Chương 8: Cá Nằm Trên Thớt

Tất cả mọi người có mặt trong phòng đều sững sờ!

Có cần phải làm như thế không? !

Tuy nhiên, phải nói rằng những lời của Trần Nam đã khiến mọi người có mặt rong phòng rơi vào trầm tư.

Là nhân viên y tế, ai có mặt mà không bị bệnh nhân hiểu lầm hoặc tố cáo?

Mà có lúc nào bệnh viện đứng về phía họ!

Tranh chấp y tế và rắc rối y tế không phải là hiếm, nhưng bệnh viện chưa bao giờ lựa chọn thỏa hiệp.

Thậm chí cuối cùng, bên bệnh viện đã buộc bác sĩ phải chịu trách nhiệm.

Có vẻ như đôi khi, các bác sĩ trở thành một cộng đồng dễ bị ăn hiếp!

Tất nhiên, không thể phủ nhận rằng có rất nhiều “sâu mọt” trong hệ thống y tế.

Vì vậy, vào thời điểm này, nhiều người trong văn phòng cũng bị Trần Nam làm cho rung động.

Bọn họ dựa vào tay nghề để ăn cơm chứ không phải đến để vẫy đuôi lấy lòng xin cơm!

Bọn họ có tôn nghiêm và giới hạn của riêng mình!

Tại sao chuyện người bệnh làm sai còn yêu cầu bọn họ thanh toán hóa đơn! ?

Mọi người nhìn Trần Nam, và dường như anh trở thành người mà trong lòng họ muốn hướng tới!

Làm sao bọn họ không từng nghĩ về việc này?

Còn cả việc đứng lên và nói ra những lời đó?!

Tuy nhiên, họ rất rõ ràng cái giá của việc lên tiếng lớ/n hơn rất nhiều so với việc im lặng!

Vì vậy, phần lớn thời gian, họ chọn cách im lặng.

Nhưng lúc này, hành động của Trần Nam lại trở thành điều mà họ hằng mơ ước.

Hà Thụy Khang cũng cảm thấy đầu nóng lên, trực tiếp đứng lên:

- Vâng, chủ nhiệm, tôi cảm thấy Tiểu Trần nói đúng!

- Chúng ta không sai, tại sao lần nào cũng phải chịu phạt!

- Tiểu Trần, tôi cùng cậu đi đến khoa Y Tế!

Lúc này, mấy bác sĩ và y tá cũng lần lượt gật đầu:

- Đúng vậy, chủ nhiệm, bác sĩ Trần nói đúng!

- Tôi cũng đi!

- Sợ cái gì chứ!?

...

Lúc này, Trần Nam chuẩn bị bước ra ngoài.

Khi Dương Hoằng Niệm nhìn thấy điều này, ông ta lập tức hoảng sợ, bởi vì không có khoa Y Tế hay những tố cáo vô nghĩa nào về chuyện của bác sĩ Trần, chỉ là ông ta, Dương Hoằng Niệm, đã bịa ra để dọa Trần Nam.

Ông ta không ngờ rằng Trần Nam lại không nghĩ cho mọi người như thế, ông ta vốn cho rằng chỉ cần chỉ trích một chút là được.

Trong lúc nhất thời, Dương Hoằng Niệm rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan (không biết phải làm như thế nào).

Nên làm gì bây giờ?!

Điều quan trọng nhất là những người trong khoa cũng bắt đầu ồn ào theo.

Nếu thực sự đến khoa Y Tế, thể diện của Dương Hoằng Niệm ông ta sẽ đặt ở đâu?

Ngay khi Trần Nam chuẩn bị rời khỏi văn phòng.

Dương Hoằng Niệm đột nhiên trầm giọng nói:

- Trần Nam, trở về!

- Cậu còn chưa đủ ngại xấu hổ sao? !

- Cậu có nhất thiết phải làm cho cả bệnh viện biết chuyện này không?

Nói đến đây, Dương Hoằng Niệm không nhịn được thở dài một hơi, thậm chí trong giọng nói cũng dịu đi mấy phần:

- Chuyện này tôi đã liên lạc và xử lý với khoa Y Tế!

- Các cô, các cậu đừng ồn ào nữa.

- Còn chưa ngại đủ mất mặt sao!?

- Nhưng, Trần Nam, cậu phải rút ra kinh nghiệm từ sự cố này!

- Khi giao tiếp với người bệnh cũng cần có kỹ năng và phương pháp.

- Giống như cậu, mỗi ngày không làm việc gì, chỉ đi tố đi cáo!

- Cậu, cậu, cậu còn quá nhỏ.

- Nhưng, dù thế nào đi nữa, sự cố này cậu cũng phải rút ra một bài học.

- Y tá trưởng, tiền khám bệnh ngoại trú của Trần Nam tháng này sẽ bị trừ!

Sau khi nói xong, Dương Hoằng Niệm hoàn toàn không cho Trần Nam cơ hội nào, ông ta đứng dậy rời khỏi văn phòng.

Trần Nam đứng tại chỗ, trong lòng có chút nghẹn khuất.

Phí chữa bệnh đã bị ông ta trừ đi một cách nhẹ nhàng.

Dù anh có cố gắng phản bác thế nào, dù biết đối phương đang cố tình gây khó dễ cho anh, anh cũng không bị tố cáo đến khoa Y Tế, nhưng... anh có thể làm gì đây?

Phí chữa bệnh mười ngày ở phòng khám tháng này của anh, mỗi ngày được trả hơn 300 nhân dân tệ, gần 3.000 nhân dân tệ một tháng.

Hơn nữa, hiện tại Trần Nam đang thiếu tiền.

Đây chắc chắn là một đòn đả kích nặng đối với anh vào lúc này.

Vì vậy, trong xã hội này, bạn không có đủ quyền để lên tiếng, ngay cả khi bạn làm đúng, vậy thì sao?

Cuối cùng không phải là kết quả của việc bản thân là con cá trên thớt, còn người ta là người cầm dao?

Nhưng… Trần Nam nhìn vào phần thưởng của hệ thống, Phương pháp Chẩn đoán Lưỡi cấp độ Chuyên Gia.

Lúc này, anh mới thấy trong lòng dễ chịu.

Nhìn chung, trận cãi nhau này cũng không mất quá nhiều.

Tuy nhiên, lần này, anh đã khiến Dương Hoằng Niệm mất thể diện, chắc chắn anh sẽ gặp rắc rối trong tương lai.

Ưu tiên hàng đầu, quan trọng nhất vẫn là nâng cao thực lực của bản thân!

Cho dù là để đạt được một chỗ đứng vững chắc trong khoa hay tìm một công việc khác, anh phải cải thiện bản thân.

Sau khi Dương Hoằng Niệm rời đi, mọi người xung quanh nhìn Trần Nam với ánh mắt phức tạp.