâm mỉm cười bỏ hạt châu vào túi áo. Tuy nó chỉ là một hạt ma tinh cấp hai, nhưng hắn cũng không hề cự tuyệt nó.
Thân thể của Ma lang vừa chạm xuống đất thì thân ảnh của Lưu Sâm đã không thấy đâu nữa. Trong rừng vẫn có lá rụng bay lất phất, nhưng người thì đã biến mất tăm.
oooOooo
Nơi đây là một con sông nhỏ, nó uốn lượn ngoằn ngoèo, chẳng biết chảy về đâu. Lưu Sâm men theo dòng sông mà đi thẳng lên thượng du. Đây chỉ là một lý luận cơ bản nhất, từ trong rừng rậm mà theo dòng sông đi xuống hạ du thì sẽ ra khỏi rừng được, còn trái lại, nếu đi về hướng ngược lại thì sẽ vào thẳng trong rừng, mà quy tắc của Ma thú rừng rậm chính là: ma thú càng lợi hại thì sẽ chọn ở tại nơi trung tâm của rừng sâu.
Ở phía trước, nước sông từ từ trở nên ít đi. Lá rụng ở trên đất cũng càng lúc càng nhiều hơn, càng về sau thì lại càng tìm không ra con sông nữa, nó đã biến thành một cái đầm thật lớn. Lưu Sâm sửng sốt, nhìn cái đầm đó rất quen thuộc. Các ao đầm trong thiên hạ đại khái cũng khá giống nhau, nhưng đầm ở trong rừng rậm thì phải là một mảnh mới đúng.
Lưu Sâm phi thân lên và đáp xuống một ngọn cây, hắn vừa đưa mắt nhìn ra khắp nơi thì không khỏi nở nụ cười. Ở bên trái vùng ngoại vi của cái đầm nọ là một sơn cốc lớn, khắp nơi đều là cây xanh và hoa hồng, ở giữa đó lại dường như có ẩn chứa huyền cơ nữa. Mê cốc!
Mê cốc! Một sơn cốc rất thần kỳ! Ngay cả đại ma đạo cũng không dám xông vào đây, nhưng trước kia, khi Lưu Sâm còn là một ma pháp học viên cấp bốn thì đã từng vào đây một lần. Khi hắn còn ở cấp bốn mà đã dám vào, vậy bây giờ thực lực còn vượt qua cả đại ma đạo thì sao lại không tiến vào được chứ?
Một chân Lưu Sâm vừa đạp lên sườn núi xanh mơn mởn, thì ở phía trước liền có một vườn hoa tươi đỏ như lửa đập vào mắt hắn. Ba con động vật đang đánh nhau ở đó, rõ ràng vẫn là Ưu Manh, Thi Lang và Cát Mai. Tam đại sứ giả của Mê cốc.
Thi Lang bỏ chạy, mang theo thương thế mà chạy! Giống hệt những lần trước Lưu Sâm đã thấy qua.
Lúc này hắn cũng đang lâm vào tình trạng phải chọn lựa đuổi theo một con.
Phải đuổi theo con nào đây? Đuổi theo Ưu Manh vốn là một việc không cần phải đắn đo nhiều, nhưng từ lời nói của Cách Lạp Lạp, hắn biết được có rất nhiều ma thú với đẳng cấp cao sẽ chọn người ở bên cạnh Ưu Manh để làm đối tượng tấn công, mà trong số ma thú cao cấp đó, nhất định sẽ có những con thuộc Phong hệ cho coi.
Nếu đuổi theo Thi Lang, vậy có phải là sẽ tìm được Cách Lạp Lạp hay không? Tiểu nha đầu này đã chiếm "tiện nghi" khá nhiều ở trên người hắn rồi, giờ có thể nhờ nàng chỉ điểm cho vài địa phương có ma tinh cũng tốt kia mà. Hơn nữa, nói không chừng hắn còn có thể đạt được nhiều ma tinh hơn dự liệu nữa. Lần trước hắn đã được một phen khoái hoạt, tới giờ vẫn còn chút dư âm....
Đuổi theo con nào đây?
Cuối cùng Lưu Sâm liền đưa ra một quyết định. Thân hình hắn khẽ động, một bóng đen nhàn nhạt liền phóng đi cực nhanh. Mục tiêu chính là....Cát Mai.
Cát Mai chính là một bản đồ bảo tàng sống! Nó thích thu thập ma tinh, những người mạo hiểm ở trong rừng mà gặp được nó thì đúng là rất may mắn!
Nếu là Lưu Sâm của trước kia, việc hắn lựa chọn Cát Mai là một sự ngu xuẩn rất lớn, bởi vì đó là hắn đã chọn một con đường bi kịch, nhưng hôm nay đã khác xưa, bởi Phong thuẫn đã được che chắn khắp toàn thân trên dưới của hắn, vì vậy mà "ma quỷ hô hấp" không thể hại hắn được.
Cát Mai đang bỏ chạy, tuy rằng nó chưa chắc đã thấy được thân ảnh của người đang đuổi theo mình, nhưng dường như nó có một loại dự cảm rất đặc biệt. Do đó mà nó chạy rất nhanh, nhanh đến mức khiến người ta chỉ còn thấy một vệt trắng đang chạy vù đi ở trong rừng vậy.
Mặc kệ nó chạy nhanh tới cỡ nào, ưu nhã chính là nét đặc trưng vốn có của nó, ưu nhã đến mức trông giống như một diễn viên múa ba lê vậy! Ưu nhã đến mức khiến cho người ta không nỡ lòng gây tổn thương cho nó, nhưng cũng may là Lưu Sâm không hề có ý định làm hại nó, mặc dù ma tinh của nó cũng thuộc loại Phong hệ cấp một. Tuy rằng màu lông của nó không thích hợp để ẩn thân, nhưng Cát Mai cứ chạy băng qua các bụi cây xanh biếc, vẫn khiến người ta quên đi sự tồn tại của nó, mà chỉ nhớ đến đặc điểm ưu nhã của nó mà thôi!
Ở phía trước bắt đầu có sương mù nhàn nhạt che phủ, cánh rừng xanh biếc ở trong lớp sương mù trông như mộng như ảo vậy, những đóa hoa đỏ tươi dường như đang tham lam hít thở luồng sương mù nhàn nhạt đó, khiến người ta chỉ hận không thể cùng đến đó mà chia xẻ với chúng....
Toàn thân ma pháp của Lưu Sâm không dám để lộ ra một chút kẽ hở nào, cả mặt đất dưới chân cũng không dám đạp lên. Cả người hắn dường như một luồng gió xuân lăng không mà qua. Thế rồi Cát Mai đột nhiên dừng lại, nó đứng ở chỗ cao nhất của sườn núi và quay đầu lại quan sát phía sau đầy cảnh giác. Sau đó nó nhảy lên thật cao, rồi hóa thành một luồng ánh sáng và bay vào trong lớp sương mù luôn.
Ngay lúc đó, sương mù liền trở nên dầy đặc hơn.
Trong lớp sương mù dầy đặc, hai chiếc bóng cũng bay xẹt đi. Cát Mai ở phía dưới, Lưu Sâm ở phía trên!
Lúc này ở phía trước là một tòa thạch động thật lớn! Ở ngoài động vẫn là cây xanh và hoa hồng, quang cảnh vừa sạch sẽ vừa lịch sự tao nhã tới cực điểm.
Ngay vào lúc này đây, Lưu Sâm chợt cảm thấy chấn kinh. Trong lòng hắn chợt dâng lên một loại cảm giác kỳ lạ: Có phải Cát Mai thật sự rất hiểu tính người hay không? Hoặc giả ở trong Mê cốc này vốn cũng có Nhân loại, và người đó cũng sống đơn độc riêng rẽ ở trong một động phủ nào đó? Nói không chừng còn là một động phủ tu tiên nữa? Bằng không, ma thú làm sao có thể thu thập động phủ của mình chứ?
Cát Mai tiến vào trong động, Lưu Sâm đứng ngoài động. Hắn quan sát bố cục của động phủ này thật lâu. Nếu nó được hình thành bởi tự nhiên, thì chỉ có thể dùng hai chữ "thần kỳ" để hình dung thiên nhiên mà thôi. Còn nếu như đây là do nhân công dựng lên, vậy thì chỉ có thể dùng mấy chữ "học cứu thiên nhân" để hình dung người đó mà thôi, bởi lẽ y đã giảm các vết tích của nhân công đến mức tận cùng rồi vậy.
Chợt có tiếng động truyền ra, một đạo bóng trắng bỗng nhiên lao qua sát bên người Lưu Sâm. Chính là Cát Mai! Lưu Sâm không hề nhúc nhích, chỉ thấy nó dừng lại ở phía sau Lưu Sâm, đôi mắt to tròn lóe sáng, dường như mang theo vài phần suy tư. Lưu Sâm cũng nhìn lại nó, rồi lầm bầm nói:
- Cát Mai, nếu mày nói chuyện được thì ta nhất định cũng không thấy kỳ chút nào!
Cát Mai không nói tiếng nào! Lưu Sâm lại bổ sung:
- Nếu trong nhà của mày mà có người có thể nói chuyện được, ta cũng không thấy lạ chút nào!
Vẫn không có thanh âm!
Lưu Sâm tằng hắng một tiếng rồi bước nhanh vào trong động phủ. Bỗng nhiên từ sau lưng hắn có tiếng gió ập tới, chính là Phong nhận. Phong nhận vừa lao tới thì bóng dáng của hắn không thấy đâu nữa. Sương mù ở trong động vẫn dầy đặc như cũ.
Lại có Phong nhận bay xẹt qua lớp sương mù, đúng là Cát Mai đang tấn công vị khách lạ kia. Nhưng Lưu Sâm chẳng thèm ngó tới nó, hắn chỉ đưa mắt nhìn vào động. Lúc này đôi mắt của hắn mở ra thật to. Có người! Thật là có người!
Hắn không nhìn thấy bất luận một người nào cả, nhưng hắn biết động phủ này đã từng có người ở qua, bởi vì....trong động có chữ viết!
Nếu Cát Mai có thể nói chuyện thì hắn sẽ không thấy kỳ quái, nhưng nếu nó biết viết chữ thì đó mới thật là quái lạ! Ở trên vách động có chữ viết, trước mặt là ba ngăn thạch động xếp thành một hàng. Ở bên trái có viết: Ma tinh! Động bên phải lại có hai chữ: Ma điển! Còn căn động ở giữa thì lại chỉ có một chữ: Không!
Ba căn động này chỉ sâu có ba thước, liếc mắt qua một vòng là đã thấy hết mọi vật rồi. Mấy chữ viết đó thật là hấp dẫn, nhưng nếu nhìn kỹ lại thì không có hấp dẫn chút nào. Ngoài căn động ở giữa là ứng với tên động ra, còn thì hai căn ở hai bên trái phải đều chẳng có gì cả. Trong động có ghi Ma tinh thì lại chẳng có ma tinh, còn động được ghi chú là Ma điển thì cũng lại chẳng thấy ma điển đâu, còn căn động ở giữa được ghi là "Không" thì đúng là ở trong đó chỉ trống rỗng thôi.
Ba căn động đều trống không!
Sai rồi!
Cát Mai cũng là một loại điển hình danh bất phù kỳ thực (danh không giống với thực). Trong truyền thuyết, người ta bảo nó chuyên cất giấu ma tinh, nhưng ở đây lại chẳng có ma tinh gì cả.
Nó đã bịa đặt! Mà không chỉ có nó, cả chủ nhân của động phủ này cũng gạt người nốt!
Còn nếu như người ấy không gạt người, vậy thì chỉ có một giải thích mà thôi: Trong động này đúng là đã từng có ma tinh và ma điển, nhưng đã có người nhanh chân đến trước và đã lấy đi tất cả. Vậy thì hắn không phải là người đầu tiên đã đến đây rồi!
Nếu như chủ tớ hai người không gạt người ta, vậy thì chỉ có một giải thích đó là hợp lý mà thôi.
Con Cát Mai này không có bất kỳ giá trị gì, hơn nữa cái động phủ trông giống như thiên nhiên nhưng trên thực tế lại do nhân công kiến tạo này cũng chẳng có chút giá trị gì nốt. Đây chính là sự kết luận bất đắc dĩ của Lưu Sâm.
Lưu Sâm chậm rãi thả bước đi vào động, ở bên ngoài vẫn có sương mù dầy đặc, dường như nó mang theo một huyền cơ gì đó. Con Cát Mai kia sớm đã không thấy bóng dáng đâu nữa rồi. Lưu Sâm đột nhiên nhíu mày, hắn có một việc nghĩ không ra!
Hai căn động ở hai bên trái phải đều không có gì cả, hắn đã tìm được đáp án cho việc đó, tức là có người đã lấy đi, dù sao thì những ma đạo và đại ma đạo có thể dùng Phong Thuẫn để tự bảo vệ mình cũng có rất nhiều, họ có thể tránh được "ma quỷ hô hấp" để tới được động phủ này cũng không khó lắm. Họ hoàn toàn có khả năng lấy đi những di vật ở đây, và chỉ lưu lại cho những người đến sau mấy cái động trống.
Nhưng còn cái động ở giữa thì hắn vẫn chưa tìm được đáp án. Một cái động rỗng không có gì cả, nhưng tại sao lại còn ghi rõ là "Không" như thế? Chẳng lẽ người ta mù hết hay sao mà không thể nhìn thấy cái động rỗng chứ? Chẳng phải họ chỉ cần liếc qua một cái là có thể thấy được cái động rỗng rồi hay sao? Nếu ngay từ đầu đã muốn để cho nó là một cái động rỗng, vậy thì còn ghi chú làm gì nữa? Chẳng lẽ chủ nhân bị bệnh tâm thần à?
Hắn lập tức quay trở lại!
Lưu Sâm nhìn chằm chằm vào căn động ở giữa thật lâu!
Đích thật là trống rỗng! Đôi mắt đã nói cho hắn biết rằng chủ nhân của động phủ này không hề nói dối - chí ít thì lời ghi chú ở trên nóc của căn động ở giữa không hề nói dối! Lưu Sâm bỗng nhiên thò tay ra, căn động chỉ sâu có ba thước, một tay không thể chạm đến đầu bên kia, nhưng hắn vẫn cố gắng dò dẫm, cẩn thận dò dẫm từng khối đá một!
Đột nhiên, mấy ngón tay của hắn cảm thấy lành lạnh, thế rồi một vật tròn tròn bỗng tự động rơi vào tay hắn. Lưu Sâm chậm rãi thu tay về, trong lòng hết sức ngạc nhiên. Khi hắn rút tay về rồi, trong lòng bàn tay rõ ràng là không có gì cả, nhưng cảm giác lại nói cho hắn biết là trong lòng bàn tay của mình đang có một vật gì đó! Ma tinh! Một viên ma tinh tròn vo! Ẩn hình ma tinh!
Ma tinh mà cũng có cả loại ẩn hình, điều này quả thật là ly kỳ! Nhịp tim của Lưu Sâm cũng theo đó mà đập nhanh lên!