Chương 2: Hung Trạch

Chương 2: Hung Trạch

Người sống trong âm trạch nhẹ thì phá của, nặng thì nộp mạng, vợ chồng không yên, thần quỷ trêu cợt, là hung trạch điển hình mà người đời thường nhắc tới. .

Thiếu phụ vừa nghe, ánh mắt nhất thời sáng ngời, lúc này mới nói ra nguyên nhân tìm ta xem trạch.

Ban đầu tòa nhà này của một đôi vợ chồng, người chồng cặn bã dẫn theo tiểu tam xuất ngoại, người vợ mất hết ý chí mới suy sụp bán nhà. Đây chính là vợ chồng không yên mà ta vừa nói.

Vì bán gấp nên giá rất thấp, thiếu phụ này thấy nhận được của hời nên vui mừng vô cùng. Không kiềm được mà lập tức dọn vào ở, nửa đêm đang ngủ nàng bỗng cảm thấy có người sờ tay nàng, bàn tay kia lạnh như băng khiến nàng giật mình tỉnh ngủ.

Ban đầu nàng nghĩ mình nằm mộng, nhưng vừa cúi đầu liền choáng váng… nàng phát hiện có một bàn tay thiếu ngón trỏ đặt trên tay mình, nhưng rất nhanh đã rúc vào chăn không thấy đâu nữa. Thiếu phụ bẩm sinh gan lớn, lập tức lật chăn lên nhưng chẳng thấy gì, nàng tìm quang đại trạch một vòng vẫn chẳng thấy có cọng lông nào chứ đừng nói chi một người.

Sau đó nàng lên giường ngủ, vừa nhắm mắt bàn tay kia lại tới, vẫn lạnh băng như cũ khiến nàng sợ muốn chết.

Thiếu phụ liền lập tượng thờ thần phật về phú hộ, cơ mà toàn toàn vô ích, vẫn chắc khác gì.

Nghe ta phân tích, nàng nói vốn tưởng ta chỉ là tên lừa bịp, ai ngờ cũng coi như có chút tài mọn.

Ta thầm nghĩ, đã thế còn mời ta tới làm gì, xạo sự vừa thôi.

Mà ngoài mặt ta vẫn im lặng, đi lại nửa ngày mới biết dấu tay trên người nàng từ đâu mà tới, đúng là có chút phiền toái a.

Hẳn trong nhà có thứ gì bám vào rồi.

Kêu ta bố trí phong thủy còn được nhưng ‘trừ ma vệ đạo’ ta thật sự không có kinh nghiệm. Mỗi linh hồn đều có nhân quả riêng, không tìm hiểu kỹ đã tùy tiện xuất thủ, rất dễ hẹo.

Cơ mà cũng không quá khó giải quyết. Bàn tay cụt ngón kia hẳn thấy nơi này không ai ở, lại là hung trạch nên bị hấp dẫn mà tiến vào, cứ xem như người vô gia cư mời ra khỏi nhà là được.

Chuyện gì cũng có lần đầu, muốn ăn chén cơm này không thể hoảng, hoảng loạn sẽ khiến bản thân bị đánh giá thấp.

Ta kêu thiếu phụ mang hai bao bột nếp tới. Thiếu phụ nghe vậy lấy làm khó hiểu, hỏi có phải ta muốn làm chè trôi nước cúng vật kia không? Chè trôi nước chóa má gì, ta là muốn dùng bột nếp để thanh trạch (thay tẩy trạch viện).

Lúc này trời đã sập tối, ta dựa theo dáng vẻ ông cậu cầm dây đỏ buộc một đầu vào chân tường, đầu còn lại buộc trên chốt cửa, phía cuối dây lại treo một cái chuông. Tiếp đó phủ đầy bột nếp dưới nền nhà, cuối cùng nốt một nén nhang thơm trong phòng ngủ.

Chuẩn bị xong, ta liền mời thiếu phụ theo ta cùng nhau lên giường. Thiếu phụ vừa nghe lập tức lấy ta che ngực cảnh cáo ta, đừng tưởng sẽ lừa gạt được thân thể nàng, nàng từng học võ phòng thân rồi, đá một phát là trúng chỗ hiểm.

Ta nói ngươi yên tâm, là lên giường nghĩa đen không phải nghĩa bóng, nhưng khi nằm xuống thì đắp tấm drag giường lên chứ không đắp chăn.

Đây là một cách che mắt, khi vật kia tới tìm người sẽ thấy giường chứ không thấy người. Cho nên dù xảy ra chuyện gì đi nữa cũng không được rời khỏi giường.

Nghe xong thiếu phụ đồng ý, nhưng vẫn phòng ta như phòng sói.

Ta không khỏi khó chịu, ta tạo phải cái nghiệt gì mới đụng phải nàng chứ hả. Trong lúc ta đang tức cành hông thì nàng cứ thế dính sát vào người ta, khiến ta có muốn tức cũng không tức nổi… cơ thể phụ nữ mềm mại thế này sao…

Cứ im lặng nằm thế này thì lúng túng quá, sau một lúc không có động tĩnh gì thì thiếu phụ không nhịn được mở miệng muốn tám chuyện, ta lập tức đưa tay lên che kín miệng nàng, vì chỉ cách một lớp vải mỏng nên ta mơ hồ thấy được đóm lửa trên nén hương sáng hơn.

Thứ đó tới rồi.

Thắp hương có ý nghĩa là đãi thứ kia một bữa cơm, làm một địa chủ tận tình. Rải bột nếp lên nền đất ý chỉ chiếm cứ chỗ này, biểu thị nơi này đã có chủ, thứ kia muốn để lại dấu ấn cũng khó.

Dây đỏ là cho đối phương một bậc thang, ăn cũng ăn rồi, nhắc cũng nhắc rồi, đã cho đối phương đủ mặt mũi, chỉ cần chuông vang lên chứng tỏ vật kia đã men theo dây đỏ rời khỏi đây, nhà này đã sạch sẽ.

Không biết có phải do tác dụng tâm lý không mà ta cảm thấy tiếng xào xạc nhỏ xíu đang từ xa tiến tới, cứ như có người đang đi trên bột nếp vậy.

Âm thanh kia từng bước ép sát rồi quanh quẩn quanh giường… nó đang tìm thiếu phụ.

Thiếu phụ nghe vậy thì bị hù, gắt gao nắm chặt cánh tay ta, móng tay bấu chặt vào thịt, khiến ta đau muốn chết cũng chẳng thể la lên, chỉ có thể nhịn xuống, phải nói là khổ vô cùng.

Dẫu sao cũng là lần đầu ‘tác nghiệp’, nói thật CMN ta sợ muốn chết, trong đầu toàn là hình ảnh một người đã mất đi tới đi lui bên cạnh, tim đập bành bạch, không ngừng mong cầu tiếng chuông mau vang lên, tiễn thứ kia đi sớm chút.