Chương 948: Đánh cho sướng thì thôi

Súng.

Có rất nhiều súng.

Những họng súng đen sì nhắm thẳng vào xe của Tần Lạc, vây kín ba người bọn họ vào trong tình thế khó lòng thoát khỏi.

Những người này không mặc quân trang, mà đều mặc những bộ đồ vest đen vừa người, nhưng khí chất quân nhân trên người bọn họ thì lại toát ra bên ngoài, cả đám người tụ lại một chỗ khiến cho người ta có một áp lực lớn vô cùng.

Đứng trước tiên là một người đàn ông mặc đồ đen có mặt hình chữ điền, mắt to mày rậm, miệng rộng môi dầy, trông có vẻ rất đôn hậu, thật thà.

Anh ta không cầm súng như những người trong đội mình, mà dùng thân hình to lớn của mình để chặn lại trước mũi xe.

Jesus cho tay vào *g ngực, ở đó có khẩu súng lục hoàng kim của anh ta.

“Anh bạn nhỏ, đừng động đậy.” Long Vương lên tiếng ngăn lại. Ông biết rõ lai lịch của những người này, nếu Jesus mà nổ súng thì việc này sẽ trở nên vô cùng phức tạp, cho dù Long Vương có lộ diện thì cũng không thể giúp gì được.

Jesus nghe vậy liền nhún nhún vai, sau đó rút tay ra khỏi *g ngực rồi nắm chặt vào vô lăng, những ngón tay gõ nhẹ theo nhịp lên trên đó.

Tên này không hổ danh xuất thân là một sát thủ, bị bao nhiêu súng đạn chỉa thẳng vào người thế mà cũng chẳng có một chút hoảng loạn gì cả.

Tần Lạc cau mày nhìn ra ngoài, nói: “Sư phụ cứ ngồi trên xe nhé, để con ứng phó với bọn họ …”

Cạch …………

Tần Lạc còn chưa nói dứt lời thì Long Vương đã đẩy cửa bước xuống xe.

Cộc cộc cộc …………….

Chiếc quải trượng trên tay Long Vương điểm trên mặt đất vài cái thì ông đã đến sát gần những binh sĩ kia.

Một bước, hai bước, ba bước … cho đến khi ông bước đến trước mặt người đàn ông mặt chữ điền kia thì mới dừng lại.

Xoạt!

Người đàn ông mặt chữ điền hành lễ với Long Vương, nhanh chóng, dứt khoát, hơn nữa vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm túc, chẳng có chút gì gọi là ứng phó lấy lệ cả.

Có thể nhìn ra được là anh tôn trọng, kính nể Long Vương tự đáy lòng.

“Lý Quốc Phong, cậu muốn ngăn tôi lại à?” Long Vương trợn trừng mắt lên nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặt chữ điền hỏi.

“Không dám.” Lý Quốc Phong nói với giọng khàn khàn.

Chỉ có trời mới biết sau khi anh ta nhận được nhiệm vụ này thì đã đau khổ thế nào. Nhưng thiên chức của một người quân nhân đó là phục tùng mệnh lệnh. Nếu anh ta không đến tức là đã kháng lệnh … kết quả của việc làm trái lại mệnh lệnh là gì? Điều này đối với bất kể một người quân nhân nào mà nói thì đều là ta họa giáng xuống đầu.

Nhưng đến rồi thì sao chứ?

Anh ta cũng là con cháu Long Vương, được Long Vương một tay cất nhắc mà lên. Nếu bây giờ anh ta đưa Long Vương đi thì những chiến hữu của anh ta sẽ nhìn anh ta với ánh mắt thế nào đây? Con cháu của Long Vương rải rác trên khắp cả nước, thậm chí trên toàn thế giới sẽ thù anh ta đến mức độ nào?

“Không dám?” Long Vương lớn tiếng quát. “Không dám? Không dám, vậy cậu đang làm cái gì thế? Cậu dẫn theo bao nhiêu người bọn họ tới đây để làm gì?”

“Nhận được mệnh lệnh nói rằng có người đánh thương chủ nhiệm Dương, cấp trên ra lệnh cho chúng tôi đến để đưa hung thủ đi.” Lý Quốc Phong nói đâu ra đấy. Không biện hộ, cũng không thêm mắm dặm muối, càng đáng khen hơn nữa đó là anh ta không hề chủ động nói ra nổi khổ sở, hay khó xử của mình.

“Người đánh người là tôi. Cậu đưa tôi đi đi.” Long Vương bao che nói. Bảo vệ, che chở cho con cháu là bản tính của mỗi một người làm quan, về mặt này thì Long Vương thể hiện rất rõ rệt.

“Chủ nhiệm Dương nói rằng người đánh ông ấy tên là Tần Lạc, là một người trẻ tuổi. Tôi phải đưa anh ta đi.” Lý Quốc Phong nhìn chiếc việt dã ở trước mặt, nói.

Anh ta biết người trẻ tuổi đó đang ở trong xe.

Có thể làm cho Long Vương yêu mến như vậy, thậm chí còn nhận tội thay như thế thì không thể không nói rằng, đây là một tên tiểu tử khiến cho người ta phải ngưỡng mộ.

“Nó nói cái gì thì là cái đó sao? Nó là cái thá gì chứ?” Long Vương lại nổi điên lên.

Lần này Lý Quốc Phong không đáp lại, anh ta chỉ cần nói rõ những điều cần nói là được, còn về phần quyết định thế nào thì đó là việc của Long Vương.

Bất luận Long Vương muốn đi hay ở thì anh ta đều không thể lên tiếng, mà cũng không có quyền lên tiếng.

Thấy Lý Quốc Phong không nói gì thì Long Vương cũng im lặng theo.

“Quốc Phong, bọn họ làm thế là để tôi phải khó xử đây mà.” Long Vương nói. Lý Quốc Phong là thuộc hạ được một tay ông đề bạt lên, tất cả mọi người đều biết anh ta là người của Long Thiên Trượng.

Nhưng giờ đây anh ta lại bị cấp trên phái tới bắt đồ đệ của Long Vương.

Anh ta hiểu rất rõ người đó nghĩ gì.

Nếu anh ta động thủ bắt người, thì anh ta sẽ bị người đời chỉ trích.

Nhưng nếu anh ta thả người đi, thì anh ta coi như đã kháng cự lại mệnh lệnh, sẽ phải ra tòa án quân đội.

Đây là một thủ đoạn hèn kém nhất, và cũng là hữu hiệu nhất.

“Xin lỗi đã làm cho thủ trưởng phải khó xử.” Lý Quốc Phong thấp giọng đáp. Trong lòng anh ta cũng cảm thấy hết sức áy náy và tự trách bản thân mình … mình không nên đến đây mới phải. Đáng lẽ phải tìm một cái cớ để thoái thác, đáng lẽ phải nói là mình không được khỏe, đáng lẽ phải nói là mình đau bụng, đáng lẽ phải nói là mình đến nhà bà dì … nói tóm lại là không nên đến đây để Long Vương phải khó xử.

Nhưng bọn họ làm sao có thể để cho mình được toại nguyện chứ?

Nếu mình không đến thì những người như Trương Khải La, Phách Đạo hay Đoạn Quốc Siêu phải làm sao đây? Bọn họ cũng có thể dùng những lý do như thế để thoái thác ư?

Bọn họ cũng là những thuộc hạ cũ của Long Vương. Long Vương đối mặt với bọn họ thì không khó xử sao?”

“Tần Lạc.” Long Vương lớn tiếng gọi.

“Con đến đây rồi.” Tần Lạc đẩy cửa xe bước xuống. Thấy Tần Lạc đi ra, Jesus cũng đẩy cửa xuống xe, đi sát theo sau Tần Lạc.

“Con đi theo bọn họ một chuyến đi.” Long Vương nhìn Tần Lạc nói.

“Vâng, thưa sư phụ.” Tần Lạc cười đáp.

Khi đánh người thì hắn cũng đã rõ được cái kết cục này, chỉ có điều là không ngờ bọn họ lại đến nhanh như vậy.

Hắn những tưởng, bọn họ ít nhất thì cũng cho hắn đủ thời gian để lo liệu chỗ ăn chỗ ở cho Long Vương xong…

“Yên tâm.” Long Vương nhìn Tần Lạc nói. “Bọn họ không dám động đến con đâu.”

“Sư phụ không phải lo đâu.” Tần Lạc cười nói. “Con biết phải tự bảo vệ mình thế nào mà.”

Hắn biết rằng Long Vương khuyên mình yên tâm, nhưng kỳ thực ra thì bản thân Long Vương ‘rất không yên tâm’. Nếu không thì ông đã không nói ra câu nói này rồi.

Long Vương vui mừng gật đầu, nói: “Lý Quốc Phong, tôi giao cậu ta cho cậu. Ai dám động đến một đầu ngón tay cậu ta, thì tôi sẽ lấy đi cả bàn tay của người đó. Cậu cứ về nói thẳng với tên họ Điền đó, cứ nói là đây là tôi nói đấy.”

“Vâng.” Lý Quốc Phong đáp lại. Sau đó lại hành lễ với Long Vương một lần nữa, nói: “Cảm ơn thủ trưởng.”

“Đi đi.” Long Vương phất tay nói.

Hai người mặc đồ đen ở sau lưng Lý Quốc Phong tiến đến bắt Tần Lạc, vừa mới chạy đến trước mặt Tần Lạc, đang định ra tay thì thấy có một người đàn ông mắt xanh tóc vàng mặc đồ đen đứng sau lưng Tần Lạc và nhìn chằm chằm vào họ với ánh mắt đầy sát khí.

Bọn họ trước giờ chưa từng gặp kiểu khiêu khích nào thế này.

Một người giơ nắm đấm hướng vào mặt Jesus, còn người kia thì đá xuống bên dưới của Jesus.

Jesus không lùi lại, tay anh ta đập thẳng vào tay của người đàn ông mặc đồ đen, còn chân thì đụng vào chân của người đàn ông định đá vào háng anh ta.

Bốp ……….

Bịch ……….

Hai âm thanh phát ra, hai người đàn ông mặc đồ đen bị anh ta đập cho bay ra xa.

Toàn thân bọn họ lùi hết ra sau, cho đến khi lùi đến trước mặt Lý Quốc Phong, được anh ta dùng tay giữ lại mới đứng vững được.

Một người thì cánh tay run lẩy bẩy, còn một người thì chân cũng lập cà lập cập, gần như không thể đứng vững.

Bọn họ nhìn người đàn ông ngoại quốc với ánh mắt hoảng sợ, không ngờ anh ta lại mạnh đến vậy.

“Anh bạn nhỏ, tránh sang một bên đi. Việc này không liên quan gì đến cậu.” Long Vương nói.

“Việc này rất có liên quan đến tôi.” Jesus cười nói. “Tôi là vệ sĩ của Tần Lạc tiên sinh. Có người muốn đem ông chủ của tôi đi, thì tôi phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho người đó.”

Long Vương không ngờ người đàn ông ngoại quốc này đến cả mình cũng không nể mặt, đành phải quay ra nhìn Tần Lạc nói: “Hay là con nói đi.”

Tần Lạc vỗ vỗ vào vai Jesus, nói: “Không sao đâu. Tôi đi với bọn họ một chuyến. Nếu anh ngăn cản thì sự việc trở nên rất phiền phức.”

“Nhiều lúc tôi thực sự hy vọng mình có thể quay về nghiệp cũ.” Jesus đùa giỡn nói, dứt lời, anh ta liền trách sang một bên.

Nếu giờ anh ta vẫn còn là một sát thủ thì sẽ không cần phải khoanh tay chịu trói như trong trường hợp này rồi.

“Nếu thế thì sẽ không tiện cưa cẩm người đẹp nữa.” Tần Lạc cười nói. Hắn biết gần đây Jesus và Lữ Hàm Yên đang tiến rất gần lại với nhau, chỉ là vẫn chưa có chiến quả thực sự trong giai đoạn hiện tại mà thôi. “Tôi đi với bọn họ. Anh đưa sư phụ tôi đến chỗ Đại Đầu. Có một vị tiểu thư họ Văn Nhân sẽ đứng ở cổng đợi, anh giao sư phụ cho cô ấy là được rồi. Cô ấy sẽ sắp xếp tốt mọi thứ.”

“Tôi sẽ làm vậy.” Jesus nói.

Tần Lạc dặn dò xong đâu đấy thì quay ra nói với Long Vương: “Sư phụ, thế con đi đây.”

“Ừ, đi đi.” Long Vương cười nói, trông ông giống như một người ông hiền từ nhìn theo bóng dáng của con cháu mình vậy. “Đi mài giũa một phen cũng tốt. Mối ân tình này, bọn họ sẽ ghi nhớ trong lòng.”

“Con hiểu rồi.” Tần Lạc gật đầu nói. Long Vương để hắn đi cùng với Lý Quốc Phong, một phần là để cho Lý Quốc Phong biết đường mà ăn nói với cấp trên, một phần là vì muốn tác thành cho Tần Lạc.

Ngày trước Tần Lạc ra vào Long Tức với thân phận là đồ đệ của Long Vương, mặc dù vẫn tận tâm tận lực giúp Long Vương điều trị đôi chân, nhưng lại chẳng có tiến triển gì mang tính chất đột phá cả. Những người khác có biết một người như hắn, nhưng chưa chắc đã xem trọng hắn.

Nhưng nếu Tần Lạc bị bắt đi vì đánh cho tên đã xúc phạm Long Vương một trận nên thân, thì con cháu của Long Vương đều phải nợ hắn một mối ân tình.

Đến lúc đó, bất luận Long Vương đối đãi với Tần Lạc ra sao, làm cho hắn những gì thì vẫn không có hiện tượng nói ra nói vào gì cả.

Tần Lạc quay người ra nhìn Lý Quốc Phong, nói: “Chúng ta đi thôi.”

Lý Quốc Phong lại thi lễ với Long Vương một lần nữa, đang chuẩn bị rời khỏi đây thì Dương Độ tập tà tập tễnh chạy từ trong viện điều dưỡng ra.

“Đợi tôi, đợi tôi với. Tôi đi cùng với các anh.” Dương Độ la lớn.

Ông ta chạy đến trước mặt Lý Quốc Phong, cười hề hề nói: “Là lão lãnh đạo phái các anh đến phải không? Anh ta chính là hung thủ đánh người … anh nhìn mặt tôi xem … nhìn cánh tay tôi này …à còn cả chân nữa, giờ còn không đi được nữa cơ …”

Thấy Tần Lạc bị đưa đi mà Long Vương phải khoanh tay đứng nhìn mà không còn biết làm gì hơn, thì Dương Độ đắc ý lắm, cười khẩy nói: “Ác giả ác báo mà, không phải không báo mà là thời cơ chưa tới mà thôi. Bây giờ không phải đã chịu báo ứng rồi đó sao? Đừng cho rằng dựa vào ai đó mà có thể thích làm gì thì làm nhé, đợi khi nào quay về tao sẽ làm cho mày sống cũng không được mà chết cũng không xong.”

Tần Lạc cảm thấy phiền phức liền đưa mắt nhìn tên cặn bã này một cái, rồi quay qua nhìn Long Vương hỏi: “Sư phụ, con đánh một trận thì phải ra tòa án quân đội, thế nếu đánh hai trận thì sao?”

“Cũng là ra tòa án quân đội.” Long Vương biết Tần Lạc định làm gì, liền cười đáp.

“Thế ạ?” Tần Lạc cân nhắc một hồi rồi nói: “Thế thì để con đánh cho sướng tay cái đã.”

Tần Lạc cho luôn một quyền vào sống mũi của Dương Độ.

Tiếp đó lại thêm một quyền ở dưới cằm nữa.

‘Rắc’, một âm thanh cất lên, cằm của Dương Độ bị trật khớp, chẵng còn cách nào để thở ra những lời khiến người ta chán ghét, khó chịu nữa.

Bốp bốp bốp ….

Bụp bụp bụp ….

Á a a a a a ……..

Lý Quốc Phong như thể chẳng chú ý gì đến cảnh tượng diễn ra trước mắt mình, lớn tiếng hạ lệnh cho những thuộc hạ đứng sau lưng mình xếp thành hàng: “Đứng nghiêm ……… nghỉ một chút ……. đằng sau quay …”