Dương Hoằng Niệm này thực sự vừa mới mở miệng, theo lời nhắc của hệ thống, người phụ nữ đó chưa bao giờ tố cáo Trần Nam với bệnh viện, nếu không đánh giá tiêu cực sẽ không phải là bình thường.
Hơn nữa, thứ bảy, chủ nhật bệnh viện không làm việc, bây giờ mới tám giờ, các bộ phận hành chính còn chưa làm việc.
Rõ ràng, bên kia chỉ gọi cho Dương Hoằng Niệm.
Tuy nhiên, Dương Hoằng Niệm đã không học được bất cứ điều gì khác trong hai năm qua với tư cách là chủ nhiệm khoa, nhưng ông ta mở miệng là dáng vẻ cấp trên uy hiếp cấp dưới.
Dương Hoằng Niệm nhìn Trần Nam không nói lời nào, hơi cau mày:
- Tại sao cậu không trả lời?
Trần Nam đứng dậy ngay sau khi nghe thấy ông ta hỏi.
- Chủ nhiệm, tôi không cảm thấy mình làm sai, nếu anh muốn nghe giải thích, tôi cũng không biết nên nói gì.
- Tôi chỉ không hiểu một điều.
- Đối phương căn bản không đăng ký, nói cách khác, hai bên căn bản không có hồ sơ quan hệ trị bệnh, tình huống này, làm sao tối cáo?
- Hơn nữa, bên kia đến phòng khám bệnh để la hét, làm ảnh hưởng đến trật tự y tế bình thường, phá vỡ nội quy và quy định của bệnh viện, thậm chí còn ảnh hưởng đến người bệnh.
- Là một bác sĩ, tôi có quyền từ chối điều trị và đuổi cô ta đi.
- Vậy tôi làm sai chỗ nào?
Lời Trần Nam nói rất dứt khoát, không có sự ấp úng nào cả.
Rốt cuộc, ai có thể nói không với một hệ thống bồi thường cho những đánh giá không tốt?
Thậm chí anh còn mong chờ đánh giá “Xấu” của Dương Hoằng Niệm!
Theo câu trả lời của Trần Nam, mọi người có mặt ở hiện trường đều chết lặng, trợn tròn mắt.
Không ai ngờ rằng Trần Nam lại không cho Dương Hoằng Niệm thể diện như vậy.
Quả nhiên, khi Dương Hoằng Niệm nghe thấy mấy lời này, sắc mặt của ông ta lập tức thay đổi, ông ta không ngờ Trần Nam sẽ cãi lại?
Phải biết rằng, ông ta là chủ nhiệm!
Chủ nhiệm của một khoa!
Trần Nam này lấy tự tin từ đâu?
Cậu ta chỉ là một nhân viên hợp đồng tốt nghiệp đại học mà thôi!
Dương Hoằng Niệm lập tức híp mắt, bảo:
- Ồ?
- Cậu nghĩ rằng mình đã làm đúng?
- Chẳng lẽ. . . Là tôi làm sai? !
……..
Câu nói của Dương Hoằng Niệm "Chẳng lẽ là tôi làm sai?” đã đẩy bầu không khí căng thẳng trong văn phòng lên đến cực độ!
Trần Nam cảm thấy ai đó nhẹ nhàng chạm vào mình từ phía sau.
Hà Thụy Khang nháy mắt với Trần Nam và ra hiệu cho anh ngừng nói.
Rõ ràng là một điều cấm kỵ lớn khi công khai chống đối chủ nhiệm khoa.
Bệnh viện là một tổ chức cộng đồng, đã giữ lại "truyền thống tốt đẹp" của thời xưa: cấp chính quyền đầu tiên đè chết người dân!
Chưa kể rằng Dương Hoằng Niệm còn là chủ nhiệm khoa.
Vì vậy, bất kể Trần Nam đúng hay sai, cũng phải thừa nhận sai lầm.
Hơn nữa, trên đời này, đúng sai có quan trọng đến vậy không?
Một số người hoàn toàn có thể thay đổi trắng đen!
Lúc này, tất cả các bác sĩ và y tá trong khoa đều nhìn chằm chằm vào Trần Nam.
Có người đồng cảm, có người thở dài, có người hả hê, có người cảm thấy Trần Nam còn quá trẻ tuổi, không có lý trí!
Vào thời điểm này, Trần Nam lắc đầu:
- Chủ nhiệm, tôi không có tư cách nhận xét chú có mắc lỗi gì không, nhưng... Tôi nghĩ, tôi không sai!
Dương Hoằng Niệm ngay lập tức bị chọc tức bởi những lời của Trần Nam.
Ầm!
Ông ta tức giận đập vào bàn, chỉ vào Trần Nam và nói:
- Trần Nam, thái độ và hành vi làm việc của cậu có vấn đề nghiêm trọng!
- Cậu có biết hành vi của cậu sẽ mang lại ảnh hưởng xấu gì cho khoa của chúng ta không?!
- Nếu như cuối năm, toàn bộ giải thưởng Văn Minh Tinh Thần đều bị trừ đi, cậu làm sao có thể bù đắp cho mọi người!
- Đây là tổn thất mà cậu có thể gánh chịu một mình sao? !
Y tá trưởng đã rất ngạc nhiên trước Dương Hoằng Niệm, vội vàng nói:
- Tiểu Trần, xin lỗi chủ nhiệm đi. Nhanh lên!
- Còn ra thể thống gì?
- Làm thế nào cũng không thể cãi nhau với người bệnh!
- Cậu là bác sĩ, không phải lưu manh, cậu biết không?!
Trần Nam hoàn toàn không thừa nhận:
- Chuyện này tôi sẽ tự mình liên lạc với khoa y tế.
- Cho dù là đối chất với Sở Y tế, hoặc thậm chí là bộ Y tế và Sức khỏe.
- Tôi cũng cảm thấy tôi không sai!
- Chúng ta là bác sĩ, đúng vậy!
- Nhưng……
- Chúng ta không phải là kẻ hèn.
- Chúng ta dựa vào tay nghề bản thân, không dựa vào lòng thương hại của người khác, cũng không cần vẫy đuôi lấy lòng khom lưng uốn gối lấy lòng nịnh hót người bệnh!
- Không phải người bệnh nào cũng đúng.
- Chuyện này, tôi biết ảnh hưởng không tốt, hiện tại tôi sẽ đi gặp khoa Y Tế, nhưng tôi không cảm thấy mình đã làm sai, nếu cần thiết, tôi sẽ liên hệ với sở Điều tra Y tế, cho dù là liên hệ luật sư!
- Mặc kệ như thế nào, hôm nay Trần Nam tôi sẽ không thừa nhận sai lầm này!
- Bởi vì, tôi đã làm đúng!
Trần Nam đứng đó, nói lẽ phải vỗ ngực rồi chuẩn bị bước ra ngoài.